Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Dấu Vết Trong Bóng Tối

Chương 10: Dấu Vết Trong Bóng Tối


Lâm Đạt đứng trước lối đi bí mật vừa phát hiện. Không gian xung quanh anh im lặng đến mức chỉ còn tiếng nhịp thở của chính mình và nhịp đập mạnh mẽ của trái tim vang vọng trong đầu. Lối đi hẹp và tối, chỉ được chiếu sáng bởi ánh lửa từ chiếc đèn lồng mà anh mang theo. Từ đây, hành trình sắp tới dường như càng trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết, nhưng sự tò mò và quyết tâm không thể lay chuyển đã thúc đẩy anh tiến lên phía trước.

Anh lặng lẽ bước vào đường hầm, từng bước chân dứt khoát nhưng thận trọng, mắt không ngừng quan sát xung quanh. Những bức tường đá hai bên chứa đầy các ký hiệu kỳ lạ, giống như một thứ ngôn ngữ cổ xưa mà anh chưa từng thấy bao giờ. Lâm Đạt ngạc nhiên khi nhận ra những ký hiệu này giống hệt với những hình vẽ mà anh từng thấy trong thư viện bí mật của ngôi làng mà anh từng lớn lên, nơi người dân thường lưu truyền những câu chuyện kinh hoàng về những vị thần bóng tối và những kẻ đã mất trí trong sự tìm kiếm quyền lực tuyệt đối.

Càng tiến sâu vào đường hầm, không khí càng trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo, như thể cả thế giới bên ngoài bị tách biệt hoàn toàn. Đôi khi, anh có cảm giác như đang bị theo dõi, những đôi mắt vô hình đang rình rập từ bóng tối. Nhưng anh không quay lại, không lùi bước, bởi vì quay trở lại đồng nghĩa với việc từ bỏ mục tiêu mà anh đã đặt ra.

Lối đi dẫn anh đến một căn phòng nhỏ, nơi ánh sáng từ đèn lồng của anh tỏa ra một cách yếu ớt. Căn phòng chứa đựng một bàn thờ cổ xưa được phủ bụi, và trên đó là một bức tượng của một sinh vật kỳ quái với đôi mắt trống rỗng. Trước bức tượng là một chiếc hộp gỗ đã bị mục nát, nhưng vẫn giữ được hình dáng nguyên vẹn.

Lâm Đạt thận trọng tiến lại gần, kiểm tra chiếc hộp. Tay anh run lên khi chạm vào, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác kỳ lạ, như thể có một lực lượng vô hình nào đó đang tác động lên anh. Khi mở nắp hộp, một luồng sáng yếu ớt thoát ra, chiếu sáng cả căn phòng. Bên trong hộp chỉ có một viên đá màu đỏ thẫm, lớn bằng lòng bàn tay. Viên đá tỏa ra hơi ấm, nhưng không có dấu hiệu gì đặc biệt ngoài sắc đỏ sâu thẳm, giống như máu.

Anh cảm nhận được một sự kết nối lạ lùng với viên đá này. Cảm giác rằng nó chứa đựng một sức mạnh to lớn, nhưng đồng thời cũng nguy hiểm không thể lường trước. Những câu chuyện xưa về các báu vật huyền bí từng có khả năng thay đổi cả thế giới lại ùa về trong tâm trí anh, khiến anh cân nhắc liệu có nên giữ viên đá hay không. Nhưng sự hiếu kỳ và khát khao hiểu biết đã thắng thế, anh quyết định cất viên đá vào túi áo, tiếp tục cuộc hành trình.

Khi Lâm Đạt rời khỏi căn phòng, anh nhận thấy không gian xung quanh mình trở nên khác lạ. Đường hầm mà anh vừa đi qua giờ đã thay đổi hình dạng, như thể các bức tường đang dịch chuyển một cách bí ẩn. Anh cố gắng tìm lại con đường mình vừa bước vào, nhưng mỗi lần đi qua một đoạn, những ký hiệu trên tường lại thay đổi, khiến anh không thể nhận ra được phương hướng.

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Lâm Đạt nhanh chóng quay lại, nhưng không thấy gì ngoài bóng tối. Anh nín thở, lắng nghe. Một lần nữa, tiếng bước chân vang lên, nhưng lần này gần hơn, rõ ràng hơn. Anh cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó hoặc ai đó đang theo dõi anh.

Không còn cách nào khác, Lâm Đạt rút thanh kiếm từ vỏ ra, sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào. Tiếng bước chân dừng lại ngay trước mặt anh, và từ bóng tối, một bóng đen dần hiện ra. Đó là một sinh vật kỳ dị, cao lớn, với đôi mắt phát sáng màu đỏ rực, giống hệt màu của viên đá mà anh đang giữ. Sinh vật này có dáng vẻ của con người, nhưng da dẻ nhợt nhạt và đôi tay dài ngoằng như móng vuốt.

Lâm Đạt lùi lại, giữ chặt thanh kiếm trong tay. Sinh vật tiến đến gần hơn, đôi mắt không rời khỏi anh, và khi nó nói, giọng nói của nó vang lên lạnh lẽo và vô hồn:

"Viên đá… là của ta."

Lâm Đạt không trả lời, chỉ tập trung vào từng chuyển động của sinh vật. Sinh vật này rõ ràng không phải là con người, và việc nó đòi lại viên đá chứng tỏ rằng viên đá đang chứa đựng một quyền lực nào đó mà Lâm Đạt vẫn chưa hiểu hết. Anh biết rằng mình không thể để sinh vật này chiếm lấy viên đá, bởi vì điều đó có thể dẫn đến một tai họa khủng kh·iếp.

Cuộc đối đầu bắt đầu. Sinh vật lao về phía anh với tốc độ không thể tin được, móng vuốt của nó vung lên như lưỡi dao sắc bén. Lâm Đạt kịp né tránh trong gang tấc, nhưng sinh vật này rõ ràng mạnh hơn nhiều so với những gì anh đã đối mặt trước đó. Mỗi lần nó t·ấn c·ông, sức mạnh và tốc độ của nó khiến Lâm Đạt phải gồng mình để chống đỡ.

Nhưng Lâm Đạt không dễ dàng b·ị đ·ánh bại. Anh đã trải qua nhiều trận chiến, và kinh nghiệm đã dạy anh rằng tốc độ và sức mạnh không phải lúc nào cũng là tất cả. Anh bình tĩnh quan sát, chờ đợi cơ hội. Và rồi, trong một khoảnh khắc, khi sinh vật t·ấn c·ông lần nữa, Lâm Đạt nhanh chóng lách người sang một bên, dùng thanh kiếm chém mạnh vào sườn của nó.

Sinh vật rú lên đau đớn, nhưng không b·ị đ·ánh bại. Nó lùi lại, tay ôm lấy v·ết t·hương, ánh mắt càng thêm giận dữ và hung tợn. Máu của nó không phải màu đỏ, mà là màu đen, đậm đặc như dầu. Dù b·ị t·hương, sinh vật vẫn không từ bỏ, nó tiếp tục t·ấn c·ông, nhưng lần này với sự thận trọng hơn.

Lâm Đạt nhận ra rằng trận chiến này sẽ kéo dài nếu anh không tìm được điểm yếu của sinh vật. Anh tập trung vào đôi mắt đỏ rực của nó, cảm nhận rằng có điều gì đó khác thường về đôi mắt đó. Có lẽ đó chính là nguồn sức mạnh của sinh vật.

Trong lúc sinh vật lao tới lần nữa, Lâm Đạt quyết định mạo hiểm. Anh nhanh chóng hạ thấp người, né đòn t·ấn c·ông, rồi bật người lên với toàn bộ sức mạnh, đâm thẳng thanh kiếm vào đôi mắt của sinh vật.

Sinh vật rú lên trong đau đớn tột cùng, lảo đảo lùi lại. Đôi mắt đỏ rực của nó bỗng chốc tắt lịm, và nó đổ gục xuống đất, không còn cử động.

Lâm Đạt thở phào, tay vẫn giữ chặt thanh kiếm. Trận chiến đã kết thúc, nhưng anh biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu cho những thử thách tiếp theo. Viên đá trong túi áo anh phát ra một ánh sáng yếu ớt, như thể phản ứng với chiến thắng vừa rồi.

Anh đứng lặng nhìn sinh vật đ·ã c·hết, lòng tự hỏi liệu còn bao nhiêu kẻ như vậy đang ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi để t·ấn c·ông anh.

Lâm Đạt đứng trong căn phòng tối tăm, nơi chỉ còn lại xác c·hết của sinh vật kỳ dị mà anh vừa đánh bại. Không khí nặng nề và mùi h·ôi t·hối từ xác của sinh vật bắt đầu lan tỏa khắp không gian. Tuy nhiên, Lâm Đạt không dừng lại lâu để suy nghĩ về trận chiến vừa qua. Trực giác mách bảo anh rằng sẽ còn nhiều thứ kinh khủng hơn đang chờ đợi trong bóng tối.

Lối đi tiếp theo trước mắt anh dài và dường như không có điểm kết thúc. Những bức tường đá lạnh lẽo bên cạnh vẫn chứa đầy những ký hiệu kỳ lạ, giống như một cuốn sách cổ viết bằng ngôn ngữ mà anh không tài nào hiểu nổi. Tuy nhiên, có điều gì đó trong chúng thu hút sự chú ý của anh, như thể những ký hiệu đó không chỉ là trang trí mà còn có tác dụng dẫn đường hoặc thậm chí là cảnh báo về điều gì đó.

Sau vài phút đi trong im lặng, đột nhiên không gian xung quanh anh thay đổi. Không phải đường hầm trở nên khác biệt về cấu trúc hay hình dạng, mà chính cảm giác trong lòng Lâm Đạt bắt đầu thay đổi. Một cảm giác bất an dần dần chiếm lĩnh tâm trí anh, như thể anh đang bị bao vây bởi một thế lực vô hình. Tiếng gió thổi nhẹ qua những khe nứt trên tường, vang vọng như những tiếng thì thầm xa xôi.

Anh dừng lại, đưa mắt nhìn xung quanh, cố gắng lắng nghe xem có điều gì bất thường. Nhưng tất cả chỉ là sự im lặng đáng ngờ, và không có bất kỳ dấu hiệu nào về sự xuất hiện của sinh vật khác. Tuy nhiên, chính sự im lặng đó khiến Lâm Đạt càng cảnh giác hơn. Anh cảm thấy mình như đang bị giam cầm trong một mê cung bất tận mà không có lối thoát, nơi thời gian và không gian dường như không tuân theo bất kỳ quy luật nào của thế giới thực.

Đi được một đoạn nữa, Lâm Đạt bắt gặp một ngã rẽ. Lối đi chia thành hai hướng, và cả hai đều dẫn vào bóng tối vô tận. Anh dừng lại, cân nhắc lựa chọn. Theo bản đồ mà anh đã lấy được trong căn phòng trước đó, không có dấu hiệu nào chỉ rõ đâu là con đường đúng. Nhưng trực giác của anh mách bảo rằng hướng bên trái có điều gì đó đặc biệt. Có thể nó chứa đựng những manh mối quan trọng hoặc những nguy hiểm không thể lường trước.

Cuối cùng, anh quyết định đi theo con đường bên trái. Con đường này hẹp hơn, tường đá hai bên càng lúc càng khép lại, tạo cảm giác ngột ngạt và khiến anh khó thở. Nhưng Lâm Đạt không dừng lại. Anh biết rằng sự chần chừ có thể đồng nghĩa với việc bỏ lỡ cơ hội để thoát khỏi nơi này.

Sau một quãng đường dài và mệt mỏi, ánh sáng từ chiếc đèn lồng của anh chiếu đến một cánh cửa đá khổng lồ ở cuối đường hầm. Trên cánh cửa có khắc những ký hiệu phức tạp, giống hệt với những gì anh đã thấy trên tường, nhưng lần này chúng được sắp xếp theo một trật tự rõ ràng hơn. Bên cạnh cánh cửa là một lỗ nhỏ, vừa vặn với kích thước của viên đá đỏ thẫm mà anh đang mang theo.

Lâm Đạt không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Anh đã biết rằng viên đá này quan trọng, nhưng không ngờ rằng nó lại có tác dụng ở đây. Anh từ từ lấy viên đá ra khỏi túi, đưa nó lại gần lỗ nhỏ trên cửa. Khi anh đặt viên đá vào đúng vị trí, một tiếng "cạch" vang lên, và cánh cửa bắt đầu rung chuyển. Những ký hiệu trên cửa phát sáng, như thể b·ị đ·ánh thức bởi một thế lực cổ xưa.

Cánh cửa mở ra chầm chậm, để lộ một căn phòng rộng lớn bên trong. Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đuốc dọc theo tường tỏa ra, đủ để chiếu sáng toàn bộ không gian. Ở trung tâm phòng là một bàn thờ bằng đá khổng lồ, trên đó đặt một chiếc hòm được khóa kín.

Lâm Đạt cẩn thận tiến lại gần. Chiếc hòm bằng gỗ đen bóng, với những hoa văn chạm khắc tinh xảo, giống như một báu vật cổ xưa. Khóa trên hòm có hình dáng phức tạp, nhưng không hề có chìa khóa nào gần đó. Lâm Đạt biết rằng nếu muốn mở được chiếc hòm này, anh sẽ phải tìm cách giải quyết cơ chế của nó. Anh ngồi xuống trước hòm, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng.

Trên khóa có khắc những ký hiệu nhỏ bé, giống như một dạng câu đố. Lâm Đạt lẩm bẩm trong đầu, cố gắng ghép các ký hiệu lại với nhau để hiểu được ý nghĩa. Anh đã từng đối mặt với nhiều thử thách trí tuệ trong suốt cuộc đời, nhưng lần này mọi thứ phức tạp hơn rất nhiều. Đầu óc anh nhanh chóng làm việc, tìm kiếm những manh mối mà anh đã bỏ qua.

Một giờ trôi qua trong sự tĩnh lặng. Cuối cùng, anh nhận ra rằng các ký hiệu không phải chỉ là một câu đố đơn giản. Chúng liên quan đến vị trí và thứ tự mà anh cần thao tác trên chiếc khóa. Sau vài lần thử sai, anh cuối cùng cũng tìm ra cách đúng. Tiếng "click" vang lên khi khóa mở ra, và chiếc hòm từ từ bật nắp.

Lâm Đạt hít một hơi sâu, mắt anh nhìn vào bên trong hòm. Nhưng thay vì một kho báu lấp lánh như anh tưởng tượng, bên trong chỉ có một cuốn sách cũ kỹ, với bìa da đã phai màu theo năm tháng. Cuốn sách không có tên, chỉ có một ký hiệu đơn giản trên bìa - một ngôi sao sáu cánh được bao quanh bởi các vòng tròn đồng tâm.

Anh cầm cuốn sách lên, cảm nhận được trọng lượng của nó trong tay. Cuốn sách có vẻ nặng hơn so với kích thước của nó, và khi anh mở ra, những trang giấy bên trong gần như muốn tan biến dưới những ngón tay của anh. Chữ viết trong cuốn sách là một ngôn ngữ cổ xưa mà anh không hiểu, nhưng qua hình ảnh minh họa và các biểu tượng kỳ lạ, anh cảm nhận được rằng nó chứa đựng những bí mật to lớn về thế giới này.

Tuy nhiên, điều làm Lâm Đạt lo lắng là cảm giác lạnh lẽo, như một bóng tối vô hình đang bao trùm lấy anh từ từ. Khi anh lật từng trang sách, cảm giác đó càng trở nên rõ ràng hơn. Anh nhanh chóng đóng cuốn sách lại, biết rằng mình đã chạm đến một thứ gì đó vượt xa sức tưởng tượng.

Ngay lúc đó, không gian xung quanh anh bắt đầu rung chuyển. Những ngọn đuốc dọc theo tường bỗng nhiên tắt ngấm, và căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn. Lâm Đạt đứng dậy, giữ chặt cuốn sách trong tay. Anh không biết điều gì sắp xảy ra, nhưng một giọng nói trầm thấp và ghê rợn đột ngột vang lên từ trong bóng tối.

"Ngươi đã đánh thức nó... nhưng ngươi có sẵn sàng trả giá không?"

Lâm Đạt không trả lời, chỉ giữ chặt thanh kiếm và chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tiếng cười man rợ của giọng nói đó vang lên, rồi căn phòng đột ngột trở nên im lặng một cách đáng sợ. Nhưng sự im lặng đó không kéo dài lâu.

Từ bóng tối, một cánh tay to lớn bỗng chốc vươn ra, tóm lấy vai của Lâm Đạt và kéo anh về phía sau. Lâm Đạt vung kiếm, chém mạnh vào cánh tay, nhưng không có cảm giác gì, như thể anh đang t·ấn c·ông vào không khí. Bóng tối xung quanh dường như đang sống dậy, cuốn lấy anh từ mọi hướng.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, trước khi bị nhấn chìm hoàn toàn trong bóng tối, Lâm Đạt cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ từ cuốn sách. Những ký hiệu trên bìa sách phát sáng rực rỡ, và một luồng sáng chói mắt bắn ra từ tay anh, xé tan bóng tối xung quanh.

Căn phòng trở lại với ánh sáng yếu ớt từ đèn lồng của anh, và bóng tối biến mất như chưa từng tồn tại. Lâm Đạt thở hổn hển, mồ hôi chảy dài trên trán

Chương 10: Dấu Vết Trong Bóng Tối