Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Vực Thẳm Vô Hình

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Vực Thẳm Vô Hình


Lâm Đạt không đáp lại. Anh tiến thêm một bước về phía cổng đá, và không gian xung quanh bỗng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

"Đó là ngươi..." Linh hồn thì thầm. "Ngươi đã từng quay trở lại, nhưng ngươi không nhớ."

Chương 9: Vực Thẳm Vô Hình

Phía xa, một ngọn đèn nhỏ bất ngờ lóe sáng, chiếu rọi một con đường hẹp dẫn sâu vào bóng tối. Không còn lựa chọn nào khác, Lâm Đạt quyết định bước tiếp, tiến về phía nguồn sáng bí ẩn đó.

Lâm Đạt đứng trước cánh cổng đá khổng lồ, cảm nhận sự lạnh lẽo từ nó tỏa ra như thể chính bóng tối đang sống và thở. Đôi mắt của anh không rời khỏi những ký tự cổ xưa khắc trên bề mặt, mỗi nét chữ như chứa đựng một thứ quyền lực bí ẩn. Anh cảm thấy bản thân đang ở ranh giới của điều gì đó rất lớn—một sự thật đen tối mà có lẽ anh không nên khám phá.

Anh nhanh chóng lùi lại, né tránh các đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ nhưng thiếu chính xác của sinh vật. Với một bước di chuyển khéo léo, Lâm Đạt chớp lấy cơ hội, thanh kiếm trên tay anh chém mạnh vào cánh tay khổng lồ của nó. Một vệt sáng lóe lên, theo sau là tiếng gào thét đau đớn.

“Ngươi không nên ở đây!” Một giọng nói đầy uy quyền vang lên từ không gian xung quanh, làm rung chuyển cả nền đất dưới chân.

"Ngươi đã sống trong nhiều kiếp, và tất cả đều gắn liền với số phận của thế giới này. Nhưng mỗi lần quay lại, ngươi đều mất đi một phần ký ức. Ngươi là kẻ bảo vệ, kẻ gánh chịu nỗi đau của những kẻ bị lãng quên. Nhưng ngươi cũng là kẻ đã mở cánh cổng này lần đầu tiên."

Ngay khi anh tiến đến gần hơn, ánh sáng từ viên đá bắt đầu thay đổi. Nó sáng lên mạnh mẽ hơn, như thể nhận ra sự hiện diện của anh. Bất chợt, không gian xung quanh rung chuyển, và một luồng khí lạnh tỏa ra từ viên đá, bao phủ toàn bộ căn phòng.

Bên trong, chỉ là bóng tối, một không gian đen ngòm dường như nuốt chửng mọi ánh sáng, giống như vực sâu vô tận mà không ai có thể thấy điểm cuối. Một cơn gió lạnh tạt qua, mang theo tiếng thì thầm như đến từ hàng ngàn linh hồn lạc lối.

Bên trong, không có gì ngoài một hành lang dài, hẹp, và tối tăm. Bức tường hai bên được làm từ những phiến đá đen kỳ quái, và dưới chân anh là lớp bụi mỏng như thể không ai từng bước qua đây hàng trăm năm. Bóng tối dày đặc như muốn trói chặt anh, nhưng Lâm Đạt vẫn tiếp tục bước đi, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.

“Vực thẳm…” Anh lẩm bẩm, nhận ra rằng mình đã thực sự rơi vào một nơi sâu thẳm, nơi mà không ai từng bước chân đến. Không còn dấu hiệu của khu rừng bên trên, cũng không có sự hiện diện của sinh vật bóng tối mà anh vừa đối đầu. Chỉ còn lại một không gian lạnh lẽo và trống rỗng.

"Ta chưa bao giờ đến đây!" Lâm Đạt lên tiếng, sự kiên định trong giọng nói không che giấu được một tia hoài nghi. Nhưng linh hồn chỉ lắc đầu.

Người đàn ông cười nhạt, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ. Nó đầy sự cảnh giác và bí hiểm. "Rất ít người dám nói như vậy... và còn ít người hơn sống sót để kể lại."

Lâm Đạt thở dốc, nhưng không cho phép mình thả lỏng. Bóng tối nơi này không chỉ là vật cản vật lý mà còn là thử thách tâm lý. Mỗi sinh vật, mỗi tiếng nói, đều là một phần của cái bẫy khổng lồ mà anh phải vượt qua.

Lâm Đạt hít một hơi thật sâu, siết chặt thanh kiếm trong tay và bước qua ngưỡng cửa. Ngay khi anh vượt qua, cánh cổng sau lưng đóng sầm lại, âm thanh như một lời tuyên án không thể đảo ngược. Không còn đường lui nữa.

Linh hồn biến mất, để lại Lâm Đạt đứng một mình giữa hành lang lạnh lẽo. Anh cảm nhận rằng mình đã tiến gần hơn tới sự thật, nhưng đồng thời, cũng nhận ra con đường phía trước sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn.

“Viên đá đó...” Lâm Đạt bước tới gần, cảm giác kỳ lạ bao trùm lấy anh. Viên đá trông như một vật phẩm bình thường, nhưng thứ ánh sáng phát ra từ nó lại chứa đựng một sức mạnh ghê gớm mà anh không thể hiểu hết.

Trước mắt anh là một vùng đất kỳ lạ, nơi mà ánh sáng không hoàn toàn mất đi, nhưng cũng không đủ để soi rõ mọi thứ. Những tảng đá nhô lên lởm chởm, cây cối vặn vẹo và khô héo, như thể nơi đây đã bị lãng quên từ hàng thế kỷ.

Lâm Đạt không đáp, chỉ đơn giản giơ tay về phía cánh cổng. Bàn tay anh vừa chạm vào bề mặt lạnh lẽo, một luồng khí đen đột ngột trào ra từ khe nứt của cánh cổng, như một con thú hoang vừa tỉnh giấc sau hàng thế kỷ bị giam cầm. Tiếng thở dài vang vọng trong không khí, rồi một âm thanh rền rĩ chói tai phát ra khi cánh cổng từ từ mở ra.

Lâm Đạt đứng vững, không lùi bước. Viên đá đen trước mặt anh là chìa khóa mở ra bí mật của bóng tối này, và anh sẽ phải đối mặt với những gì nó mang lại, dù cho cái giá phải trả là gì đi nữa.

Sinh vật đó không đáp, chỉ phát ra một tiếng rít khẽ, rồi bất ngờ lao về phía anh với tốc độ kinh hoàng. Lâm Đạt kịp né sang một bên, nhưng sức mạnh của cú t·ấn c·ông từ sinh vật đã khiến tảng đá anh nấp vỡ vụn. Đất đá bay tứ tung, và anh bị đẩy lùi về phía sau.

Lâm Đạt sửng sốt trước lời nói của linh hồn. Anh chưa từng đặt chân tới nơi này trước đây, nhưng tại sao ký ức này lại như một lời nhắc nhở xa xăm về điều gì đó mà anh không thể nhớ rõ?

Người đàn ông đó, như một chiến binh vĩ đại, tiến vào con đường đầy bóng tối này với sự kiên quyết không hề thua kém Lâm Đạt. Nhưng sự khác biệt duy nhất là trong mắt anh ta, ngoài lòng quyết tâm, còn có một sự tuyệt vọng sâu thẳm, như thể anh ta đã mất đi tất cả.

Bất chợt, một tiếng động vang lên từ phía xa, kéo anh trở về thực tại. Lâm Đạt nhanh chóng đứng dậy, tay nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt căng thẳng dò xét xung quanh.

Vực thẳm này có lẽ sẽ đưa anh tới nơi tận cùng của bóng tối, nơi mà lời nguyền thực sự bắt đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi là kẻ nào?” Lâm Đạt hỏi, giọng trầm và đầy cảnh giác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Đạt cau mày. "Hắn là ai?"

Người đàn ông trong chiếc áo choàng đen vẫn đứng sau anh, đôi mắt dưới lớp mũ trùm theo dõi từng cử động của anh với một sự quan sát lặng lẽ, nhưng đầy nguy hiểm. Giọng nói của ông ta lại vang lên, nhẹ nhàng như một lời thì thầm của bóng đêm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng thở dài vang vọng trong không gian, kéo theo một đợt gió lạnh từ phía cuối hành lang. Lâm Đạt không còn do dự nữa. Anh tiếp tục bước đi, tiến về phía ánh sáng yếu ớt phát ra từ cuối con đường.

Lâm Đạt bước tới gần hơn, nhưng trước khi anh kịp chạm vào cánh cổng, một giọng nói vang lên từ phía sau:

Lâm Đạt nắm chặt thanh kiếm, đôi mắt anh rực lên sự kiên quyết. "Ta sẽ không bị giam cầm bởi bất cứ thứ gì, dù là quá khứ hay tương lai."

Nhưng chỉ một giây sau, sinh vật kia bỗng nhiên tan biến. Không máu, không xác, chỉ còn lại hư không và bóng tối.

Nhưng rồi, đột ngột, một ánh sáng mờ ảo xuất hiện phía dưới. Nó lớn dần lên khi anh rơi nhanh hơn, và rồi, với một cú v·a c·hạm dữ dội, anh đâm sầm xuống đất.

Tiếng bước chân vang lên từ đâu đó phía sau những tảng đá, lặp lại đều đặn như thể có thứ gì đó đang theo dõi anh. Lâm Đạt di chuyển nhẹ nhàng, tiến về phía nguồn âm thanh, mỗi bước chân đều cẩn thận để không tạo ra tiếng động.

Cuối cùng, sau một hồi lâu đi bộ, anh dừng lại trước một hang động lớn. Bên trong, một cái cổng đá khổng lồ hiện ra, phủ đầy rêu phong và những ký tự cổ xưa. Ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ trên tay anh phản chiếu lên những đường nét của cổng, tạo ra một không khí u ám và huyền bí.

“Đừng tiến vào.”

Lâm Đạt phải vận dụng toàn bộ sức lực để né tránh, nhưng hắn biết mình không thể tiếp tục như vậy lâu dài. Sức mạnh của sinh vật này quá lớn, và mỗi lần né tránh làm anh mất đi nhiều sức lực.

Lâm Đạt lăn vài vòng trên nền đất cứng trước khi dừng lại, thở hổn hển vì cú sốc. Cơ thể anh đau nhức khắp nơi, nhưng không có v·ết t·hương nghiêm trọng nào. Anh chậm rãi ngồi dậy, cố gắng định hình không gian xung quanh. Ánh sáng yếu ớt từ đâu đó chiếu xuống, tạo ra những hình thù kỳ quái trên mặt đất.

"Ngươi... không thuộc về nơi này," linh hồn nói, giọng khàn đục như tiếng vang vọng từ vực sâu.

"Ngươi phải lựa chọn," linh hồn tiếp tục, giọng nói càng trở nên xa xăm hơn. "Hoặc là ngươi đối mặt với quá khứ và phá vỡ vòng lặp vô tận này, hoặc ngươi sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trong bóng tối của chính mình."

Linh hồn chớp mắt, gương mặt nhăn nhúm như bị vặn vẹo bởi nỗi đau và thù hận tích tụ qua thời gian. "Ngươi giống hắn... kẻ đã bước qua đây hàng thế kỷ trước."

Tại cuối hành lang, một cánh cửa nhỏ bằng gỗ mục nát xuất hiện, trông như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào. Bàn tay Lâm Đạt nắm lấy tay cầm, cảm giác lành lạnh từ kim loại thấm qua da. Với một cú đẩy mạnh, cánh cửa mở ra, hé lộ một không gian khác biệt hoàn toàn với những gì anh đã thấy trước đó.

Con đường dẫn anh xuống sâu hơn, và không khí xung quanh ngày càng trở nên ngột ngạt, như thể không khí nơi đây bị bóp nghẹt bởi một thế lực vô hình. Càng đi sâu, tiếng nói thì thầm càng nhiều hơn, nhưng không còn rõ ràng như trước. Chúng hòa vào nhau, tạo nên một chuỗi âm thanh rợn người.

Trong ký ức đó, một người đàn ông trẻ, mang dáng vẻ mạnh mẽ nhưng đầy sự đau khổ, đang bước qua cánh cổng đá như anh. Gương mặt người này không quá rõ ràng, nhưng sức mạnh toát ra từ anh ta thì không thể nhầm lẫn. Anh ta cũng cầm trong tay một thanh kiếm sáng rực, giống hệt thanh kiếm mà Lâm Đạt đang sở hữu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Đạt giữ vững thanh kiếm trong tay, đôi mắt anh sáng lên trong ánh sáng mờ ảo của vực thẳm. Sinh vật đó, với thân hình khổng lồ, lại tiếp tục lao tới, không có dấu hiệu của sự suy yếu. Mỗi cú vung tay của nó khiến không khí rung chuyển, tạo nên những tiếng rít chói tai.

Tâm trí anh quay cuồng với những suy nghĩ rời rạc. Có phải đây là kết thúc không? Liệu anh đã mắc kẹt mãi mãi trong vực thẳm này, nơi bóng tối chiếm lĩnh mọi thứ?

Anh lùi lại một bước, tự điều chỉnh hơi thở, đôi mắt quét qua mọi hướng để đảm bảo rằng không còn mối nguy hiểm nào khác. Dù vực thẳm này đầy rẫy những điều bí ẩn và đáng sợ, nhưng anh biết mình không thể dừng lại.

Anh quay lại, và thấy một người đàn ông đứng đó, người trùm kín trong áo choàng đen, gương mặt giấu sau lớp bóng tối của chiếc mũ trùm. Người đàn ông đó bước tới, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào anh.

Bên trong là một căn phòng trống trải, nhưng trần nhà được bao phủ bởi những bức tranh vẽ tay cổ xưa. Chúng mô tả các chiến binh, những trận chiến đẫm máu và những sinh vật kỳ dị mà anh chưa từng gặp. Ở trung tâm của căn phòng, một bệ đá lớn hiện lên, trên đó là một viên đá đen lớn, phát ra ánh sáng yếu ớt.

Lâm Đạt cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Cái bóng đó dừng lại giữa những tảng đá và quay đầu về phía anh, ánh mắt đỏ rực xuyên qua bóng tối. Đó là một sinh vật dị hình, cao lớn với làn da xám xịt và đôi mắt sáng rực như lửa địa ngục.

Sinh vật khụy xuống, nhưng không dừng lại. Nó vươn tay kéo lê thân hình đồ sộ về phía anh, mắt vẫn bừng bừng ngọn lửa giận dữ. Mặc dù b·ị t·hương, sức mạnh của nó không hề giảm sút. Nó vung tay một lần nữa, và lần này cú t·ấn c·ông nhanh hơn, hiểm hơn.

"Ngươi đang chuẩn bị mở ra thứ mà chính ta cũng không dám bước vào."

Lâm Đạt giữ im lặng, nhìn thẳng vào người đàn ông đó, đôi mắt sáng lên sự kiên quyết. “Ta không có ý định quay đầu.”

Lâm Đạt lùi lại một bước, cố gắng nắm bắt những lời nói bí ẩn của linh hồn. Số phận của anh gắn liền với nơi này? Những kiếp sống trước kia, anh là ai? Anh đã mở cánh cổng này từ bao giờ?

“Ta không có thời gian cho ngươi!” Lâm Đạt gằn giọng, rồi bất ngờ xoay người, hướng thẳng thanh kiếm về phía trái tim của sinh vật. Với một cú đâm mạnh mẽ, anh xuyên qua lớp da dày cộm của nó. Một tiếng gào thét vang lên, và sinh vật khựng lại trong chốc lát.

Lâm Đạt rơi xuống trong bóng tối, cảm giác như không có điểm dừng. Không khí lạnh buốt tạt vào mặt, mang theo những âm thanh kỳ quái vọng lên từ sâu thẳm. Anh không thể nhìn thấy gì ngoài màn đêm mịt mù bao quanh. Thời gian dường như ngưng đọng, làm cho cảm giác rơi tự do trở nên kéo dài đến vô tận.

Linh hồn không đáp, chỉ nhắm mắt lại, và những ký ức của nó dường như hiện lên rõ ràng trong không gian xung quanh. Cảnh vật thay đổi, bóng tối dần mờ đi, và trước mắt Lâm Đạt, một đoạn ký ức sống động hiện lên.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng xanh mờ ảo xuất hiện phía trước, kéo theo một sự hiện diện lạnh lẽo bao trùm không gian. Lâm Đạt dừng bước, ánh mắt sắc bén dõi theo luồng sáng kỳ lạ. Dần dần, từ trong ánh sáng, một hình bóng xuất hiện, mờ ảo và u ám. Đó là một linh hồn, lơ lửng giữa không trung, đôi mắt không có đồng tử của nó nhìn xoáy vào anh.

Anh nép mình sau một tảng đá lớn, nhìn qua khe hở. Phía trước anh, một hình bóng lướt qua. Một người? Không, thứ đó không hoàn toàn là con người. Dáng đi của nó kỳ lạ, khập khiễng, với những bước chân nặng nề như bị xiềng xích.

Lâm Đạt nắm chặt thanh kiếm, đứng vững giữa hành lang. "Ta không đến để tranh cãi về điều đó." (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi không biết điều gì đang chờ đợi phía sau cánh cổng này đâu. Một khi mở ra, ngươi sẽ không thể quay đầu lại.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Vực Thẳm Vô Hình