Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Ngọn Gió Đen Của Cuộc Đổi Thay

Chương 12: Ngọn Gió Đen Của Cuộc Đổi Thay


Bầu trời sẫm tối không có dấu hiệu của bình minh. Lâm Đạt đứng trước lối ra khỏi ngôi làng hoang tàn, nơi những ký ức về bóng hình lạ mặt và viên đá bí ẩn còn ám ảnh anh. Mỗi bước đi trên con đường vắng lặng đều nặng nề, như thể anh đang bị kéo ngược lại bởi chính sức nặng của những điều mà viên đá đã hé lộ.

Anh cảm nhận được điều gì đó bất ổn, một mối hiểm nguy đang rình rập trong bóng tối, chờ đợi thời điểm thích hợp để ra tay. Bước chân trở nên chậm lại, tâm trí anh căng thẳng với ý thức cảnh giác cao độ. Không gian xung quanh bỗng trở nên quái đản hơn, từng cơn gió khẽ thổi nhưng như mang theo hơi thở của tử thần.

Từ xa, một hình bóng dần xuất hiện. Lâm Đạt lập tức nhận ra sự khác biệt. Đây không phải là một con người bình thường. Tầm nhìn bị che khuất bởi lớp vải đen dày, kẻ đó đang tiến lại gần với dáng điệu lạ thường, không hề phát ra tiếng động dù đôi chân chạm đất.

“Ngươi là ai?” Lâm Đạt cất tiếng, giọng lạnh lùng, nhưng không thể che giấu sự cảnh giác.

Kẻ lạ mặt dừng lại, không trả lời. Bóng tối xung quanh như dày đặc hơn, bao phủ lấy cả hai người. Gương mặt của kẻ đó vẫn ẩn dưới tấm trùm đầu, chỉ để lộ một ánh nhìn sắc lạnh, đầy ẩn ý.

"Ngươi không nên đến đây, kẻ lang thang." Giọng nói của kẻ lạ mặt vang lên, khẽ như cơn gió nhưng lại chạm thẳng vào tâm trí Lâm Đạt. "Ngươi đang bước vào một cuộc chơi không dành cho mình."

Lâm Đạt xiết chặt chuôi kiếm. "Ta không quan tâm đến những lời đe dọa. Nếu ngươi muốn ngăn cản ta, hãy thử xem."

Ngay khi anh vừa dứt lời, kẻ lạ mặt lao tới, nhanh như một cơn gió. Lâm Đạt vung kiếm, nhưng cú chém của anh chỉ cắt ngang không khí. Kẻ đó đã biến mất, để lại một khoảng trống vô hình giữa hai người. Trực giác mách bảo rằng nguy hiểm đang đến gần hơn bao giờ hết.

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua sau lưng, và Lâm Đạt lập tức xoay người. Kiếm của anh v·a c·hạm với một lưỡi gươm mỏng và sắc bén vừa kịp thời đánh bật cú t·ấn c·ông lén từ kẻ lạ mặt. Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên sắc lạnh trong không gian tĩnh lặng. Cả hai đối thủ đứng đối diện nhau, ánh mắt như đốt cháy không gian giữa họ.

"Ngươi là ai?" Lâm Đạt nhấn mạnh từng từ, đôi mắt không rời khỏi kẻ đối diện.

Kẻ lạ mặt không trả lời, chỉ đơn giản bước lùi lại một bước rồi biến mất vào bóng tối. Lâm Đạt cảm thấy tim đập nhanh hơn, nhưng không còn nghe thấy tiếng chân hay dấu hiệu nào khác. Mọi thứ chìm trong im lặng kỳ lạ.

Đột nhiên, bóng tối bao phủ lấy anh, dày đặc và nặng nề đến mức anh không còn thấy được gì. Lâm Đạt cảm thấy nhịp thở của mình dồn dập, nhưng anh giữ vững tâm trí, tay vẫn siết chặt thanh kiếm. Không gian xung quanh trở nên chật chội và khó chịu, như thể anh đang bị kẻ lạ kia dẫn vào một không gian khác.

Một tiếng động khẽ vang lên phía sau anh. Lâm Đạt lập tức xoay người, nhưng không kịp. Một cú đánh mạnh giáng xuống từ phía trên, khiến anh bật ngược ra sau, thanh kiếm văng khỏi tay. Anh ngã xuống đất, cảm nhận từng cơn đau nhói lan tỏa khắp cơ thể. Máu chảy rỉ ra từ v·ết t·hương trên vai, nhưng anh không thể để cơn đau kiểm soát mình.

Kẻ lạ mặt bước tới, đôi mắt dưới lớp áo choàng đen ánh lên tia nhìn lạnh lẽo. "Ngươi quá yếu. Không đủ để tồn tại trong thế giới này."

Lâm Đạt cắn răng, cố gắng đứng dậy. Nhưng trước khi kẻ đó kịp kết liễu anh, một tiếng vang lớn cắt ngang không gian. Đột nhiên, ánh sáng chói lòa bừng lên từ phía xa, xuyên qua bóng tối dày đặc. Lâm Đạt chỉ kịp nhìn thấy một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mắt anh, chặn đứng kẻ t·ấn c·ông.

Một thanh gươm sắc bén vung lên, và bóng tối bị xé toạc, lộ ra hình ảnh của người phụ nữ đã cứu anh. Cô ta quay lại, đôi mắt sáng rực như thể mang theo quyền lực của chính ánh sáng.

"Kẻ này không phải là đối thủ của ngươi," cô nói với Lâm Đạt, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy uy lực. "Ngươi còn chưa sẵn sàng đối mặt với những gì thực sự đang chờ đợi."

Lâm Đạt thở dồn dập, cố gắng giữ thăng bằng. Anh biết rằng nếu không có sự can thiệp của cô, cuộc đời anh có lẽ đã kết thúc ngay tại đây. Nhưng trước khi anh kịp mở miệng hỏi, người phụ nữ lại một lần nữa biến mất như chưa từng xuất hiện.

Bóng tối cũng tan biến, để lại không gian bình thường, và kẻ lạ mặt đã rời đi. Tất cả chỉ xảy ra trong vài khoảnh khắc, nhưng Lâm Đạt biết rằng những sự kiện vừa qua đã làm thay đổi mọi thứ.

Anh cúi xuống nhặt thanh kiếm của mình, ánh mắt lướt qua v·ết m·áu trên vai, và tâm trí bắt đầu xoay chuyển với vô số câu hỏi chưa có lời giải. Kẻ lạ mặt là ai? Người phụ nữ đó muốn gì từ anh? Và viên đá bí ẩn kia đóng vai trò gì trong cuộc chiến này?

Câu trả lời vẫn còn xa vời, nhưng Lâm Đạt biết một điều: anh không thể dừng lại. Chuyến hành trình này không chỉ còn là việc tìm kiếm sự thật về chính anh, mà đã trở thành một cuộc chiến sinh tồn trong một thế giới đầy rẫy những bí mật đen tối.

Gạt đi cơn đau, anh bước tiếp, lòng thầm hứa rằng sẽ không bao giờ để mình b·ị đ·ánh bại dễ dàng như thế một lần nữa.

Trong bóng tối của căn phòng nhỏ, ánh sáng từ viên đá vẫn rọi xuống, như một ngọn hải đăng dẫn lối cho những ai đang bị lạc trong cơn bão tố của số phận. Nhưng viên đá không chỉ là vật phẩm vô tri. Nó đang dần thức tỉnh, chuẩn bị cho một cuộc chơi lớn hơn, khốc liệt hơn bao giờ hết.

Bóng hình lạ mặt kia, người đã từng đối mặt với Lâm Đạt, đứng im lặng trong căn phòng bên ngoài, nơi không một tia sáng lọt vào. Hắn không nói gì, chỉ quan sát viên đá.

Phía bên kia bức tường, những người như hắn đang tập hợp lại, chuẩn bị cho những kế hoạch mà chỉ họ mới hiểu được. Cuộc chiến này đã bắt đầu từ lâu, và Lâm Đạt chỉ là một phần nhỏ trong bức tranh toàn cảnh. Nhưng hắn biết rõ một điều: kẻ này sẽ sớm trở thành một trong những nhân tố quan trọng nhất. Và lúc đó, không có ai còn có thể kiểm soát được kết cục của cuộc chiến.

Bầu trời đêm vẫn tăm tối, không chút ánh sáng. Chỉ có ngọn gió lạnh buốt thổi qua, mang theo hơi thở của những biến cố sắp xảy đến.

Lâm Đạt chậm rãi tiến bước dọc theo con đường dẫn ra khỏi khu rừng. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đuốc của anh là nguồn sáng duy nhất giữa màn đêm tối tăm. Sau cuộc đụng độ với kẻ lạ mặt, tâm trí anh vẫn căng thẳng, nhưng sự xuất hiện bí ẩn của người phụ nữ kia khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

Đến lúc này, anh đã biết chắc rằng không thể trông đợi mọi chuyện sẽ đơn giản như anh từng nghĩ. Viên đá phát ra ánh sáng yếu ớt từ túi áo của anh. Dường như nó cũng đang cảnh báo về một cuộc hành trình đầy rẫy nguy hiểm phía trước.

Trời đã gần sáng khi anh đến được cổng của một ngôi làng khác. Những căn nhà cũ kỹ được dựng lên một cách thô sơ, vài căn bị mục nát, bị bỏ lại trong hoang tàn. Nhưng điều khiến Lâm Đạt phải dừng lại là bầu không khí im lặng kỳ lạ, không một tiếng động, không một dấu hiệu của sự sống.

Lòng anh nổi lên cảm giác bất an. Đây không phải là sự im lặng của một ngôi làng bình thường mà là cảm giác c·hết chóc bao trùm khắp nơi. Lâm Đạt bước chậm lại, bàn tay siết chặt thanh kiếm, ánh mắt lướt qua từng ngóc ngách của ngôi làng để tìm kiếm dấu hiệu của sự nguy hiểm.

Khi anh tiến sâu vào trong làng, cảnh tượng trở nên rõ ràng hơn. Xác của những người dân nằm rải rác trên mặt đất, khô khốc và hoang tàn, như thể thời gian đã bỏ qua nơi này từ rất lâu. Nhưng điều khiến anh rùng mình hơn cả là những v·ết t·hương trên cơ thể họ – những vết chém sâu và dứt khoát, để lại dấu tích của một cuộc t·hảm s·át tàn nhẫn.

“Lại là bọn chúng...” Lâm Đạt lẩm bẩm, đôi mắt lóe lên sự giận dữ. Anh không còn nghi ngờ gì nữa, những kẻ mà anh vừa đối mặt chắc chắn có liên quan đến v·ụ t·hảm s·át này.

Bước qua từng t·hi t·hể, Lâm Đạt cảm thấy sự phẫn nộ trong lòng càng dâng cao. Từ bao giờ con người đã trở thành những kẻ vô cảm đến mức coi sinh mạng như cỏ rác? Trong suốt thời gian qua, anh đã chứng kiến đủ những điều tàn bạo, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh không thể kìm nén cảm xúc được nữa.

Bỗng từ phía sau anh, một tiếng động khẽ vang lên. Lâm Đạt quay lại, thanh kiếm đã sẵn sàng. Ánh mắt anh dán chặt vào bóng dáng một cô gái đang đứng chênh vênh giữa hai căn nhà đổ nát. Đôi mắt cô lấp lánh nỗi sợ hãi, đôi chân run rẩy như thể sắp ngã gục.

Cô gái không trả lời, chỉ đứng im lặng nhìn Lâm Đạt, đôi mắt tràn đầy sự hoang mang. Cuối cùng, cô chỉ tay về phía căn nhà lớn ở trung tâm ngôi làng, miệng thốt ra một từ duy nhất, "Cửa... mở."

Lâm Đạt quay lại nhìn theo hướng cô chỉ. Cánh cửa của căn nhà lớn đang hé mở, bóng tối bao trùm từ bên trong. Tim anh đập nhanh hơn khi cảm nhận được sự bất thường từ căn nhà. Cảm giác nguy hiểm lại dâng lên, nhưng anh biết mình không thể bỏ qua dấu hiệu này.

"Ở đây chờ, ta sẽ kiểm tra bên trong." Lâm Đạt nói ngắn gọn, không đợi phản ứng của cô gái.

Anh cẩn thận bước về phía căn nhà, từng bước một. Tay siết chặt chuôi kiếm, anh cảm thấy áp lực không khí thay đổi khi tới gần. Có gì đó không đúng ở nơi này, và linh cảm của anh mách bảo rằng mình sắp đối diện với thứ gì đó khủng kh·iếp.

Bước qua ngưỡng cửa, ánh sáng từ bên ngoài dần tắt lịm khi anh tiến vào căn nhà. Bên trong, mọi thứ chìm trong bóng tối nặng nề, bầu không khí ẩm ướt và đặc quánh. Trên sàn nhà, những v·ết m·áu khô đã lâu nằm rải rác khắp nơi. Không gian đầy mùi tử khí và sự c·hết chóc.

Ngay khi anh định bước tiếp, từ sâu bên trong bóng tối, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Ngươi đến rồi, Lâm Đạt.”

Cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc qua người anh. Ai đó đã biết tên anh. Nhưng giọng nói đó không có sự đe dọa. Nó chỉ đơn giản như sự thật đã được biết trước.

“Ngươi là ai?” Lâm Đạt lạnh lùng đáp lại, mắt dán vào bóng tối trước mặt.

Giọng nói cất lên lần nữa, trầm đục và mang theo âm hưởng của sự c·hết chóc: “Ta là bóng đêm trong tâm hồn ngươi, là cơn ác mộng mà ngươi không thể chạy trốn.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, làm rùng mình. Lâm Đạt hít sâu, lấy lại bình tĩnh, nhưng trong tâm trí anh biết rõ rằng đây không phải là một cuộc đối đầu bình thường. Trước mặt anh, bóng tối dần hé lộ một hình dáng, mờ ảo và không rõ ràng, như thể nó là sự kết hợp của hàng ngàn nỗi sợ hãi sâu thẳm.

"Ngươi không thể thoát khỏi sự thật, Lâm Đạt." Bóng tối cười khẩy. "Viên đá ngươi mang bên mình sẽ dẫn dắt ngươi đến với sự hủy diệt. Ngươi nghĩ mình có thể kiểm soát nó sao?"

Lâm Đạt không đáp lời. Anh lặng lẽ vung kiếm, nhắm thẳng vào bóng tối. Cú chém như xé toạc không khí, nhưng thứ bóng đen đó biến mất trước khi thanh kiếm của anh chạm vào.

Giọng nói vẫn vang lên, lần này rõ ràng hơn. "Ngươi không phải là người đầu tiên, và chắc chắn sẽ không phải là người cuối cùng. Chỉ khi ngươi hiểu rõ sự thật, mới có thể sống sót."

Không gian đột ngột trở nên im ắng, như thể bóng đêm đã tan biến. Lâm Đạt đứng yên một lúc, cố gắng nắm bắt những gì vừa xảy ra. Nhưng anh biết rõ rằng đây chỉ là khởi đầu. Những bí mật đen tối đã bắt đầu vén màn, và con đường phía trước sẽ còn đầy chông gai.

Rời khỏi căn nhà, Lâm Đạt quay trở lại chỗ cô gái. Anh cố giữ vẻ điềm tĩnh nhưng không thể giấu đi những suy nghĩ đang xoay quanh trong đầu.

"Ngươi... thấy gì bên trong?" Cô gái hỏi, giọng run rẩy.

"Không có gì," anh đáp ngắn gọn, nhưng ánh mắt đầy suy tư.

Cô gái vẫn còn hoang mang, nhưng không dám hỏi thêm. Lâm Đạt liếc nhìn cô một lần nữa rồi tiếp tục bước đi, hướng ra khỏi ngôi làng c·hết chóc này. Anh biết mình cần phải đi nhanh hơn, bởi thời gian không còn nhiều.

Từ xa, một đôi mắt ẩn trong bóng tối theo dõi từng bước chân của anh. Bóng hình của kẻ lạ mặt từ từ biến mất, cùng với những toan tính đen tối chưa bao giờ ngừng lại.

Chương 12: Ngọn Gió Đen Của Cuộc Đổi Thay