Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Thợ Săn Bóng Tối

Chương 15: Thợ Săn Bóng Tối


Tiếng la hét vang lên không ngớt trong ngôi làng, kèm theo âm thanh của những bước chân hoảng loạn. Người dân tản ra, cố gắng tìm chỗ ẩn náu, nhưng nỗi kinh hoàng hiện rõ trên từng khuôn mặt. Những mảng máu đỏ loang lổ trên con đường đất càng l·àm t·ình cảnh trở nên hỗn loạn hơn. Lâm Đạt nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt sắc bén quét qua những ngôi nhà và các khu rừng xung quanh. Mùi tanh của máu hòa cùng gió lạnh ban đêm tạo ra bầu không khí đầy căng thẳng.

"Ngươi có nghĩ rằng đó là quái vật?" Cô gái run rẩy hỏi, đôi mắt lo lắng nhìn về phía bóng tối rừng cây, nơi được cho là nguồn gốc của sự kinh hoàng này.

Lâm Đạt nhíu mày, bước chậm lại một chút để cảm nhận từng biến động nhỏ trong không khí. "Có thể là một con quái vật, nhưng không chắc nó đến từ rừng. Cảm giác của ta là có điều gì đó bất thường ở chính ngôi làng này."

Không ai trả lời, những tiếng la hét vẫn kéo dài, khiến không khí càng thêm phần đáng sợ. Một nhóm người dân làng tụ tập lại gần, ánh mắt đầy sợ hãi hướng về phía anh, như thể anh là vị cứu tinh duy nhất.

"Ngươi là chiến binh, đúng không? Ngươi có thể bảo vệ chúng ta?" Một người đàn ông trung niên run rẩy hỏi, đôi mắt ông ta ánh lên sự cầu cứu. "Con quái vật ấy đã c·ướp đi quá nhiều sinh mạng. Không ai có thể thoát khỏi nó. Xin hãy giúp chúng tôi!"

Lâm Đạt im lặng, nhưng anh hiểu rõ rằng ngôi làng này không thể chịu đựng thêm sự t·ấn c·ông nào nữa. Điều quan trọng bây giờ là xác định nguồn gốc của quái vật hoặc kẻ gây ra chuyện này.

"Ngươi có biết nó đến từ đâu?" Anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng chứa đầy quyết tâm.

Người đàn ông trung niên lắc đầu, bàn tay vẫn run rẩy. "Không ai biết. Nó luôn xuất hiện từ trong bóng tối, t·ấn c·ông rồi biến mất. Mỗi đêm lại có n·gười c·hết, và không ai biết khi nào nó sẽ quay lại."

Cô gái đứng bên cạnh, mắt cô cũng ánh lên sự lo ngại, nhưng đồng thời cũng có một tia kiên quyết. "Chúng ta phải tìm ra nó trước khi nó có thể gây thêm tội ác. Nếu tiếp tục đợi, những người vô tội sẽ tiếp tục c·hết."

Lâm Đạt không trả lời, nhưng trong lòng anh đã xác định mục tiêu. Anh nhìn về phía rừng cây, nơi bóng tối dày đặc bao phủ. "Ta sẽ đi tìm kẻ đó."

"Ngươi không thể đi một mình!" Cô gái lên tiếng, bước tới gần anh. "Ngươi có thể đối mặt với nguy hiểm, nhưng nếu đó là một thế lực mạnh mẽ như ngươi nghĩ, ngươi sẽ không thể đối phó được nếu đi một mình."

Lâm Đạt quay đầu lại, nhìn vào mắt cô gái. "Ngươi không phải là chiến binh. Ở lại đây và giúp người dân làng chuẩn bị. Ta sẽ trở lại trước khi bình minh lên."

Dù ánh mắt cô gái đầy sự kiên quyết, nhưng cô hiểu rằng Lâm Đạt nói đúng. Sự sống của những người dân làng này cần được bảo vệ trước khi kẻ thù lần nữa xuất hiện.

Anh quay người lại, nhanh chóng bước vào bóng tối của rừng cây. Tiếng lá rụng lạo xạo dưới chân và tiếng gió thổi qua những tán cây không làm anh nao núng. Anh biết rằng điều anh đang tìm kiếm không phải là một con quái vật bình thường, mà có thể là một thực thể cổ xưa với quyền năng không tưởng.

Lâm Đạt bước sâu vào trong rừng, mỗi bước chân của anh đều được cân nhắc kỹ lưỡng. Bất chợt, một làn hơi lạnh kỳ lạ bủa vây xung quanh anh. Không khí xung quanh trở nên nặng nề, như thể bóng tối đang dần xâm chiếm không gian. Anh ngừng lại, quan sát kỹ mọi thứ xung quanh, đôi tai nhạy bén lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất.

Đột nhiên, từ phía trước, một tiếng động lạ vang lên – tiếng xào xạc của lá cây bị giẫm đạp, rồi tiếng thì thầm nhỏ như tiếng gió, nhưng rõ ràng nó không phải là do thiên nhiên tạo ra. Lâm Đạt rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh thép lạnh lẽo lóe sáng trong bóng tối. Anh từ từ tiến lại gần nguồn âm thanh, từng bước một, cảnh giác với bất kỳ điều gì có thể ẩn nấp trong bóng đêm.

Bất chợt, từ trong bóng tối, một bóng đen vọt ra với tốc độ kinh hoàng, lao thẳng vào Lâm Đạt. Thanh kiếm trong tay anh vung lên như một phản xạ tự nhiên, chém ngang qua không khí, tạo ra một tiếng "keng" v·a c·hạm giữa kim loại và một thứ gì đó cứng rắn.

Bóng đen bật lùi lại, nhưng không phải là một con quái vật bình thường. Hình dáng của nó trông giống một con người, nhưng đôi mắt đỏ rực như lửa và làn da trắng nhợt nhạt kỳ quái. Nó gầm lên một tiếng đầy dữ dằn, nhảy vọt về phía Lâm Đạt một lần nữa, móng vuốt sắc bén nhắm thẳng vào ngực anh.

Lâm Đạt nhanh chóng lùi lại, né tránh đòn t·ấn c·ông. Anh xoay người, tung một đòn chém mạnh mẽ vào kẻ thù. Lưỡi kiếm cắt xuyên qua da thịt của nó, máu đen tuôn ra, nhưng con quái vật vẫn không hề dừng lại. Nó lao tới với sự tàn bạo và sức mạnh vượt trội.

"Thợ săn bóng tối..." Lâm Đạt thầm nghĩ, ánh mắt anh lóe lên sự nhận thức. Những kẻ này không phải là quái vật thông thường, chúng là những chiến binh bị nguyền rủa, tồn tại trong bóng tối để phục vụ cho một thế lực tà ác.

Lâm Đạt nghiến chặt hàm, tập trung toàn bộ sức lực và kỹ năng vào cuộc chiến. Anh biết rằng chỉ có đánh bại kẻ này, anh mới có thể tìm ra đầu mối về những gì đang diễn ra trong ngôi làng và nguồn gốc thực sự của quái vật.

Cuộc chiến diễn ra trong chớp mắt, với từng đường kiếm sắc bén và sự t·ấn c·ông không ngừng từ cả hai phía. Bóng tối xung quanh dường như phản ứng lại với từng cú chém, tạo ra những đợt rung chuyển kỳ lạ.

Cuối cùng, sau một đòn chém quyết định, kẻ thù gục ngã, máu đen trào ra khắp mặt đất. Lâm Đạt thở dốc, mắt vẫn chăm chú dõi theo cơ thể bất động của kẻ địch, cảnh giác với bất kỳ sự phản kháng nào.

“Ngươi không thể ngăn được chúng ta…” Tiếng nói khàn khàn phát ra từ miệng kẻ thù đã bị hạ gục, đôi mắt đỏ rực của hắn mờ dần nhưng vẫn ánh lên vẻ thách thức. “Bóng tối sẽ nuốt chửng ngươi... cũng như nó đã làm với tất cả những kẻ khác…”

Lâm Đạt đứng đó, nhìn kẻ thù dần dần tan biến trong bóng đêm. Bóng tối vẫn bao trùm khu rừng, nhưng giờ đây anh biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc. Điều thực sự đáng sợ vẫn còn nằm trong bóng tối, chờ đợi anh khám phá.

Khi Lâm Đạt quay trở lại ngôi làng, màn đêm đã buông xuống sâu hơn. Không khí trong làng im lìm, khác biệt hoàn toàn với sự hỗn loạn mà anh để lại trước đó. Những ngọn đuốc lác đác thắp sáng con đường dẫn vào làng, nhưng không có bóng dáng ai ngoài những con đường trống vắng. Sự im lặng đầy rùng rợn này chỉ càng khiến Lâm Đạt thêm cảnh giác.

Cô gái mà anh để lại đang đứng đợi trước ngôi nhà lớn ở trung tâm làng, đôi mắt lo lắng quét qua từng góc tối xung quanh. Khi nhìn thấy Lâm Đạt trở về, một nỗi nhẹ nhõm thoáng qua khuôn mặt cô, nhưng sự lo lắng vẫn không hề biến mất.

"Ngươi tìm được gì rồi?" Cô hỏi, giọng vẫn nhỏ nhẹ nhưng không giấu nổi sự khẩn cấp.

Lâm Đạt dừng lại, không nói gì ngay lập tức. Anh nhìn quanh ngôi làng, cảm nhận được một điều gì đó không ổn trong không khí. Dù đã tiêu diệt kẻ thù trong rừng, anh vẫn không cảm thấy an toàn. Dường như có thứ gì đó lớn hơn, không chỉ đơn thuần là những thợ săn bóng tối. Anh quay sang cô gái.

"Có kẻ nào đó đang điều khiển mọi thứ," anh nói, giọng trầm đầy suy tư. "Kẻ mà ta gặp không phải là nguồn gốc của tất cả chuyện này. Nó chỉ là một con cờ, một kẻ bị nguyền rủa để phục vụ cho bóng tối."

Cô gái lặng lẽ gật đầu. "Ngươi nghĩ chúng ta đang đối mặt với thứ gì?"

Lâm Đạt nhíu mày. "Có thể là một kẻ thù cổ xưa, một thế lực đã tồn tại từ rất lâu. Những thợ săn bóng tối mà ta gặp không xuất hiện ngẫu nhiên. Chúng là sản phẩm của một thế lực tà ác, một kẻ đang thao túng từ phía sau."

Cả hai im lặng trong chốc lát, không ai biết phải bắt đầu từ đâu. Nhưng trước khi Lâm Đạt kịp lên kế hoạch, một tiếng động lạ vang lên từ phía trung tâm làng, kéo theo tiếng la hét và âm thanh của một vật gì đó đổ vỡ.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Cô gái giật mình, đôi mắt mở to lo lắng.

Lâm Đạt không chần chừ, anh lao ngay về phía tiếng động, cô gái nhanh chóng chạy theo sau. Khi đến gần trung tâm làng, một cảnh tượng hỗn loạn đập vào mắt họ. Người dân làng đang chạy tán loạn trong cơn hoảng loạn, còn đám lính gác thì chật vật trong việc giữ trật tự.

Phía trước, một ngôi nhà lớn đã sụp đổ, chỉ còn lại những mảnh gỗ vỡ vụn và bụi đất mù mịt. Từ đ·ống đ·ổ n·át, một bóng hình khổng lồ từ từ hiện ra. Làn da nó nhợt nhạt như xương, đôi mắt đỏ rực và những móng vuốt dài đầy vẻ khát máu.

"Đó là thứ gì?" Cô gái hét lên trong nỗi kinh hoàng, lùi lại một bước.

Lâm Đạt không do dự, rút kiếm ra khỏi vỏ, bước về phía trước, sẵn sàng đối mặt với sinh vật kỳ dị này. Nhưng trước khi anh kịp ra tay, sinh vật kia gầm lên một tiếng chói tai, âm thanh vang dội khắp ngôi làng như xé nát không gian.

Nó lao thẳng về phía Lâm Đạt với tốc độ nhanh không ngờ. Thanh kiếm của anh chỉ kịp xoay ngang để đỡ đòn, nhưng lực t·ấn c·ông của sinh vật mạnh đến nỗi đẩy anh lùi lại vài bước. Mặt đất dưới chân anh nứt ra vì lực v·a c·hạm khủng kh·iếp.

Lâm Đạt siết chặt tay, nhìn chằm chằm vào sinh vật kia. Anh biết rằng đây không phải là một cuộc chiến dễ dàng, và kẻ thù trước mặt rõ ràng vượt trội hơn cả những thợ săn bóng tối mà anh vừa đối đầu. Con quái vật này không chỉ có sức mạnh cơ bắp, mà còn mang theo sự tàn ác của bóng tối cổ xưa.

Anh tung đòn phản công, thanh kiếm của anh nhanh như cắt chém vào thân hình đồ sộ của con quái vật, nhưng lớp da dày cứng như sắt khiến lưỡi kiếm chỉ để lại một vết xước nhỏ. Con quái vật gầm lên, vung tay t·ấn c·ông với móng vuốt sắc nhọn.

Những tiếng động v·a c·hạm liên tiếp vang lên, cuộc chiến trở nên dữ dội hơn. Mỗi lần con quái vật t·ấn c·ông, mặt đất lại rung chuyển, và Lâm Đạt phải dùng toàn bộ sự nhanh nhẹn của mình để né tránh. Nhưng rõ ràng anh đang ở thế bất lợi. Sức mạnh của đối thủ quá lớn, và mỗi đòn đánh của nó đều mang theo sự hủy diệt.

"Đó không phải là một quái vật bình thường!" Cô gái hét lên từ phía xa, mắt cô loé lên một tia kinh ngạc khi nhìn thấy con quái vật đang t·ấn c·ông Lâm Đạt.

Lâm Đạt không đáp lời, anh chỉ tập trung vào việc đánh giá tình hình. Từ những đòn t·ấn c·ông của nó, anh nhận ra một điều kỳ lạ – con quái vật không phải là sinh vật sống. Nó là một tạo vật của bóng tối, một thứ được tạo ra từ ma thuật tà ác. Có lẽ, kẻ đứng sau nó chính là thế lực mà anh đang tìm kiếm.

"Phải phá huỷ nguồn sức mạnh của nó..." Lâm Đạt thầm nghĩ, mắt anh chăm chú tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào trên cơ thể quái vật.

Rồi anh nhận ra – trên ngực của con quái vật có một viên đá màu đen lấp lánh, giống hệt viên đá mà anh đã nhìn thấy trong cuộc chiến với thợ săn bóng tối trước đó. Đó chính là nguồn sức mạnh của nó.

Không chần chừ, Lâm Đạt dồn toàn bộ sức lực vào một cú nhảy, thanh kiếm của anh hướng thẳng vào viên đá trên ngực quái vật. Con quái vật gầm lên dữ dội, cố gắng đẩy lùi anh, nhưng lần này, anh đã nắm chắc cơ hội.

Lưỡi kiếm cắm sâu vào viên đá, phá huỷ nó trong một t·iếng n·ổ chói tai. Cả thân hình con quái vật rung chuyển, rồi từ từ tan biến trong không khí, chỉ còn lại một đám tro bụi.

Lâm Đạt đứng thở dốc, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía tro bụi còn sót lại. Mọi thứ kết thúc quá nhanh, nhưng anh biết rằng trận chiến này chỉ mới là khởi đầu. Kẻ đứng sau con quái vật kia vẫn còn ẩn nấp đâu đó, điều khiển mọi thứ từ bóng tối.

Cô gái từ từ tiến lại gần, ánh mắt cô đầy lo lắng nhưng cũng có chút khâm phục. "Ngươi làm được rồi. Nhưng... đây mới chỉ là một phần của chuyện này, phải không?"

Lâm Đạt gật đầu, quay người nhìn về phía chân trời tối tăm. "Chúng ta cần phải tìm ra kẻ đứng sau tất cả. Chỉ khi tiêu diệt được hắn, ngôi làng này mới thực sự an toàn."

Trong bóng đêm dày đặc, ánh mắt của Lâm Đạt sáng lên với quyết tâm không gì lay chuyển được. Những gì anh vừa đối mặt chỉ là mảnh ghép nhỏ trong một bức tranh rộng lớn hơn nhiều, và bóng tối thực sự vẫn còn ẩn giấu, đợi chờ anh khám phá.

Chương 15: Thợ Săn Bóng Tối