Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Lời Nguyền Cổ Xưa

Chương 16: Lời Nguyền Cổ Xưa


Sau khi con quái vật tan biến thành tro bụi, sự yên tĩnh đột ngột bao trùm cả ngôi làng. Lâm Đạt đứng lặng, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm, cảm nhận rõ sự nặng nề của không khí xung quanh. Dù cho kẻ thù trước mắt đã bị tiêu diệt, nhưng trong lòng anh, một cảm giác bất an ngày càng lớn dần. Đây rõ ràng không phải là dấu chấm hết. Thứ sức mạnh mà anh vừa đối mặt có nguồn gốc sâu xa hơn nhiều, liên kết với những thế lực tà ác cổ xưa.

Cô gái đến bên cạnh anh, đôi mắt cô vẫn ánh lên nỗi sợ hãi, nhưng sự quyết tâm lại hiện rõ trên khuôn mặt mảnh mai. "Ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?"

Lâm Đạt không đáp ngay. Anh quay nhìn khung cảnh tan hoang của ngôi làng, những người dân vẫn đang cố gắng đứng dậy sau cuộc t·ấn c·ông, và một cảm giác chua xót trào dâng trong lòng anh. Dường như bất cứ nơi nào anh đi qua, bóng tối cũng bám theo, mang lại đau thương cho những người vô tội.

"Chúng ta không thể ở đây lâu hơn nữa," Lâm Đạt nói sau một hồi im lặng. "Kẻ đứng sau tất cả chuyện này chắc chắn sẽ không dừng lại. Chúng sẽ quay trở lại, mạnh hơn, nguy hiểm hơn."

Cô gái gật đầu, ánh mắt cô toát lên vẻ kiên định. "Vậy chúng ta sẽ làm gì? Làm thế nào để đối đầu với kẻ thù mà chúng ta còn chưa rõ mặt?"

Lâm Đạt nhìn cô, đôi mắt anh rực lên ánh sáng của sự quyết tâm. "Chúng ta sẽ tìm kiếm những manh mối. Có thể không phải tất cả đều đã bị bóng tối c·hôn v·ùi. Truyền thuyết về viên đá mà ngươi nhắc đến có thể là chìa khóa giải mã tất cả."

Anh quay người, bước nhanh về phía cánh cổng làng. Cô gái theo sát anh, đôi chân nhỏ nhắn của cô cố gắng bám kịp bước đi đầy quyết liệt của Lâm Đạt. Dù trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng cô hiểu rằng theo chân anh là cách duy nhất để có được câu trả lời.

Hai người nhanh chóng rời khỏi ngôi làng, để lại đằng sau những tiếng thì thầm lo lắng của dân làng. Con đường trước mắt tối đen như mực, nhưng trong lòng họ lại tràn đầy sự quyết tâm. Mục tiêu tiếp theo của Lâm Đạt đã rõ ràng. Anh cần tìm hiểu sâu hơn về nguồn gốc của viên đá và lời nguyền cổ xưa mà nó gắn liền.

Trong đêm tối, họ băng qua những con đường ngoằn ngoèo, đi sâu vào khu rừng rậm rạp. Ánh sáng từ ngọn đuốc yếu ớt của Lâm Đạt không thể xua tan hết bóng tối dày đặc, nhưng cũng đủ để chiếu sáng lối đi. Mọi thứ xung quanh dường như quá im lặng, tạo cảm giác như có thứ gì đó đang âm thầm theo dõi họ từ bóng tối.

"Ngươi có chắc rằng con đường này sẽ dẫn đến nơi chúng ta cần tìm không?" Cô gái lên tiếng, giọng lo lắng.

Lâm Đạt dừng lại, nhìn thẳng về phía trước. "Theo những gì ta biết, một ngôi đền cổ xưa nằm sâu trong rừng này. Những nhà hiền triết cổ đại từng để lại nhiều tài liệu về viên đá và sức mạnh của nó. Nếu may mắn, chúng ta có thể tìm thấy manh mối ở đó."

Cô gái khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi sự hoang mang. Cô không hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, nhưng cảm giác rằng Lâm Đạt biết nhiều hơn những gì anh đã nói. Tuy vậy, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục theo chân anh.

Sau vài giờ băng rừng, họ đến được một khu vực trống trải. Trước mắt họ, những tàn tích của một ngôi đền cổ hiện ra giữa ánh trăng mờ ảo. Những bức tường đổ nát, cột đá ngả nghiêng, tất cả đều bị thời gian và thiên nhiên bào mòn, nhưng vẫn còn giữ lại chút dấu vết của một nền văn minh đã mất từ lâu.

"Đây chính là nơi đó," Lâm Đạt thì thầm, đôi mắt anh lóe lên một tia hy vọng.

Họ bước vào trong đền, bước chân nhẹ nhàng tránh làm lay chuyển những mảnh đá vỡ vụn trên sàn. Không khí bên trong lạnh lẽo và u ám, mang theo mùi ẩm mốc của thời gian. Những dòng chữ cổ khắc trên tường mờ nhạt dưới lớp bụi dày, nhưng vẫn có thể nhận ra những ký tự cổ xưa.

Cô gái nhìn quanh, ánh mắt tràn đầy tò mò. "Chúng ta đang tìm kiếm điều gì ở đây?"

Lâm Đạt không trả lời ngay. Anh đi quanh các bức tường, cẩn thận kiểm tra từng chi tiết. Rồi ánh mắt anh dừng lại ở một dòng chữ cổ khắc sâu vào đá, như thể nó đang chờ đợi người đến giải mã.

"Đây rồi," Lâm Đạt thì thầm. Anh cúi xuống, ngón tay chạm nhẹ vào dòng chữ. "Lời nguyền của bóng tối. Nó mô tả về viên đá, và cách mà nó được tạo ra."

Cô gái tiến lại gần, chăm chú lắng nghe từng lời anh nói.

"Theo truyền thuyết, viên đá này được tạo ra từ trái tim của một vị thần sa ngã," Lâm Đạt giải thích. "Nó chứa đựng sức mạnh bóng tối nguyên thủy, sức mạnh có thể tiêu diệt hoặc chi phối bất kỳ ai sở hữu nó. Nhưng nó cũng mang theo một lời nguyền - một khi viên đá b·ị đ·ánh thức, những kẻ săn đuổi sẽ không bao giờ ngừng truy đuổi người sở hữu nó."

Cô gái lùi lại, đôi mắt mở to kinh hãi. "Vậy... ngươi đang nói rằng những kẻ t·ấn c·ông chúng ta là vì viên đá?"

Lâm Đạt gật đầu. "Chính xác. Viên đá không chỉ là một món đồ vật vô tri. Nó là trung tâm của một cuộc chiến giữa những thế lực tà ác cổ xưa và những người bảo vệ thế giới này. Kẻ sở hữu viên đá có thể trở thành kẻ cai trị, hoặc bị nuốt chửng bởi bóng tối."

Cô gái im lặng một lúc, rồi nhìn thẳng vào Lâm Đạt. "Vậy chúng ta phải làm gì? Phá huỷ viên đá?"

Lâm Đạt lắc đầu. "Viên đá không thể bị phá huỷ bởi những phương pháp thông thường. Chỉ có cách tìm ra nguồn gốc của nó, và tiêu diệt kẻ đã tạo ra nó."

Cả hai đứng lặng, trước mặt họ là bóng tối vô tận của một cuộc hành trình mới. Bóng tối không còn chỉ là một thế lực vô hình, mà là một kẻ thù rõ ràng, đang chờ đợi cơ hội t·ấn c·ông. Và chỉ có bằng cách tìm ra sự thật, họ mới có thể thoát khỏi lời nguyền này.

"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay," Lâm Đạt nói, ánh mắt anh lạnh lùng. "Bóng tối sẽ sớm tìm đến, và chúng ta cần chuẩn bị cho trận chiến sắp tới."

Bầu trời đã chuyển sang màu đen đặc khi Lâm Đạt và cô gái rời khỏi ngôi đền cổ. Tiếng gió rít qua những ngọn cây như tiếng thì thầm của các linh hồn cổ xưa, báo hiệu rằng bóng tối đang càng lúc càng gần hơn. Cả hai bước nhanh, cố gắng vượt qua khu rừng trước khi đêm xuống hoàn toàn, bởi họ biết rõ, bóng tối không chỉ đến từ màn đêm mà còn ẩn chứa những thế lực tà ác săn đuổi.

Cô gái im lặng đi bên cạnh Lâm Đạt, đầu óc ngổn ngang suy nghĩ. Viên đá mà họ đang nắm giữ dường như là chìa khóa của mọi điều bí ẩn, nhưng nó cũng là nguyên nhân dẫn đến tất cả những hiểm nguy họ đang phải đối mặt. Mỗi bước đi của cô đều nặng trĩu, như thể cả thế giới đang đè lên đôi vai nhỏ bé ấy. Dù đã trải qua nhiều chuyện, nhưng đối với cô, cuộc hành trình này vẫn quá đáng sợ và mơ hồ.

"Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?" Cô gái lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

Lâm Đạt nhìn về phía chân trời, nơi những dải mây đen dày đặc đang tụ lại. "Có một ngôi làng cổ nằm ở phía bắc, cách đây vài dặm. Người dân nơi đó từng được cho là những người bảo vệ viên đá. Có thể chúng ta sẽ tìm được thêm manh mối về cách tiêu diệt nó."

Cô gái gật đầu. "Người dân bảo vệ viên đá… Ngươi nghĩ họ vẫn còn sống sao?"

"Ta không biết," Lâm Đạt đáp, giọng nói trầm lắng. "Nhưng đó là hy vọng duy nhất chúng ta có vào lúc này."

Hai người tiếp tục tiến bước, nhưng không khí ngày càng nặng nề hơn. Bóng tối không chỉ vây quanh họ từ mọi phía, mà còn dường như thấm vào trong cơ thể, làm t·ê l·iệt những cảm giác. Lâm Đạt cảm nhận rõ ràng rằng thứ sức mạnh tà ác này đang đến gần hơn, và họ không còn nhiều thời gian.

Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ phía xa. Cả hai giật mình dừng lại, căng thẳng nhìn về hướng tiếng động phát ra. Trong bóng tối, những bóng đen mờ ảo bắt đầu xuất hiện, di chuyển một cách quái dị và nhanh chóng về phía họ.

"Chạy!" Lâm Đạt hét lên, nắm lấy tay cô gái và kéo cô lao về phía trước.

Hai người nhanh chóng băng qua khu rừng, nhưng những bóng đen vẫn bám đuổi sau lưng, không hề có dấu hiệu dừng lại. Mỗi bước chân của họ đều vang lên tiếng động lớn, như thể chúng đang cố tình đẩy họ vào một cái bẫy. Lâm Đạt quay đầu lại, nhìn thấy rõ hơn hình dạng của những bóng đen. Đó là những sinh vật không còn nguyên vẹn, với da thịt thối rữa, đôi mắt trống rỗng không ánh sáng, và móng vuốt sắc nhọn.

"Chúng là gì vậy?" Cô gái hét lên trong kinh hoàng.

"Những tàn dư của bóng tối," Lâm Đạt đáp, hơi thở dồn dập. "Chúng không còn là con người, mà là những linh hồn bị bóng tối chi phối."

Hai người tiếp tục chạy, nhưng lũ quái vật càng lúc càng gần. Lâm Đạt biết rằng không thể cứ chạy mãi như thế này. Anh đột ngột dừng lại, quay người đối mặt với lũ quái vật, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ. "Ngươi hãy tiếp tục đi, ta sẽ cầm chân chúng."

Cô gái lắc đầu. "Không, ta không thể để ngươi lại một mình!"

Lâm Đạt nhìn cô với ánh mắt kiên quyết. "Ngươi phải đi. Nếu không, cả hai chúng ta sẽ c·hết ở đây. Hãy tìm đến ngôi làng và chờ ta."

Trước ánh mắt kiên định của anh, cô gái không còn cách nào khác. Dù lo sợ và bất lực, cô quay lưng bỏ chạy, nước mắt lăn dài trên gò má. Đôi chân của cô nặng nề, nhưng không thể dừng lại. Cô phải tiếp tục, phải sống sót.

Lâm Đạt đứng giữa khu rừng, đôi mắt lạnh lẽo như sương. Anh nhìn lũ quái vật đang lao tới, tay nắm chặt thanh kiếm. "Được rồi," anh thì thầm. "Đến đây."

Lũ quái vật gầm lên, lao về phía anh như một cơn lốc. Lâm Đạt xoay người, thanh kiếm của anh sáng lên dưới ánh trăng mờ nhạt, tạo nên những đường sáng rực rỡ trong không trung. Mỗi nhát chém của anh đều mạnh mẽ và dứt khoát, nhưng lũ quái vật dường như không ngừng t·ấn c·ông. Cơ thể chúng bị cắt thành từng mảnh, nhưng chúng lại tái sinh một cách đáng sợ, tiếp tục lao tới với tốc độ kinh hoàng.

Lâm Đạt thở dồn dập, mồ hôi rịn trên trán. Anh biết mình không thể đối đầu với chúng mãi được. Bóng tối đã ăn sâu vào cơ thể chúng, làm cho chúng trở nên bất khả chiến bại. Nhưng anh không có lựa chọn nào khác. Anh phải cầm chân chúng cho đến khi cô gái an toàn.

Ngay lúc đó, một tia sáng bất ngờ xuất hiện từ phía xa, chiếu rọi cả khu rừng. Ánh sáng mạnh mẽ ấy làm cho lũ quái vật gầm rú trong đau đớn, lùi lại và dần biến mất trong bóng tối.

Lâm Đạt ngạc nhiên nhìn quanh. Ánh sáng đó từ đâu đến?

Từ đằng xa, một bóng người cao lớn xuất hiện, bước từng bước chậm rãi về phía anh. Đó là một người đàn ông già, với bộ râu bạc phơ và đôi mắt sắc lạnh. Ông ta khoác trên người một tấm áo choàng dài, và trong tay cầm một cây trượng phát ra ánh sáng huyền bí.

"Là ngươi đã cứu ta?" Lâm Đạt hỏi, giọng đầy ngạc nhiên và cảnh giác.

Người đàn ông gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự khôn ngoan và từng trải. "Ta là kẻ bảo vệ ngôi đền cổ. Sứ mệnh của ta là bảo vệ thế giới khỏi bóng tối, và ngươi… ngươi đang mang theo mầm mống của nó."

Lâm Đạt lùi lại, đôi mắt anh đầy thận trọng. "Ngươi biết gì về viên đá này?"

Người đàn ông nhíu mày, bước lại gần hơn. "Viên đá đó là chìa khóa của tất cả. Nó không chỉ mang lại sự hủy diệt, mà còn có thể trở thành hy vọng duy nhất để tiêu diệt bóng tối vĩnh viễn. Nhưng để làm được điều đó, ngươi phải hiểu rõ sức mạnh của nó."

Lâm Đạt nhìn chằm chằm vào viên đá trong tay mình, cảm nhận rõ ràng sức mạnh kỳ lạ tỏa ra từ nó. "Làm sao ta có thể kiểm soát nó?"

Người đàn ông cười nhẹ. "Sẽ không dễ dàng đâu. Nhưng nếu ngươi sẵn lòng học hỏi, ta sẽ dẫn dắt ngươi. Chúng ta không còn nhiều thời gian, bóng tối đang đến gần hơn từng ngày."

Lâm Đạt suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu. "Ta sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để tiêu diệt bóng tối."

Người đàn ông quay người, ra hiệu cho Lâm Đạt đi theo. "Vậy hãy theo ta. Chúng ta còn nhiều việc phải làm trước khi bóng tối bao trùm mọi thứ."

Trong bóng tối mờ ảo, Lâm Đạt theo chân người đàn ông bí ẩn, bước vào một con đường mới. Một cuộc hành trình đầy hiểm nguy và thách thức đang chờ đợi anh, nhưng cũng có thể, đó là con đường dẫn đến ánh sáng cuối cùng.

Chương 16: Lời Nguyền Cổ Xưa