Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Linh Hồn Lạc Lối
Unknown
Chương 20: Vùng Đất Bị Nguyền Rủa
Sau khi đánh bại quái vật trong thành trì, Lâm Đạt và Ai Dao tiếp tục cuộc hành trình của mình. Cả hai rời khỏi tòa thành đen tối với cảm giác như vừa thoát khỏi một vòng kiềm tỏa c·hết chóc. Bầu trời phía trước vẫn mờ mịt, nhưng ánh sáng le lói của niềm tin đang chiếu rọi trong lòng họ.
"Viên đá này không chỉ đơn thuần là một vật chứa sức mạnh," Ai Dao nói, giọng cô đầy cảnh giác. "Nó còn là chìa khóa mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới khác."
Lâm Đạt nghe vậy, trầm ngâm nhìn vào viên đá đen vẫn đang tỏa ra một sức mạnh âm u trong tay mình. Sự hiện diện của nó không chỉ gây ra nguy hiểm mà còn thu hút mọi thế lực bóng tối trong thế giới này. Anh biết rằng thời gian của mình đang ngày càng ít đi, những kẻ săn đuổi sẽ không ngừng dừng lại cho đến khi viên đá này thuộc về họ.
"Hành trình của chúng ta sẽ đưa ta đi đâu tiếp theo?" Ai Dao hỏi, nhìn Lâm Đạt với ánh mắt đầy lo lắng.
"Vùng đất bị nguyền rủa," Lâm Đạt đáp, ánh mắt kiên định. "Nơi duy nhất có thể cất giữ bí mật cuối cùng về viên đá. Nhưng đó cũng là nơi mà bóng tối hoàn toàn chiếm ưu thế."
Cả hai không chần chừ nữa, tiếp tục hướng về phía Tây, nơi những ngọn núi cao ngút ngàn hiện ra, bao quanh bởi màn sương dày đặc và lạnh lẽo. Vùng đất bị nguyền rủa, nơi mà những sinh vật kỳ dị và những thế lực đen tối đã tồn tại từ thuở xa xưa, đang chờ đợi họ.
Họ tiến bước trên một con đường mòn quanh co, đầy đá sỏi và gai góc. Mỗi bước đi đều là một thử thách, không chỉ về thể lực mà còn là về tinh thần. Bóng tối phía trước như càng lúc càng dày đặc, nuốt chửng mọi ánh sáng nhỏ nhoi còn lại.
Tiếng gió rít qua khe núi, mang theo âm thanh của sự c·h·ế·t chóc và đau đớn. Không một sinh vật sống nào dám bén mảng đến nơi này, chỉ có những dấu chân ma quái và tiếng vọng của bóng tối. Đôi khi, trong sự yên lặng ghê rợn, Lâm Đạt có thể cảm nhận được những đôi mắt vô hình đang theo dõi từng bước chân của họ, chờ đợi một sơ hở để ra tay.
Ai Dao cảm thấy lạnh toát sống lưng. Dù đã trải qua nhiều nguy hiểm cùng Lâm Đạt, nhưng không khí tại vùng đất này khiến cô cảm thấy nghẹt thở. "Ngươi chắc chắn rằng đây là con đường đúng chứ?" Cô hỏi, giọng không giấu được sự lo lắng.
"Chỉ có một con đường duy nhất," Lâm Đạt đáp lại, ánh mắt vẫn sắc lạnh. Anh biết rằng vùng đất này không chỉ là nơi cất giấu bí mật, mà còn là nơi thử thách lòng dũng cảm và ý chí của họ.
Trời bắt đầu tối dần khi họ tiến sâu hơn vào vùng đất bị nguyền rủa. Không khí lạnh buốt như thấm vào tận xương, làm cho mọi chuyển động trở nên nặng nề hơn. Sương mù dày đặc che phủ cả bầu trời, khiến ánh sáng yếu ớt từ mặt trời cũng không thể xuyên qua.
"Ta cảm nhận được một điều gì đó... rất quen thuộc," Ai Dao thì thầm, dừng bước. Cô nhắm mắt lại, như đang lắng nghe một tiếng gọi từ xa xăm. "Dường như có một linh hồn... đang theo dõi chúng ta."
Lâm Đạt cũng cảm nhận được sự bất thường. Không chỉ là một cảm giác thoáng qua, mà là một sự hiện diện vô hình đang bủa vây lấy họ. "Chuẩn bị đi, có thể chúng ta không còn đi một mình nữa."
Bất ngờ, từ màn sương mù dày đặc, một hình bóng mờ mịt xuất hiện. Đó là một sinh vật cao lớn, thân hình gầy gò với những chiếc gai sắc nhọn mọc ra từ khắp cơ thể. Đôi mắt đỏ rực của nó phát ra ánh sáng c·h·ế·t chóc, như thể chính bóng tối đã tạo nên sinh vật này.
Lâm Đạt rút kiếm ra, đứng thủ thế. "Lại thêm một kẻ canh giữ bóng tối," anh thì thầm.
Con quái vật không nói một lời, chỉ lao tới với tốc độ kinh hoàng, móng vuốt sắc nhọn giơ cao, nhắm thẳng vào Lâm Đạt. Một đợt sóng khí đen lan tỏa từ cơ thể nó, mang theo sức mạnh của bóng tối, làm cho không khí xung quanh càng trở nên u ám hơn.
Lâm Đạt nhanh chóng né tránh đòn tấn công, thanh kiếm của anh lóe lên trong màn sương, chém thẳng vào cơ thể quái vật. Nhưng lớp da cứng rắn của nó như được tạo nên từ thép, khiến thanh kiếm của anh không thể xuyên qua.
Ai Dao cũng nhanh chóng tham gia trận chiến. Cô dùng phép thuật của mình, triệu hồi những luồng sáng trắng để tấn công quái vật. Nhưng mỗi lần ánh sáng của cô chạm vào cơ thể của nó, bóng tối lại bùng lên, hút lấy toàn bộ năng lượng, khiến phép thuật của cô không thể phát huy tác dụng.
"Phép thuật của ta không có tác dụng!" Ai Dao hét lên, vẻ hoảng hốt.
Lâm Đạt nhanh chóng nhận ra điều đó. Đây không phải là một trận chiến mà họ có thể dùng sức mạnh thông thường để vượt qua. Con quái vật này không chỉ mạnh về thể chất, mà còn là một hiện thân của bóng tối sâu thẳm. Bóng tối mà nó mang theo không thể bị đánh bại bởi ánh sáng thông thường.
"Ta cần thời gian," Lâm Đạt hét lên, cố gắng giữ khoảng cách với quái vật. "Ngươi giữ chân nó, ta sẽ tìm cách khác!"
Ai Dao gật đầu, cố gắng duy trì sự phòng thủ bằng những phép thuật bảo vệ, nhưng rõ ràng cô đang bị áp đảo. Mỗi đòn tấn công của quái vật đều mạnh mẽ và chính xác, như thể nó đã quen với việc săn đuổi những kẻ cả gan bước vào lãnh địa của nó.
Trong khi Ai Dao cố gắng câu giờ, Lâm Đạt tập trung toàn bộ sức mạnh vào viên đá đen trong tay. Anh cảm nhận được sức mạnh của bóng tối đang lan tỏa từ viên đá, nhưng lần này anh không chống lại nó. Thay vào đó, anh cố gắng hòa hợp với sức mạnh đó, khống chế nó theo ý mình.
Một luồng sáng đen từ viên đá bắt đầu lan tỏa ra khắp cơ thể anh, làm cho thanh kiếm của anh cũng bắt đầu phát sáng với một màu đen kỳ lạ. "Được rồi!" Lâm Đạt hét lên, rồi lao tới phía quái vật.
Với sức mạnh mới từ bóng tối, Lâm Đạt đâm thẳng thanh kiếm vào cơ thể quái vật. Lần này, thanh kiếm xuyên qua lớp da cứng rắn, đâm sâu vào tim nó. Một tiếng gầm rú vang lên, quái vật loạng choạng rồi đổ gục xuống đất.
Bóng tối từ cơ thể nó dần tan biến, chỉ còn lại một khoảng không gian tĩnh lặng đáng sợ.
Lâm Đạt thở hổn hển, nhìn xuống thanh kiếm trong tay. "Sức mạnh bóng tối này... nó đang trở thành một phần của ta," anh thì thầm, đôi mắt ánh lên sự phức tạp.
"Ngươi ổn chứ?" Ai Dao hỏi, tiến lại gần. Cô vẫn chưa hết lo lắng về những gì vừa diễn ra.
"Ta không biết," Lâm Đạt đáp, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước. "Nhưng ta biết rằng, chúng ta càng tiến sâu vào bóng tối, sức mạnh này sẽ càng mạnh hơn."
Họ tiếp tục cuộc hành trình, tiến sâu hơn vào vùng đất bị nguyền rủa, nơi bóng tối và những bí mật cổ xưa vẫn đang chờ đợi họ. Mọi thứ ngày càng trở nên nguy hiểm hơn, nhưng Lâm Đạt biết rằng chỉ có cách đối mặt với bóng tối, anh mới có thể tìm ra sự thật về viên đá, về sức mạnh mà anh đang nắm giữ... và về định mệnh đang chờ đón anh.
Không khí xung quanh càng trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo khi Lâm Đạt và Ai Dao tiếp tục tiến vào sâu hơn trong vùng đất bị nguyền rủa. Cảnh vật xung quanh giờ đây chỉ còn là những hình thù méo mó, cây cối trụi lá, khô cằn như những bàn tay xương xẩu vươn lên từ lòng đất. Mọi thứ toát lên vẻ c·h·ế·t chóc, như thể chính vùng đất này đã bị bóng tối nguyền rủa từ hàng thế kỷ trước.
"Ngươi có cảm nhận được điều đó không?" Ai Dao đột ngột dừng bước, giọng thì thầm nhưng đầy căng thẳng.
Lâm Đạt gật đầu. Cảm giác khó chịu đã trở nên rõ ràng hơn. Từ khi bước chân vào vùng đất này, anh luôn có cảm giác bị theo dõi, nhưng giờ đây sự hiện diện ấy dường như đang bao phủ lấy họ. Đó không chỉ là một thế lực đơn thuần mà là một cơn ác mộng thực sự, sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai cả gan dấn bước vào.
"Chúng ta phải cẩn thận," Lâm Đạt nói, nắm chặt thanh kiếm trong tay. Viên đá đen trong túi áo anh vẫn đang phát ra một luồng khí âm u, như thể nó đang phản ứng với thứ gì đó ẩn sâu trong lòng đất này.
Họ tiếp tục bước đi trong im lặng, cho đến khi trước mặt họ xuất hiện một tòa tháp cao sừng sững, ẩn mình giữa sương mù dày đặc. Tòa tháp trông như đã bị bỏ hoang từ lâu, những vết nứt chạy dọc theo bức tường đá cũ kỹ. Tuy nhiên, có một luồng khí đen phát ra từ đỉnh tháp, bay lơ lửng trong không trung, tạo nên một cảm giác rờn rợn.
"Đó là nơi mà chúng ta cần đến," Ai Dao nói, giọng cô đầy lo âu. "Ta có thể cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ đang trấn giữ bên trong."
Lâm Đạt không nói gì, nhưng ánh mắt anh sắc lạnh hơn bao giờ hết. Anh biết rằng những thử thách phía trước sẽ còn khắc nghiệt hơn, và họ không thể quay đầu. Cánh cửa của tòa tháp mở ra, đón chờ họ bước vào như những con mồi bước vào bẫy.
Bước vào bên trong, bóng tối lập tức bao trùm lấy cả hai. Ánh sáng từ ngọn đuốc nhỏ trong tay Lâm Đạt chỉ có thể chiếu sáng vài bước chân phía trước, còn lại tất cả đều bị màn đen dày đặc nuốt chửng. Không gian trong tòa tháp lạnh lẽo, ẩm ướt, và đặc biệt là âm thanh im ắng đến nghẹt thở. Chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng, như những lời cảnh báo từ quá khứ.
"Ngươi có cảm thấy gì lạ không?" Ai Dao thì thầm, đôi mắt cô liên tục quét qua các góc tối.
"Ta cảm thấy một thứ gì đó... đang theo dõi chúng ta," Lâm Đạt đáp lại, tay anh siết chặt thanh kiếm. Anh có thể cảm nhận được những luồng khí kỳ lạ đang di chuyển trong bóng tối, nhưng chúng không rõ ràng, như thể chúng chỉ tồn tại trong tiềm thức.
Họ leo lên cầu thang xoắn ốc cũ kỹ, mỗi bước đi càng làm cho không gian trở nên ngột ngạt hơn. Đột nhiên, Ai Dao dừng lại, mắt cô mở to, và cô ngã khụy xuống sàn, tay ôm lấy đầu.
"Chuyện gì vậy?" Lâm Đạt hỏi, lập tức quay lại đỡ cô.
"Tôi... tôi nghe thấy những giọng nói... rất nhiều giọng nói," Ai Dao rên rỉ, mồ hôi chảy xuống trán. "Chúng đang kêu cứu... nhưng lại rất... đáng sợ."
Lâm Đạt cau mày. Anh hiểu rằng đây không phải là hiện tượng ngẫu nhiên. Những linh hồn bị mắc kẹt trong tòa tháp này đang cố gắng truyền tải điều gì đó qua Ai Dao. "Chúng ta phải đi tiếp," anh nói, giọng cương quyết. "Nếu dừng lại, chúng sẽ nuốt chửng chúng ta."
Vừa nói dứt lời, một tiếng động lớn vang lên từ phía trên đỉnh tháp. Cả không gian dường như rung chuyển, từng mảng đá nhỏ rơi xuống từ trần nhà. Lâm Đạt đứng bật dậy, kéo Ai Dao theo. "Nhanh lên, thứ gì đó đang đến!"
Họ lao lên các bậc thang cuối cùng, bước vào một căn phòng rộng lớn trên đỉnh tháp. Căn phòng trống trải, nhưng giữa không gian đen tối ấy, một bức tượng khổng lồ nằm sừng sững, đôi mắt lạnh lùng của nó phát sáng một cách kỳ dị.
"Đó là thứ đang canh giữ bí mật," Ai Dao thở dốc, tay chỉ về phía bức tượng.
Lâm Đạt không chần chừ. Anh bước tới trước, thanh kiếm trong tay sẵn sàng cho bất kỳ cuộc tấn công nào. Nhưng khi anh chỉ vừa chạm đến khoảng không trước bức tượng, nó đột nhiên chuyển động. Đôi mắt phát sáng mạnh mẽ, và từ trong không gian tối tăm, một thực thể khổng lồ hiện ra, cơ thể nó bao phủ trong lớp áo giáp đen tuyền.
"Kẻ nào cả gan bước vào đây?" Tiếng nói vang lên từ thực thể ấy, sâu thẳm và lạnh lẽo như tiếng vọng từ vực thẳm.
Lâm Đạt không trả lời. Anh biết rằng mọi lời giải thích lúc này đều vô nghĩa. Điều duy nhất còn lại là trận chiến để giành lấy sự sống.
Thực thể khổng lồ lao tới, thanh kiếm đen trong tay nó bổ thẳng về phía Lâm Đạt với sức mạnh kinh hoàng. Lâm Đạt nhanh chóng né tránh, nhưng sóng xung kích từ đòn đánh khiến cả căn phòng rung chuyển. Đó không phải là một kẻ địch bình thường, mà là một chiến binh cổ xưa, được tạo ra để bảo vệ bóng tối.
Ai Dao cũng tham gia trận chiến, cô triệu hồi phép thuật ánh sáng để làm suy yếu thực thể bóng tối, nhưng như thường lệ, bóng tối hút lấy ánh sáng, biến những đòn tấn công của cô trở nên vô dụng.
Lâm Đạt hiểu rằng họ không thể thắng chỉ bằng sức mạnh thông thường. Viên đá đen trong tay anh bắt đầu tỏa sáng, và lần này anh không ngần ngại sử dụng sức mạnh bóng tối từ nó. Một luồng năng lượng đen lan tỏa khắp cơ thể anh, làm cho thanh kiếm của anh trở nên sắc bén và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Anh lao tới, đối đầu với thực thể khổng lồ, từng đòn đánh của anh giờ đây mang theo sức mạnh bóng tối, đủ để làm nứt lớp áo giáp của kẻ thù. Trận chiến diễn ra ác liệt, với những tia sáng và bóng tối đan xen nhau trong không gian.
Cuối cùng, sau một đòn tấn công chí mạng, Lâm Đạt đâm thanh kiếm của mình vào ngực thực thể khổng lồ. Một tiếng rống vang lên, và cơ thể khổng lồ của nó tan biến, để lại một làn khói đen bay lên không trung.
Căn phòng trở nên yên tĩnh một cách lạ lùng. Bức tượng khổng lồ đã biến mất, chỉ còn lại một cánh cửa nhỏ ẩn sau bức tường.
"Chúng ta đã đến được nơi này," Ai Dao thở phào, nhưng giọng cô vẫn còn run.
"Chưa đâu," Lâm Đạt đáp, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa. "Bí mật cuối cùng còn ở phía sau."