Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Sợi Dây Định Mệnh

Chương 19: Sợi Dây Định Mệnh


Bước chân của Lâm Đạt vang lên trên con đường đầy sỏi đá, mỗi âm thanh phát ra như tiếng vọng từ một vùng ký ức xa xăm. Đôi mắt anh lướt qua khung cảnh tăm tối phía trước, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Viên đá trong túi áo như một trọng lượng vô hình, lúc nào cũng nhắc nhở anh về sức mạnh kinh khủng mà nó đang che giấu.

Càng đi xa, bóng tối càng bao trùm lấy Lâm Đạt. Khu rừng dày đặc như đang cố nuốt chửng mọi ánh sáng, không gian xung quanh anh tràn ngập tiếng kêu ma quái của những sinh vật ẩn mình trong đêm. Gió thổi qua từng đợt, mang theo mùi ẩm mốc và cũ kỹ của lá mục, như thể nơi này đã tồn tại từ hàng ngàn năm mà không ai đặt chân tới.

"Ngươi cảm nhận được không?" Ai Dao, vẫn bá·m s·át sau lưng anh, lên tiếng, giọng cô như thì thầm trong gió.

Lâm Đạt khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ sắc lạnh. "Có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta."

Cả hai không hề dừng bước, nhưng bầu không khí căng thẳng mỗi lúc một tăng. Cảm giác về một mối đe dọa vô hình nào đó ngày càng rõ ràng hơn. Dường như có một đôi mắt từ bóng tối đang chăm chú theo dõi từng bước đi của họ, nhưng lại không bộc lộ bất kỳ hành động cụ thể nào.

Đi được thêm một đoạn, họ bỗng đứng trước một cây cầu gỗ cũ kỹ bắc ngang qua một vực sâu. Tiếng nước chảy róc rách vang lên từ bên dưới, nhưng không thể nhìn thấy đáy do màn sương dày đặc che khuất.

"Cây cầu này đã tồn tại từ thời xa xưa," Ai Dao nói, ánh mắt dò xét từng thanh gỗ mục nát. "Người ta nói rằng, những ai mang trong mình tội lỗi sẽ không bao giờ có thể bước qua mà sống sót."

Lâm Đạt nhíu mày, nhưng không chần chừ. Anh bước tới cây cầu, cảm nhận được những tấm ván gỗ kêu răng rắc dưới chân. Gió thổi mạnh hơn, làm sợi dây nối giữa hai bờ rung lắc, như muốn ném anh xuống vực thẳm phía dưới.

Bất chợt, từ trong bóng tối phía sau, một tiếng rít vang lên, lạnh lẽo và đáng sợ. Lâm Đạt quay ngoắt lại, đôi mắt anh ánh lên vẻ cảnh giác cao độ. Bóng đen khổng lồ hiện ra từ trong rừng, từ từ tiến về phía họ. Đó là một sinh vật kỳ dị, hình dạng uốn éo, với cặp mắt đỏ rực và bộ da nhăn nheo phủ đầy vảy cứng. Nó di chuyển một cách kỳ quái, như thể không hề chạm đất.

"Quái vật!" Ai Dao thốt lên, đôi mắt mở to trong nỗi kinh hoàng.

Không để mất thêm thời gian, Lâm Đạt rút kiếm ra, sẵn sàng chiến đấu. Sinh vật kia gầm lên một tiếng vang rền, như muốn xuyên thẳng vào tâm trí anh. Không gian xung quanh chợt lạnh buốt, như bị đóng băng bởi luồng khí âm u phát ra từ quái vật.

Lâm Đạt lập tức lùi lại vài bước, cố gắng giữ khoảng cách. Anh cảm nhận được rõ ràng rằng đối thủ lần này khác xa những con quái vật trước đó. Sinh vật này không chỉ là một thực thể mạnh mẽ về mặt thể chất, mà nó còn mang theo sức mạnh hắc ám vô hình, có thể thao túng ý chí của con người.

Con quái vật lao về phía anh với tốc độ kinh hoàng, móng vuốt sắc nhọn vung lên trong không trung. Lâm Đạt lăn người sang một bên, né tránh cú tấn công trong gang tấc. Tiếng gió rít qua sau lưng anh khi con quái vật đập mạnh xuống đất, làm rung chuyển cả mặt đất dưới chân.

Anh xoay người, thanh kiếm trong tay chém thẳng vào thân thể quái vật. Nhưng thay vì bị thương, lưỡi kiếm của anh chỉ đâm xuyên qua lớp da đầy vảy của nó mà không gây ra bất kỳ vết cắt nào. Quái vật gầm lên, ánh mắt đầy sát khí. Nó vung móng vuốt về phía Lâm Đạt một lần nữa, nhưng lần này anh đã chuẩn bị sẵn.

Với một bước nhảy nhanh nhẹn, anh lùi về phía sau, tránh được đòn tấn công của quái vật. "Nó không thể bị đánh bại bằng cách thông thường," anh tự nhủ, trong đầu bắt đầu tìm kiếm phương án khác. Nhìn lại viên đá trong túi, anh biết mình chỉ còn một lựa chọn.

"Ta không còn cách nào khác," Lâm Đạt thầm nghĩ, tay nắm chặt viên đá. Anh cảm nhận được luồng sức mạnh bóng tối trỗi dậy, cơ thể anh như bùng nổ với luồng năng lượng chưa từng thấy trước đây. Mắt anh lóe sáng, và thanh kiếm trong tay như được tiếp thêm sức mạnh hắc ám từ viên đá.

Sinh vật kia dừng lại, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Lâm Đạt, như cảm nhận được sự thay đổi trong anh. Không đợi nó hành động, Lâm Đạt lao về phía trước, thanh kiếm của anh vung lên với tốc độ và sức mạnh vượt trội.

Với một đòn đánh quyết liệt, anh chém thẳng vào đầu của con quái vật, thanh kiếm xuyên qua lớp da vảy và cắm sâu vào bên trong. Con quái vật gầm lên đau đớn, nhưng lần này không còn giữ được thế chủ động. Nó lảo đảo, đôi mắt đỏ dần dần mất đi ánh sáng.

Cuối cùng, sinh vật khổng lồ đổ gục xuống, hơi thở cuối cùng của nó tan biến vào không gian u ám. Lâm Đạt rút thanh kiếm ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn xác c·h·ế·t của quái vật. Dù đã chiến thắng, nhưng trong lòng anh không hề có cảm giác vui mừng.

Bóng tối từ viên đá đang dần nuốt chửng anh, và mỗi lần sử dụng sức mạnh của nó, anh càng thấy bản thân chìm sâu hơn vào sự hủy diệt không thể tránh khỏi. Ai Dao bước tới gần, ánh mắt đầy lo lắng.

"Ngươi không thể tiếp tục như thế này, Lâm Đạt," cô nói, giọng nói đầy cảnh báo. "Sức mạnh của viên đá sẽ biến ngươi thành một kẻ hoàn toàn khác."

Lâm Đạt im lặng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Anh biết rằng Ai Dao nói đúng, nhưng anh cũng hiểu rằng để tồn tại trong thế giới này, đôi khi anh phải trả giá đắt.

"Ta biết," anh thì thầm, ánh mắt dần trở nên kiên định. "Nhưng ta sẽ không để bóng tối kiểm soát hoàn toàn ta. Sẽ đến lúc, ta tìm ra cách khống chế nó."

Lời hứa của Lâm Đạt vang vọng trong tâm trí anh, như một sợi dây kết nối với hy vọng cuối cùng còn sót lại. Cuộc hành trình của anh chưa kết thúc, và bóng tối, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể dập tắt hoàn toàn ý chí sắt đá của anh.

Khi họ bước qua cây cầu, phía bên kia là một thế giới khác. Những dãy núi cao chót vót vươn lên từ mặt đất, bao quanh là những đám mây dày đặc. Một tòa thành đồ sộ hiện ra trước mắt, ẩn mình trong màn sương như một pháo đài huyền bí.

Lâm Đạt cảm nhận được rằng nơi này chính là điểm đến cuối cùng trong hành trình hiện tại. Nhưng điều gì đang chờ đợi anh bên trong thành trì kia? Anh không biết chắc, nhưng bóng tối vẫn bám riết lấy từng bước đi của anh, như một lời nhắc nhở về số phận mà anh không thể tránh né.

Một lần nữa, viên đá trong tay anh lại rung lên, như thể đang cảnh báo anh về điều gì đó khủng khiếp đang đến gần.

Tòa thành trước mặt Lâm Đạt hiện ra trong sự huyền bí và rùng rợn. Những bức tường cao vút, cổ kính như đã tồn tại hàng ngàn năm, vươn lên đâm thẳng vào bầu trời đen kịt. Không một ánh sáng nào tỏa ra từ bên trong, mọi thứ xung quanh chỉ là bóng tối và sự tĩnh lặng c·h·ế·t chóc.

Ai Dao dừng lại, đôi mắt cô dán chặt vào tòa thành phía trước, trong lòng tràn đầy lo lắng. "Ngươi thật sự định vào trong đó sao?" Cô hỏi, giọng đầy nghi ngại.

"Ta không có sự lựa chọn," Lâm Đạt đáp, ánh mắt kiên định. "Sự thật về viên đá nằm ở đó. Ta phải tìm ra."

Họ đứng trước cánh cổng lớn của thành trì. Cánh cửa gỗ khổng lồ đã mục nát, bề mặt chằng chịt vết nứt và vết thương của thời gian. Trên đó, những hoa văn và hình khắc kỳ dị từ một nền văn minh cổ đại hiện lên, như những dấu vết còn sót lại của một thời đại đã bị lãng quên.

Ai Dao nhìn Lâm Đạt, ánh mắt đầy e ngại. Cô hiểu rằng bên trong tòa thành này không chỉ là một tòa kiến trúc cổ kính mà còn chứa đựng những bí mật khủng khiếp, có thể vượt quá khả năng hiểu biết của họ. "Ngươi có cảm nhận được không? Một luồng khí hắc ám đang bao trùm nơi này."

Lâm Đạt gật đầu, không hề phủ nhận sự thật đó. Cảm giác rờn rợn trong không gian khiến anh nhận ra rằng mỗi bước đi trong thành trì này đều có thể là một cái bẫy c·h·ế·t người.

Không chần chừ thêm nữa, Lâm Đạt dùng sức đẩy cánh cửa. Tiếng rít khô khốc vang lên giữa sự tĩnh lặng khi cánh cửa từ từ mở ra, để lộ con đường vào bên trong.

Bên trong thành trì là một khoảng sân rộng lớn, lát đầy những phiến đá đen xám, bề mặt phủ đầy rêu mốc và dấu vết của thời gian. Những bức tượng khổng lồ đứng lặng lẽ xung quanh, mỗi bức tượng là hình ảnh một chiến binh hoặc sinh vật quái dị, đôi mắt lạnh lẽo như đang theo dõi từng cử động của họ.

Ai Dao rùng mình, cảm giác như có hàng trăm đôi mắt đang dõi theo họ từ mọi góc khuất. "Những bức tượng này… có thứ gì đó không đúng."

Lâm Đạt cũng cảm nhận được sự bất thường, nhưng anh vẫn bước tới, giữ vững lòng tin vào mục tiêu của mình. Đi qua những bức tượng, họ tiến tới trung tâm của khoảng sân, nơi có một bệ đá lớn nằm giữa một vòng tròn kỳ lạ. Trên bệ đá là một vật thể phát ra ánh sáng yếu ớt, lấp lánh trong bóng tối.

Lâm Đạt bước lại gần, nhận ra đó là một viên đá màu đen khác, lớn hơn viên anh đang mang trong túi áo. Ánh sáng từ viên đá mới phát ra giống hệt viên đá mà anh đang giữ, nhưng cảm giác về sức mạnh của nó còn mạnh mẽ hơn nhiều.

"Đó chính là một phần của nó…" Ai Dao nói, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc. "Viên đá ngươi đang cầm là một mảnh vỡ của viên đá này."

Lâm Đạt không trả lời, anh chỉ chăm chú nhìn viên đá trước mặt. Bóng tối từ nó phát ra như có thể nuốt chửng cả thế giới. Nhưng trong lòng anh, một ngọn lửa đang cháy rực, ý chí kiên định không thể lay chuyển.

"Ngươi phải cẩn thận," Ai Dao cảnh báo, bước tới gần anh. "Viên đá này có thể hủy diệt ngươi nếu ngươi không khống chế được nó."

Lâm Đạt gật đầu. Anh hiểu rõ nguy hiểm, nhưng đồng thời, anh cũng biết rằng đây là cơ hội để anh tìm ra câu trả lời về sức mạnh đang khuấy động trong anh.

Ngay khi tay anh chạm vào viên đá, một luồng năng lượng khủng khiếp bùng nổ. Cả không gian xung quanh rung chuyển, mặt đất rạn nứt, và bóng tối bắt đầu lan tỏa, nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt. Tiếng gió rít lên đầy c·h·ế·t chóc, không khí trở nên ngột ngạt và đặc quánh như bị một thế lực vô hình bóp nghẹt.

Lâm Đạt cảm nhận được sức mạnh khổng lồ đổ vào người mình, cơ thể anh run rẩy trước luồng năng lượng điên cuồng. Viên đá trong túi áo anh bắt đầu rung lên dữ dội, phản ứng mãnh liệt với viên đá lớn trước mặt.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu anh, trầm đục và lạnh lẽo như từ đáy vực thẳm. "Ngươi đã đến đây, kẻ mang dấu ấn của bóng tối… Số phận của ngươi đã được định sẵn từ lâu."

Lâm Đạt cau mày, ánh mắt ánh lên sự cảnh giác. "Ngươi là ai?"

"Ta là hiện thân của bóng tối, là sức mạnh mà ngươi không bao giờ có thể kiểm soát được," giọng nói tiếp tục, như đang len lỏi vào từng suy nghĩ của anh. "Ngươi tưởng rằng ngươi có thể nắm giữ quyền lực này sao? Không, ngươi chỉ là một công cụ."

Bóng tối dày đặc bao trùm lấy Lâm Đạt, nhưng anh không lùi bước. Anh siết chặt thanh kiếm trong tay, ý chí của anh càng trở nên sắt đá hơn. "Ta sẽ không để bị điều khiển. Bóng tối sẽ không nuốt chửng ta."

Giọng nói bật cười, âm thanh ma quái vang vọng. "Chúng ta sẽ xem, kẻ mang dấu ấn."

Trong khoảnh khắc, viên đá lớn trước mặt bừng sáng, và từ trong đó, một hình bóng khổng lồ hiện ra. Đó là một sinh vật quái dị, hình dạng giống như một con rồng, nhưng thân thể nó uốn éo, đen đặc và đầy sự c·h·ế·t chóc. Đôi mắt đỏ rực của nó nhìn thẳng vào Lâm Đạt, như muốn xuyên thấu linh hồn anh.

Lâm Đạt rút kiếm ra, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Sinh vật rít lên, lao về phía anh với tốc độ kinh hoàng. Cả không gian dường như rung chuyển dưới sức mạnh của nó.

Thanh kiếm của Lâm Đạt va chạm với móng vuốt của quái vật, phát ra âm thanh chói tai. Sức mạnh của con quái vật khổng lồ khiến anh lùi lại vài bước, nhưng anh không để mình bị áp đảo. Một đòn phản công nhanh nhạy, anh vung kiếm chém thẳng vào cổ quái vật.

Máu đen phun ra từ vết chém, nhưng quái vật dường như không hề bị ảnh hưởng. Nó gầm lên, đôi mắt đỏ càng sáng rực, rồi vung móng vuốt về phía anh một lần nữa.

Lâm Đạt biết rằng mình không thể chỉ dựa vào sức mạnh vật lý để đánh bại sinh vật này. Viên đá trong tay anh rung lên mạnh mẽ, như muốn thoát ra khỏi túi áo. Anh hiểu rằng sức mạnh của bóng tối cũng chính là chìa khóa duy nhất để chiến thắng.

"Được, ta sẽ sử dụng ngươi," Lâm Đạt thầm nói, cảm nhận sức mạnh từ viên đá truyền vào cơ thể. "Nhưng ngươi sẽ không kiểm soát được ta."

Anh dồn toàn bộ năng lượng vào thanh kiếm, ánh sáng đen bao phủ lưỡi kiếm như một ngọn lửa hắc ám. Với một cú nhảy mạnh mẽ, Lâm Đạt vung kiếm chém thẳng vào đầu con quái vật. Lần này, đòn đánh của anh xuyên qua lớp vảy cứng rắn, khiến quái vật gầm lên trong đau đớn.

Sinh vật lảo đảo, đôi mắt đỏ lịm dần trước khi đổ gục xuống đất. Bóng tối từ cơ thể nó tan biến, để lại một không gian tĩnh lặng, đầy sự c·h·ế·t chóc.

Lâm Đạt đứng đó, thở dốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn xác c·h·ế·t của con quái vật. "Đây chỉ mới là bắt đầu," anh thì thầm.

Bên ngoài, tòa thành vẫn chìm trong bóng tối, nhưng trong lòng Lâm Đạt, ý chí của anh lại sáng rực hơn bao giờ hết.

Chương 19: Sợi Dây Định Mệnh