Linh Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Thế giới mới. (Sửa lần 2)
Vẫn cái cảm giác lạnh buốt ở dưới liên tục truyền về qua mỗi bước chân, nhưng anh phải cố gắng quên nó đi. Lạ thay là sau một lúc quen quen được rồi thì cũng không còn nhận ra đau đớn nữa. Cơ thể này có gì đó không bình thường chắc chắn là vậy.
Nhưng trên mặt đất xung quanh lại là những thi hài, xác c·hết nằm ở khắp nơi, có con người, còn có cả quái vật!?
Tạm thời cứ thử đi theo hướng gió. Lại thấy nhiều xác c·hết hơn và v·ũ k·hí gãy vương vãi khắp nơi. Rõ ràng cuộc chiến nơi đây đã diễn ra vô cùng thảm khốc nhưng thôi tạm thời anh không nhặt thêm nữa điều quan trọng là phải thoát ra khỏi đây. Những món đồ nhặt nhạnh được cũng đủ rồi hơn nữa nhiều thứ v·ũ k·hí đã sứt mẻ và cũ nát, không đáng để thu thập. Cứ bước nhanh thêm khoảng chục phút theo hướng ngược gió thì thấy cửa hang. Đây chính là chỗ những làn gió đang thỉnh thoảng thổi vào trong hang động để kéo nhiệt độ xung quanh đi theo mất.
"Tại sao mình lại ở đây? Liệu rằng điều đó có liên quan đến chiến trường cổ đại này hay không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh tìm thấy một mảnh lá cờ dài, màu sắc đã bạc hết giờ chỉ còn màu nâu xám nhưng vẫn còn khá dầy và dai. Đồ án và ký tự trên mặt lá cờ đã không còn có thể nhìn thấy rõ đươc nữa. lấy tay giật giật nhẹ thử chút một nhưng nó chưa rách vậy là đủ. Anh gỡ nó ra và quấn tạm lên người vậy. Nhưng quấn quanh rốn thì dài như cái váy đến tận gót, quấn quanh ngực thì như khăn tắm. Bởi lẽ nó không được thiết kế để làm quần áo cho người, thôi thì đành vắt chéo lên quấn giống mấy người la mã cổ đại. Phải quấn quanh người vài vòng rồi vắt qua vai cùng với một nút buộc để chắc chắn hơn cho khỏi tuột.
Cũng may mà anh vẫn chưa rơi xuống vực thẳm bên cạnh, nhưng sống lưng lại va vào những đá tảng lớn sắc nhọn khiến cột sống gãy ra và chân anh cũng gập lại một góc 90 độ. Anh ngất xỉu vì đã vượt quá sức chịu đựng của con người....
Vậy thì nếu một ngày nào đó, xã hội đạt đến mức đưa ý thức của chúng ta vào một con chíp, thì chúng ta có phải được tính là đ·ã c·hết hay chưa? Thật khó hiểu?
Vô vàn câu hỏi hiện ra nhưng suy nghĩ của anh vẫn thật mông lung chẳng kết luận được gì. Đôi mắt liên tục đảo qua xung quanh, tìm kiếm một dấu hiệu gì đó có về logic. Camera chăng? Anh nghĩ đây là một trò đùa?
Từ bờ đá có thể quan sát tiếp đường đi tiếp theo. Anh đã thấy một lối có thể đi được xuống tận chân núi. Thật may mắn là anh chỉ cách nó hơn chục mét từ phía trên bên phải, nhưng thẳng dưới chân lại là một cái vách thẳng đứng c·hết người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vị ngọt nhè nhẹ bắt đầu dâng lên trong miệng anh ta, nó kích thích khiến anh cứ phải nhấm nuốt lên liên tục. Cánh mũi và miệng cũng thay đổi, chúng bắt đầu hút lấy sự sống từ xung quanh để thổi vào cơ thể lạnh băng hơi ấm của sự sống. Tiếp theo đó là sự chập chùng giữa bụng và lồng ngực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bầu trời khá trong và gió nhẹ, không ảnh hưởng mấy đến khả năng của anh. May mắn là các mỏm băng đều khá chắc để đặt chân. Anh không dám để lực quá nhiều xuống chân vì nó trượt quá. Nhưng càng bò cơ thể anh càng nhiều sức, thuận lợi và quá nhanh chóng anh bò đến bờ đích. Cứ ngỡ rằng mình phải dò dẫm từng tí một nhưng ai dè nó dễ đến không ngờ.
Vừa bò đến phần thứ hai thì 1 cây dao găm bị gãy chuôi. Cả cơ thể anh suýt bị trượt ra khỏi vách đá. Cũng may, 1 cây đao vẫn còn đủ chắc để đu người bằng 1 tay nhưng chẳng thể trụ mãi được. Cơn sợ hãi khủng kh·iếp ập đến đánh văng mọi suy nghĩ tích cực, vừa sống lại mà mình lại phải c·hết nữa sao? Không!!!! Sức mạnh cầu sinh điên cuồng khiến toàn bộ cơ thể gồng cứng lên dường như một thứ năng lực cường hóa nào đó khiến khả năng tập trung và sức mạnh vượt lên trên mức nhân loại bình thường. Tay trái tóm chặt vào nửa mảnh đao gãy còn lại. Lòng bàn tay tóe máu. Cả cơ thể gồng lên bám vào vách núi. Không cần suy nghĩ gì nữa phải sống! (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiểm tra lại tí nào, cuốn sách, vàng bạc châu báu buộc chặt. Quần áo quấn cho chặt chặt tí, kéo lên chút, xé ra tí nữa cử động cho đỡ vướng, thít lại và buộc nút để khỏi tuột ra. Rồi! té thôi.
Có lẽ chẳng có ai hiểu thực sự thế nào là "được sống lại" bởi chẳng ai có thể trải qua nó. Nhưng chăng một người sống thực vật hàng chục năm và một ngày kia tỉnh lại? Chắc hẳn người có có thể đồng cảm được với anh lúc này. À Nhưng mà người đó cũng chắc gì thực sự đã "c·hết"? Bởi nếu ta cố gắng làm cho rõ rằng "c·hết" là không có ý thức hay sự sống của cơ thể hay là chỉ cần mất đi một trong hai thứ đó.
Một bộ hóa thạch khủng long khổng lồ cổ đại chắn ngay trước tầm mắt.
---------------------------------------------------
Sau một lúc quen thuộc anh ta đã có thể đứng lên và đi lại bình thường. Từng sợi hơi ấm bắt đầu tràn ra khỏi cơ thể để hòa vào môi trường xung quanh. Hơi ấm từ đâu đến vẫn đủ để giữ mạch máu của không bị tắc lại. Trong khi đó lòng bàn chân vẫn đau nhói bởi cái lạnh, bởi những xúc giác thần kinh của cơ thể đang báo hiệu đến rằng sự đau đớn và lạnh giá đến từ xung quanh đầy nguy hiểm, và rằng nơi đây không hề thích hợp để tồn tại.
Dần dần quen thuộc với hang động tối tăm xung quanh anh đã có thể thấy ánh sáng chui qua từ trên mái vòm xuống len qua những vách nứt và phản chiếu trên các mặt tường bóng loáng như gương. Một cảm giác hoang đường rằng hang động này đã trải qua một cái gì đó rất nóng đủ biến dạng nó theo hình giọt nước khiến nó vũng xuống ngay ở giữa tâm nhưng không có lời giải đáp.
Mỗi một lần rút thanh đao là một lần đau điếng tận óc. Lòng bàn tay đã nát be bét máu và thịt.
"Mình sống lại?????"
Không được, bình tĩnh lại, mình làm được mà, còn vài bước nữa là đến phần bò xuống rồi cố lên nào!
Dù tri giác bắt đầu đến để có thể cảm nhận được hơi lạnh, những cơn gió chạm vào cơ thể anh, nhưng rồi nó lại như những mũi đao đang cắt từng miếng thịt trên cơ thể khiến anh cảm thấy đau đớn, mặc dù vậy cơ thể vẫn chưa thể cử động thêm một chút nào nữa.
Phía sâu trong hang động đột ngột mở rộng ra to lớn đến không ngờ.
Anh ta có ý tưởng dùng mũi giáo và cây dao thái làm công cụ để móc vào vách đá. Thử cắm nó vào mặt đá kiểm tra, thì lưỡi đao đâm được khá sâu vào vách mà không gãy. Anh ngạc nhiên một phần bởi công nghệ xa xưa đến giờ mà vẫn tốt vậy sao? Một phần nữa là sức mạnh của mình, anh là Voi à?.
Quay lại gần cửa hang, anh nằm úp xuống, bò ra, nhìn xuống 1 lần nữa để tính toán lại cho chắc. Ok. Sống lại 1 lần rồi. Có c·hết nữa thì cũng không tiếc ít nhất còn có cơ hội sống tiếp. Thầm tự động viên bản thân để đánh lạc hướng nỗi sợ hãi bắt đầu xuất hiện.
Có lẽ, câu trả lời cho sự sống lại của anh sẽ có lời giải từ cuốn sách này đây. Dù chỉ là cảm thấy ngờ ngợ về điều đó nhưng nó cũng là thứ duy nhất còn cảm thấy bí ẩn và khó hiểu ở nơi này.
Đầu tiên, Một người leo núi giỏi quan trọng nhất là đôi giày mà mình thì đi chân đất. Một đôi giày có trợ lực không những có thể giúp anh bám chắc hơn mà còn giúp tạo ra được lực đẩy. Chỉ như vậy đã là không ổn rồi.
Giờ khi đã bình tĩnh hơn anh muốn biết mình đang ở đâu? Mình có thể về nhà được hay không?
Ngã xuống từ đây thì chắc chỉ còn thịt vụn chứ chưa chắc còn lại hình người.
Mọi điểm giác quan trên da thịt đều đanh nhắc nhở về cái lạnh vậy mà cơ thể của anh vẫn hoạt động bình thường mà chẳng bị ảnh hưởng và đông cứng. Mắt mũi miệng bị lấp đầy bởi khí lạnh mà cũng chẳng bị tê cóng đến không thể cử động được.
Cũng may, cái lạnh kinh khủng này cũng mang lại lý trí cho anh, giúp anh thêm tỉnh táo.
Dù gì thì bây giờ trong đầu anh vẫn quanh quẩn một câu hỏi.
Mà nghĩ lại thì ở nơi đây cũng không có dây rợ gì, mà có đi chăng nữa thì anh cũng không chắc nó có chịu nổi sức nặng hay không, đã lâu thế rồi cơ mà. Cũng may vách núi không hoàn toàn bị bao phủ bởi băng tuyết, đa phần là lớp đá cứng và có nhiều vết nứt dọc trên mặt đá.
Nghỉ chút duỗi các khớp cẩn thận cho chắc ăn và bắt đầu. Bò lên trên bất ngờ lại khó hơn nhiều so với bò xuống bởi anh khó tạo lực đẩy từ thân dưới. Càng lên cao anh càng thấy không ổn, mồ hôi bắt đầu vã ra.
Có một món đồ rơi xuống từ trên ngực xuống khi anh cố di chuyển và cử động. Đó là một cuốn sách. Bìa khá cứng và chắc chắn nhưng vẫn chưa rõ nó được tạo ra từ chất liệu gì. Nó có những họa tiết và đồ án trang trí rất đẹp mắt. Thế nhưng, dù cố sức lắm mà anh vân không lật được ra bìa sách được bởi nó cứ dính chặt vào nhau như được dán keo ấy.
Bắt đầu cầm cuốn sách và di chuyển lòng vòng trong động băng, anh dò dẫm để tìm đường ra và bỗng.
Dù rằng, lý trí cho rằng đây chẳng khác nào t·ự s·át, không ngã c·hết thì cũng đóng băng c·hết. Nhưng sự thật thì cái lạnh rõ ràng không khiến anh bị đóng băng, cơ thể vẫn khỏe re mặc dù t·rần t·ruồng trong một hang động băng tuyết lạnh giá. Nếu vậy có lẽ cái lạnh không phải điều đáng sợ nhất, mà quan trọng nhất là liệu anh có trèo xuống núi được hay không?
Chương 1: Thế giới mới. (Sửa lần 2)
Cũng may hồi đại học, anh có tham gia một câu lạc bộ leo núi trong nhà cho vui, vừa rèn luyện sức khỏe vừa là để tán gái. Nên có thể có chút ít kinh nghiệm hơn người thường đôi chút.
Thứ ba, leo xuống thì lại luôn khó hơn 1 cấp độ so với leo lên. Leo xuống lại còn cộng với băng giá nữa thì thực chưa nghe đến bao giờ. Vách đá trên núi tuyết trơn trượt nên chuyện leo tự do là không thể. Như vậy chỉ còn cách là chơi đồ thôi. (là một cách nói khi có thêm công cụ để hỗ trợ.)
Anh ta chắc chắn vẫn chưa c·hết.
Thứ hai, kinh nghiệm thực tế thì anh cũng chỉ là dân leo vách núi nghiệp dư, độ khó cao nhất anh từng vượt qua là V8, bình thường anh chỉ tập trên các vách V1~V6 là cùng. Từ khi đạt đến mức độ khó V5 là người ta đã có thể nhận ra ngay khi nhìn một vách từ lần đầu rằng mình có leo được hay không rồi bởi khi đó họ đã có kỹ năng kiểm soát cơ thể rất tốt, một cơ thể hòa hợp và nắm chắc các kỹ năng mình có thể làm là điều quan trọng nhất khi leo núi. Vậy mà cơ thể này thì quá lạ lẫm đối với anh.
Nơi đây giống như đã từng là một bãi chiến trường vô cùng khốc liệt, đó là "rồng" với cái xương sọ khổng lồ với chiếc sừng nhọn hoắt, cánh và bộ xương khổng lồ nằm ở đó. Những vết cắt, vết chém vào tận xương nó vẫn còn nguyên dấu tích. Có lẽ một cuộc chiến đồ long chăng?
Anh ta ôm lấy hai vai co người lại 1 chỗ mà chà xát. Khuôn mặt bắt đầu có những nét hoảng loạn lên khi anh nhận ra rằng nơi đây hoàn toàn xa lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một ít mẩu đồ bị vỡ có lẽ bằng vàng, một cái nón tai bèo?
Thôi kệ, cứ nhặt tạm vào tay đã, anh ta lấy thanh đao cắt lấy cái "áo choàng" ra một mảnh, anh xếp đủ thứ nhặt được vào trong, bất cứ thứ gì không biết chừng sẽ cần thiết về sau. Quấn lại kỹ và nhét vào lớp vải áo trước ngực cho khỏi rơi.
"Sao mình lại ở đây? Sao mình lại không mặc gì thế này?"
Sự hoài nghi, sợ hãi bủa vây lấy từng sợi ý thức của anh. Những ngón tay bắt đầu bấu chặt vào vai, cứ như đang mong rằng cơn đau sẽ giúp anh ta tỉnh khỏi giấc mộng khủng kh·iếp này.
"Mình đang ở đâu thế này??"
Sau một lúc lâu anh mới có thể bắt đầu ngồi dậy, và quan sát mọi thứ xung quanh. Mái tóc ngắn rũ xuống trước trán, khuôn mặt và làn da trắng rõ một vẻ thanh tú, điển trai. Mọi thứ trước mắt thật rõ ràng và chi tiết. Ủa đôi mắt anh vốn dĩ bị cận rất nặng cơ mà?
Cơn bối rối sập đến và khiến anh ta cứ nghĩ rằng mình đang hoang tưởng. Nhưng rồi một thứ cảm giác kỳ lạ mà có lẽ không một ai có thể hiểu được xuất hiện. Vui sướng và tiếc nuối. Sự tiếc nuối với vô vàn điều trong cuộc sống mà ta chưa thể chạm đến mà đã phải "c·hết" và ngược lại vui sướng tận cùng khi một lần nữa được "sống".
Vách hang có nhiều mặt băng bóng loáng như gương giúp phản chiếu ánh sáng từ nhiều nguồn khiến hang động vừa đủ sáng để nhìn rõ xung quanh.
Miệng hang nằm hơi chênh chếch hướng xuống bên dưới, vậy nên anh phải cẩn thận nhặt thêm 1 đầu mũi thương gãy để đi lò dò xuống gần cửa hang vừa đi vừa cẩn thận vì sợ bị trượt té xuống dưới. Không rõ cái hang này cao tầm nào nhưng thôi cứ phải cẩn thận cho chắc.
Đến lúc này thật kỳ lạ là anh vẫn chưa thấy mệt, cũng chưa đói. Có lẽ thể lực vẫn đang sung sức. Nhưng cũng không thể chờ lâu được nữa, nhỡ qua một lúc nữa, đến khi đói và mệt thì còn sức đâu mà thoát khỏi đây.
Vì bò chéo lên trên nên lúc này đường xuống của anh dài hơn. Cơn đau không thể sánh bằng khát vọng sống được. Tinh thần lúc này hoàn toàn tập trung vào việc giành giật lấy cơ hội sống như giống như bản năng của mọi loài sinh vật. Kéo ra, đâm vào, kéo ra, đâm mạnh vào.
Anh cố tóm thật chặt kéo nửa thanh đao khỏi vách núi bằng tay không, lưỡi đao sắc n·gập s·âu vào thịt. Mặc kệ, anh bóp nó thật chặt và rút ra.
Bò thẳng xuống không được, gờ đá nhô ra quá ít, cao thủ chắc chơi kiểu bay người qua được còn mình thì xin kiếu. Nghiệp dư thì phải dựa đúng theo sức mình không thể chọn những cách kiểu superman như vậy được. Ngó xuống không được thì ngó lên, anh thấy 1 route đi lên 10~15 m rồi bò xuống từ phía trên. Hơi dị nhưng có thể được.
Còn gần 5m nữa mới gần đến đích. Nhưng anh không còn bám được nữa thanh đao kia bị tuột ra khỏi vách núi khiến cả cơ thể anh rơi xuống theo trọng lực.
Kỳ lạ là cơ thể này mang lại cho anh sức sống, tràn trề theo đúng nghĩa đen của nó. Nhưng anh cảm nhận chắc chắn răng đây không phải cơ thể cũ của mình, tay chân có vẻ dài hơn khỏe khắn hơn và cũng không còn những v·ết t·hương hay vết sẹo cũ, một nốt ruồi cũng không thấy. Không còn nhìn thấy các lỗ chân lông, làn da bóng loáng như đồ sứ tráng men trắng vậy.
Rút nhanh cây đao ra vậy mà nó vẫn chưa gãy mẻ gì quả là hảo đao, vậy thì thứ gì đã cắt phăng lưỡi đao này đến tận sát gốc?
Dường như lý trí và bộ não vẫn đang trong cơ chế tự bảo vệ, cơ thể lúc này vẫn chỉ tồn tại bản năng.
Trước mắt đổi thành một màu trắng xóa và những ngọn núi tuyết chập trùng thành một rặng núi lớn. Điều đó đã trong dự cảm trước nhưng quả thật những ngọn núi này cao ngoài sức tưởng tượng. Chẳng nhẽ mình bay đến tận Everest?.
Anh cố nhìn các mỏm đá nhô ra hoặc các vết nứt và lập 1 tuyến đường trong đầu, tưởng tượng từng tư thế 1 cho đến đích, các phương án khác khả thi hơn. Đích cần đến cũng không xa. Nằm chếch bên phải chừng 10m một chút là mố đất hơi nhô ra, từ đó lại leo sang thêm một đoạn vài chục mét nữa là có khả năng thoát ra khỏi đây. Tạm thời dù đã có một mục tiêu nhưng lúc này anh cần có một kế hoạch kỹ càng hơn với những nguy hiểm tiềm ẩn. Kế hoạch này thật điên rồ.
"Uầy?!"
Anh nằm bò gần cửa hang ngó xuống tìm chỗ đặt chân hi vọng có thể thoát khỏi đây.
Cảm ơn bạn "QlAFp85647" đã góp ý để sửa lại chương này.
Bỗng một cơn đau buốt nhói lên trong đầu, Đôi mắt anh phải nhắm chặt, nhăn lại vì đau đớn. Anh đang nhớ lại điều gì đó?
Có vẻ như, đây là một hang động bằng băng giá lạnh lẽo và trống trải. Ngoài một người đang hoang mang với cơ thể tê ngắc, trần trụi ra thì không còn ai khác nữa.
Anh cởi tấm áo choàng ra bắt đầu chia ra và thử cắt nối nó thành một sợi dây dài vừa đủ. Thứ công nghệ dệt vải này có vẻ rất cao cấp, tấm vải dày, chắc, phần sợi vải quấn với nhau rất dai. Chiều dài cả tấm tầm 3m nên có thể tách 3~4 mảnh vải dài. Cần 1 phần để buộc đồ và 1 phần quấn quanh hông làm quần nếu ít quá. Anh cẩn thận tính toán chia tấm vải ra thành nhiều phần. Chuôi đao và ngọn giáo được quấn chắc thành chữ V tạo thành một cái mỏ để móc vào vách đá băng . Anh tìm kiếm thêm các mảnh v·ũ k·hí gãy lại tạo ra thêm một cái nữa giống vậy.
Có lẽ cuộc chiến đã quá xa xưa, nhiều cái xác chỉ còn bộ xương, vài cái xác đã khô quắt lại thành những cái xác ướp. Nhưng may sao anh lại nhặt được một mảnh đao gãy. Kiểu đao dài của nhật nhưng gãy mất chỉ còn 1 mẩu ngắn như dao thái rau thôi. Chẳng có gì để đeo thì cầm tạm trong tay vậy trong lúc đó còn tranh thủ nhặt nhạnh xem còn gì sót lại không.
Đấy vốn dĩ chỉ là chuyện chỉ có trong thần thoại! Nhưng có lẽ cũng có thể hiểu được một phần nào đó bởi vì anh được sống lại cũng chẳng có vẻ gì là bình thường hết. Trong lòng anh dần nghĩ đến 1 điều, có lẽ nơi đây đã không còn là "nhà" nữa.
Cơ thể này mềm mại và dai sức, mạnh mẽ và cứng cáp. Một cơ thể tuyệt vời để sống lại. Có lẽ mình đã thành siêu nhân sao?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.