Linh Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Hơi thở của sự sống
Cho đến 1 đêm cuốn sách bắt đầu sáng lên lấp lóe từng phút một. Một thứ bản năng trong anh xuất hiện liên tục mách bảo anh hãy nắm lấy nó thật chặt... Và anh bắt đầu vươn hai tay ra nắm lấy nó.
Mỗi ngày anh đều thử tìm cách mở quyển sách ra để nghiên cứu mà không được thì nay lại có 1 manh mối mới. Con thú c·hết và quyển sách sáng lên 1 chút. Như vậy, có khi nào? Anh cần thử tìm xem một vài con nữa cho chắc.
Anh chưa thấy mệt, không thấy đói, chả thấy khát mà 3 ngày đã trôi qua rồi. Chưa ăn, chưa uống, có nghỉ ngơi. Cơn mê chập đến với anh mỗi đêm, anh không thể giữ vững tỉnh táo được. Anh ngờ ngợ ra 1 điều có lẽ mình không còn là "người" nữa. Có lẽ đó là cái giá của sự sống? Sống lại không còn là người nhưng trong hình dáng con người?!
Phần còn lại miếng áo choàng vẫn đủ để vắt chéo nhưng ngắn hơn rất nhiều không cẩn thật là l·ộ h·àng ngay. Đi hết 1 ngày vẫn chưa đến chân núi, anh phải men theo đường trên vạt núi để xuống nhưng trời tối quá nhanh. Kệ anh cứ đi tiếp, trăng vẫn đủ sáng để đi.
Lại thôi lú mất rồi.
Chương 2: Hơi thở của sự sống (đọc tại Qidian-VP.com)
Đợi 1 lúc thì đám thợ săn rời đi. Đến và đi như một cơn gió...nói thật bọn họ quá nhanh nhẹn và mạnh mẽ, đi trong rừng rất tự nhiên và quen thuộc, chẳng bị ảnh hưởng chút nào bởi bụi cây, bụi cỏ, đất đá hay những đoạn rễ cây mọc trồi lên đất. Họ quá quen thuộc nơi đây, vậy thì chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại.
Không phải lần đầu anh g·iết một con thú vì vậy anh không có mềm tay. Con vật dường như cảm tạ anh đưa nó lên đường mà nhỏ nước mắt trước khi c·hết hẳn. Chỉ là bất ngờ là quyển sách bọc trước ngực anh sáng lên 1 chút.
Vết thương ở ngón tay và lòng bàn chân đã biến mất, anh lại như "mới" sau một giấc ngủ say. À anh vẫn còn chút con người đấy chứ, vẫn còn được ngủ. Chẳng ai hiểu giấc ngủ đã trở nên quý giá với anh đến mức nào nữa.
Anh thấy kỳ diệu bởi cơ thể anh lúc này không còn 1 v·ết t·hương nào nữa. Anh trở thành Wolverine chăng? Anh có thể đứng lên và di chuyển, tay trái bình thường, tay phải hoàn hảo, chân ô kê, lưng quá khỏe. Để chắc chắn chút anh lấy ngón tay miết nhẹ qua lưỡi đao.
Anh không còn ở nơi đất mẹ. Đây là đâu??? Xuyên việt rồi sao??
Anh không dám ló đầu khỏi hang để quan sát kỹ, nấp nấp bên vách và ngó ra quan sát bên ngoài.
Kệ anh cứ quan sát thêm và không cần vội trước khi anh đủ chắc chắn để đưa ra quyết định chính xác.
Nhưng sáng nay, có chút bất ngờ xuất hiện. Khi trời bắt đầu sáng, từng tiếng hú hét từ rất xa vang đến. Tiếng chạy rầm rập của lũ thú rừng. Tiếng kêu, tiếng thét vang lên.
Sợi dây đủ chắc để anh treo người nó thẳng lên qua cành cây. Anh bắt đầu lột da nó bắt đầu từ chân. Là lần đầu trong đời lại còn hơi vội khiến tấm da bị chọc thủng và rách ở nhiều chỗ. Nhưng đổi lại, quà trình lột da diễn ra khá nhanh chóng.
Anh cần hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra và liệu chăng anh vẫn còn cơ hội để về "nhà".
Vốn dĩ anh muốn kệ nó, nhưng tiếng kêu rên của nó khiến anh thương xót. Có lẽ giúp nó c·hết nhanh còn hơn sống sót chịu thêm đau khổ. Anh bò xuống dưới rút thanh đao ra cắm vào tim nó.
Nhờ nó mà anh cũng biết thêm được một điều đó là chỉ trúng độc thôi thì chưa c·hết được, nhưng t·ê l·iệt đau đớn thì chắc chắn có rồi. Tại sao ư? Cứ bị cắn đi rồi bạn biết... Mà chắc chẳng ai ngu dại để đi thử nghịch rắn đâu nhỉ.
Trong hang mọi thứ dần trở nên yên ắng và bất động, còn phía ngoài sự sống đang tấu lên bản nhạc của nó. Buồn cười là cùng một ngày, anh được nghe hai bản nhạc của nó, một âm thanh của tuyệt vọng và đau khổ và thêm một bản nhạc nữa hoang dã và đầy năng lượng...
Anh nhận ra hình bóng con người. Tuyệt vời! Nơi đây có con người, mình không phải ở thời tiền sử. À chắc chắn rồi, cây đao trong tay là bằng chứng.
Anh cũng có thêm chút thông tin và hiểu hơn đôi chút về thế giới mới. Nơi này kỳ lạ và nguy hiểm, xinh đẹp và trong lành. Một thế giới khá nguyên sơ, nhiều loại động vật vô cùng kỳ lạ chưa thấy bao giờ, cũng có một số loài quen thuộc ví dụ như rắn...
Suốt cả tuần, anh tìm kiếm mọi cách để quyển sách sáng lên lần nữa. Anh nhận ra bất cứ con vật nào bị chính tay anh g·iết đều không ít thì nhiều sẽ khiến cuốn sách sáng lên đôi chút. Con vật càng to lớn, càng mạnh mẽ càng có nhiều điểm sáng bị hấp thu.
Đứt ngay! Chảy máu?
Không đói và khát nhưng anh vẫn phải cẩn thận, nếu gặp thú dữ và chui vào bụng nó thì chắc hẳn không thể sống lại được.
1 tuần nay, anh nấp tạm trên vách một hòn núi đá khá "kỳ lạ" bởi ngọn núi đá thấp tè chỉ khoảng 30m, lại toàn bộ là bằng đá. Có cảm giác như ai đó nhặt một tảng đá khổng lồ rồi vứt vào đây vậy. Cũng may, trên vách đá có khe nứt nhỏ vừa 1 người, cứ tối là anh trèo lên chui vào trong để nấp khỏi thú dữ.
Trở về hang mà không gặp nguy hiểm gì, anh trải tấm da thú ra nền đất và nằm lên đó, hơi ẩm ẩm và hôi nhưng ít ra không cần nằm lên đất nữa. Trước khi miên man anh quyết định kế hoạch tiếp theo là đi săn, mở khóa bị mật của quyển sách.
Nhưng ngón tay không liền lại và máu vẫn chảy? Vậy là không phải người sói rồi. Hay là phượng hoàng lửa, c·hết rồi lại hồi sinh, c·hết rồi lại hồi sinh?? Nhưng thôi, anh không muốn nghịch ngu làm gì.
Cứ để chuyện này giải quyết sau. Cái chính là anh phải té khỏi chỗ này. Tìm được người sống, tìm đường về nhà.
Anh chạy không nhanh bằng đám thợ săn do trời tối anh phải căng mắt để tránh những chướng ngại vật trên đường. Tuy vậy, trên đường về anh thấy thỏa mãn về ngày hôm nay. Ít ra, ngày hôm nay anh đã hiểu thêm được rất nhiều điều ở thế giới này.
Ở kiếp trước, tạm gọi là kiếp trước vậy. Anh làm nghề buôn bán, còn thời gian còn lại làm một kỳ thủ cờ Vua bán chuyên. Cứ có lúc rảnh và cơ hội là lại đi thi đấu khắp nơi. Mà 1 điều anh học từ lúc vỡ lòng khi học cờ đó là nguyên tắc An Toàn Vua. Không thể đưa vua ra trước mặt quân thù được. Mà lúc này anh chính là Vua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái quái gì.... Hai mặt trăng... Kích thước không giống nhau và còn nhỏ hơn mặt trăng trái đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cơn bối rối đến rồi trôi qua nhanh hơn anh nghĩ. Anh biết sống lại không thể nào quá dễ dàng như vậy được . Vậy mà đã được sống lại, lại còn được quay về với gia đình mình thì thật quá mĩ mãn. Thôi đành mất cái này thì được cái kia.
1 tuần trôi qua..
Cứ thế anh đi xuống núi, đường đi không dễ dàng, những mảnh đá vụn và sắc khiến chân anh b·ị t·hương nhiều. Cắt "áo choàng vạn năng" ra hai mảnh anh quấn xuống lòng bàn chân cho êm. Có lẽ từ hôm qua nên làm vậy để tăng ma sát rồi. Anh cắt thêm 1 miếng nữa làm túi đeo chéo vai chứa đồ.
Anh vẫn chưa hiểu ra bí mật về cuốn sách, cũng chẳng tìm thấy dấu vết gì của con người. Mà nói đúng ra trong lòng anh vẫn thấy lợn cợn việc phải gặp 1 con người đích thực khác...
May mắn hay là đen đủi đây? Cơ thể b·ị t·hương nặng đến không thể di chuyển được thì lúc này anh bị h·ành h·ạ đến mức nào được nữa?
Thôi toang...
Cứ ngồi xổm đó, bần thần, bứt rứt. Cứ muốn làm cái này rồi lại thôi. Làm cái kia thì lại không chắc....
À à..... Chờ đã....
Thôi cứ "sống" đã!
Gần xuống chân núi cây cối bắt đầu nhiều dần lên, nhiều loài cây hơn. Cứ thế anh đi xuống núi bắt đầu hành trình mới ở thế giới mới, bằng cơ thể mới...
Con vật b·ị t·hương nặng ở lưng và chân. Chân nó chắc gãy vì trúng bẫy còn lưng thì trúng 1 tên chảy máu sắp c·hết. Không biết điều kỳ diệu gì khiến nó không bị đám thợ săn làm thịt?
Chúng ta lại thấy dấu hiệu của sự sống, cái nuốt ừng ực, bụng ngực phập phồng có nghĩa là anh vẫn sống?!
À nhưng ôi chao?! Anh ta ngồi dậy?! (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám thú hoang nhiều và hung dữ, càng về đêm càng nguy hiểm.
Anh cúi thấp người sờ bộ lông của nó, khá mềm và bông. Có lẽ, anh có thể lột da nó? Không! Mình vừa giúp nó lên thiên đàng, lúc này lại lột da nó thì tội lỗi quá. Nhưng đến cái xác nó anh còn chẳng chôn cất được tử tế, đám thú dữ rồi sẽ xé xác nó ra thành từng mảnh, ấy vậy mà còn giữ đạo đức? Đạo đức giả chăng?
Kệ đi, nó đã lên thiên đàng, vậy thì anh cũng cần phải sống nếu không thì sẽ lên thiên đàng theo nó thôi. Anh đã giúp nó thì nay nó giúp lại anh là phải lẽ.
Ngay khi ánh bình minh đầu tiên xuất hiện ở phía chân trời, cơ thể anh đã tự động đánh thức. Một cơ thể đặc biệt được lập trình như một cỗ máy, khỏe mạnh, nhanh nhẹn, nhưng bắt buộc phải nghỉ ngơi nạp điện, tự động hồi phục v·ết t·hương năng lượng và sự sống đúng 1 thời gian hàng ngày.
Anh bắt đầu hiểu ra, họ đang đi săn. Cơ thể của họ mang nhiều hình xăm tóc cắt ngắn, v·ũ k·hí thô sơ. Họ lùa đám thú sợ hãi chạy qua những cái bẫy khiến chúng b·ị t·hương hoặc bị trói lại hoặc bị c·hết. Theo dấu con mồi b·ị t·hương nặng để bắt.
Anh thấy họ khá thông minh, còn khỏe nữa. Chỉ cần 1 người cũng đã kéo theo được 2 con thú lớn theo rồi kinh thật. Anh tưởng mình đã là siêu nhân hóa ra cũng thường thôi.
Anh khám phá nhiều hơn về sức mạnh cơ thể, chạy nhanh, khỏe dữ dội và tai thính, mắt tinh, mũi thính chắc gần bằng......ấy......
Anh nhìn xác con thú cảm thấy thương tiếc và xót xa. Anh không muốn ăn thịt nó, anh cũng không muốn ăn thịt sống. Anh không có cách nào chôn được nó nên đành kéo xác nó đi xa xa vào trong rừng, có lẽ cứ để tự nhiên làm công việc của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Suốt thời gian qua, càng ngày càng nhiều mảnh vỡ ký ức trở lại, nhưng chưa đủ lấp đầy nó, tên tuổi, gia đình, bạn bè, người thân đôi khi chỉ còn lại đôi chút. Anh nhớ mang máng nhà mình ở đâu. Trong một ngõ hẻm với một khoảng sân nhỏ với nhiều cây cảnh, một chiếc bàn gỗ, bàn cờ, võng.... Ôi! thỉnh thoảng anh vẫn dâng lên cảm giác thèm khát trở lại đó rất mãnh liệt.
Anh tìm mọi cách để săn thật nhiều thú, tất cả những gì anh có thể nghĩ ra, bắt cá, đi săn. Đáng buồn là anh không cần ăn thịt chúng. Những cái xác đều bị bỏ lại hoặc vứt xuống suối. Anh thử tìm và sử dụng lại những cái bẫy của đám thợ săn. Đa số chúng đều bị hỏng chỉ còn lại vài chỗ có thể sửa chữa và dùng lại. Anh nhận ra mình cũng không nhất thiết phải chính tay trực tiếp s·át h·ại những con thú, chỉ cần c·ái c·hết của chúng là do anh tạo ra vậy là được.
Tấm da bèo nhèo trong tay khiến anh phân vân không chắc mình đã đúng?Anh thấy mình cũng dã man khác gì đám thợ săn kia đâu? Nhưng lúc này cũng gần đến chiều rồi. Buổi sáng anh trốn một lúc lâu mà không làm gì và giờ thì sắp tối, lũ thú rừng hung ác có thể sẽ xuất hiện. Cuộn tấm da thú lại trong tay anh tìm đến một dòng suối nhỏ gần đó để rửa sạch v·ết m·áu. Làm xong hết thì trời cũng tối. Anh cuộn tấm da lại và chạy thật nhanh trở về hang.
Qua hồi lâu, anh gặp một con thú đi khập khiễng bên dưới vách núi. Con thú có thân hình hơi giống cừu kết hợp với bò, kiểu đầu cừu, sừng cừu, thân bò lông còn xoăn. Bộ lông nâu nâu lại có họa tiết trên lưng khá là kỳ dị.
Không thể biết cần bao nhiêu điểm sáng mới có thể giúp cuốn sách nạp điện xong? Anh thầm nghĩ, nếu cuốn sách đưa mình đến được đây thì có lẽ cũng có thể đưa mình về nhà chăng?
Nhờ cây đao ngắn mấy ngày nay đã được mài rất sắc nhọn, anh kiếm được vài sợi dây leo bện lại và buộc vào hai chân sau của nó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.