Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Linh Thư

Unknown

Chương 12: Vân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Vân


Cả hai bước chậm đến gần cổng làng và chờ đợi đám đông tập trung lại gần cổng.

- uhm... Cũng được.. Nhưng mà ông cũng thấy đấy, ta còn chẳng có quần áo mà mặc, ta cũng chẳng biết phép tắc sống trong làng như thế nào đâu. Các người sẽ không ghét bỏ ta chứ?

Ông lẩm nhẩm cầu nguyện, thầm mong tổ tiên phù hộ cho ông, cho cả tộc được trường tồn. Ông hi vọng, người bí ẩn kia biết đâu sẽ giúp được tộc ông tồn tại? Để những hình xăm trên cơ thể ông được tiếp tục truyền lại cho một đời, một đời nữa.

Sáng hôm sau một lần nữa, một con thú lớn lại bị kéo đến trước cổng làng. Lần này nhiều người nhìn rõ con sói hơn một chút. Mặc dù nó có một cơ thể to lớn nhưng hình dáng lại không hung dữ và đáng sợ như loài sói.

Chương 12: Vân

- Tối qua, cậu ngủ ở nhà Thi, nếu cô ta không giúp đỡ cậu chưa hết lòng thì cứ nói với tôi nhé. Cậu cứ ở lại đây đến bao giờ cũng được.

- Cậu thấy ở đây thế nào?

- Khoan đã... Cậu... Xin phép cậu hãy ở lại làng của chúng tôi vài hôm, chúng tôi sẽ dùng hết khả năng để khoản đãi cảm ơn cậu đã giúp đỡ.

- ta chỉ cần một cái quần thôi.

Phía xa trên bầu trời, một bóng chim bay lượn về phía xa.

Gã không vội trả lời, ngồi yên vị trên lưng Ti Bê để đợi gặp người thủ lĩnh. Chỉ một lát, Ông Thu chạy đến giữa đám đông. Ông cẩn thận quan sát người bí ẩn kia. Hi vọng ông ta không có ý định xấu gì.

- không vấn đề gì.Chúng tôi sẽ may cho cậu một bộ giáp chắc chắn nhất, không mũi tên nào, không lưỡi dao nào có thể nếm được vị máu của cậu nữa.

Phụ nữ, trẻ con tản ra những cánh đồng khô cằn, gánh nước, bón phân. Hi vọng vụ mùa này vẫn có thể thu hoạch được đôi chút. Lũ ác nhân cũng may không kịp phá mất hoa màu. Dù vậy, dân làng đã bị g·iết gần hết nên mùa này người làm đồng sẽ thiếu trầm trọng. Nhiều phần ruộng sẽ phải bỏ hoang không có người chăm sóc. Ông thầm lo lắng, càng như thế ngôi làng sẽ dần dần c·hết mòn đi mất.

- Không, không! Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu. Nhờ có cậu mà nhiều đứa trẻ không phải bị bán, nhiều người không cần phải c·hết đói. Cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi..

Khuôn mặt ông ta cương nghị và rõ ràng, mái tóc dài và xõa ra một cách phóng túng. Cơ bắp trên cơ thể cân đối và mạnh mẽ thế nhưng... Ông ta không mang một hình xăm nào trên cơ thể, họ chưa thấy kẻ nào lại chưa có vết xăm nào trên người như ông cả. Không có bộ tộc, không có quá khứ, không có tổ tiên? Một điều nữa....... Ông ta còn không mặc quần?! Phần hông chỉ quấn quanh bởi đám lá cây để che chắn bộ vị n·hạy c·ảm. Trông ông ta còn thổ dân hơn cả thổ dân nữa.

- Ông là chủ nhân của lang thần à?! (đọc tại Qidian-VP.com)

(Nhân tộc: 160/160/120/-4)

Gác tay ra sau gáy, gã ngả người xuống giường nhìn ngắm ngôi nhà gỗ. Nơi này khác xa với kiếp trước của gã. Nhưng gã biết chắc lần sống lại này hắn sẽ phải bước đến đỉnh cao nhất.

Đêm đó là một đêm khó quên với nhiều người...

- Rất thoải mái, đây là lần đầu tiên tôi được nằm lên một cái giường đàng hoàng tử tế. Ngày trước thì chỉ màn trời chiếu đất mà thôi.

Cái mõm ngắn, tai cụp và lớp lông xù bờm xờm của nó khiến vẻ ngoài của nó bớt đi nhiều phần đáng sợ. Họ thấy nó bỏ xác con thú lại rồi quay người bỏ đi, chẳng có chút nào đe dọa cả. Nhiều người tin chắc rằng thực sự tiên tổ đã phù hộ cho cả bộ tộc của họ. Nếu không chuyện lạ như thế này có thể xảy ra hay sao?

Tối hôm đó, quanh đám lửa trại là những tiếng huyên náo, tiếng cổ vũ cho một màn đấu vật đặc sắc giữa người và thú. Họ nhận ra Vân là một người hào sảng và dễ gần, tốt bụng. Những câu chuyện của gã phong phú và hấp dẫn khiến nhiều người nghe đến mê say.

(Vân)

- chào ông, Tôi tên Vân. Mấy hôm nay đúng là tôi bảo nó mang thức ăn đến cho làng ông.

Một tuần sau, cả làng đã thấy quen với vị thần sói. Nó hiền lành và dễ mến khiến cả đám trẻ mỗi sáng cứ chờ đợi sự xuất hiện của nó. Tặng cho nó những cái ôm, bám vào những đám lông dầy trên người nó thay cho lời cảm ơn. Nhiều đứa cứ tin theo lời kể của người phụ nữ trong thôn rằng cha, anh, chị chúng đang trú ngụ linh hồn trong con thú thiêng đó. Họ dẫn đường và ra lệnh cho con thú mang về thức ăn cho cả tộc. Tất cả sẽ được sống, được sinh sôi một lần nữa.

Tỉnh dậy vào lúc lờ mờ sáng Vân nhấc cánh tay người phụ nữ ra khỏi ngực mình. Đêm qua hắn cũng không say. Mọi thứ chỉ đang diễn ra theo kế hoạch của Phong mà thôi. Còn chuyện này ư, cứ coi như phúc lợi của gã đi. Mái tóc hắn lòa xòa hơi che lấy một vẻ cười mỉa mai gian trá.

- Nếu vậy thì ta trở lại trong rừng sâu tiếp vậy.

Thông qua Địa Hồn, Phong biết được Vân đã hoàn thành một phần nhiệm vụ. Dung nhập vào ngôi làng. Nhưng đó mới chỉ là bước đầu mà thôi, phần quan trọng nhất....

Quay sang phía Ti Bê lúc này nó cũng đang nhìn lấy gã. Cả hai ăn ý để đổi lấy ca gác. Dù gì thì cả hai chưa chắc chắn được nơi đây là bạn hay thù. Nếu cả hai lăn ra hết pin cùng lúc thì chẳng khác nào dê đợi làm thịt. Bởi vậy, thời gian thức của cả hai sẽ lệch nhau đôi chút. Dẫu vậy, một ngày họ vẫn sẽ có đủ thời gian để tác chiến cùng nhau. Dù sao thì ngày dài hơn đêm mà.

Câu trả lời ngây thơ của gã khiến nhiều người đàn bà bật cười vui vẻ. Họ cứ liếc mắt đi liếc mắt lại vào cái chỗ khó nói của gã.

Kiếp trước Vân là một vị đại tướng quân, một vị kiêu hùng tài năng xuất chúng. Một phiên bản anh em khác cha, khác mẹ của Tào Tháo. Nhưng gã đen đủi hơn bác Tào nhiều. Dù gã tự khoe là lên ngựa thì dẹp yên bờ cõi, xuống ngựa thì xã tắc an yên, tự coi mình là kỳ tài ngàn năm có một thì cũng không thoát được c·ái c·hết. Một li rượu độc, bởi niềm tin chữ "Trung" trước chữ "Hiếu". Tài năng và sự trung thành của Vân đã khiến Phong lựa chọn gã.

- Ấy cậu không nhất thiết phải làm thế đâu, cậu cứ nghỉ ngơi là được rồi.

- Này cậu đi gọi tộc lão đi nhanh lên!

Ông Thu phân chia nhiệm vụ cho mọi người, ông vẫn đang cố gắng khôi phục lại sức sống cho ngôi làng. Họ không thể dựa vào sự cung cấp của con thú kia được mãi. Một vài người chia thành nhóm tìm kiếm các địa điểm bí mật được đánh dấu. Hi vọng những nơi đó vẫn còn tích trữ đủ lương thực cho họ sống tiếp. Lại thêm vài người nữa, lột da đám thú và tìm kiếm những món đồ quý giá có thể đem đi trao đổi được để mang vào trấn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhảy xuống khỏi lưng của Ti Bê. Vân bước đi theo bóng lưng của vị tộc lão. Họ dần dần bước qua những bóng tường rào bảo vệ làng để chuẩn bị cho một bữa tiệc tiếp đón khách quý.

Anh phân vân không biết gã Vân này có phù hợp hay không? Dù rằng anh đã cân nhắc và lựa chọn kỹ từ những đám chân linh.

Cả đám người tò mò, không chần chờ được nữa đặt câu hỏi. Nhưng họ cũng không dám đến gần. Nhiều gã đàn ông đã không còn đấu chí kể từ sau cuộc t·hảm s·át. Họ không dám chĩa v·ũ k·hí về phía con sói hay gã đàn ông kia.

Choàng cánh tay qua cổ người đàn bà bên cạnh, hắn kéo cô vào ngực hắn với khóe miệng cười đầy tham vọng... đàn bà, quyền lực và.... Sức mạnh.

Lần này, bóng dáng thần sói bắt đầu tách khỏi những bóng cây xung quanh. Họ nhận ra trên lưng nó đang cưỡi một gã đàn ông cường tráng. Nhưng có vẻ ngoài kỳ lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh còn cất công xử dụng hết năng lượng để tăng gã lên 3 cấp.

------

- Cảm ơn ông, cô ấy vẫn ổn. Lát nữa tôi sẽ lại vào rừng đi săn coi như đóng ghóp một phần cho ngôi làng.

Nhưng như vậy cũng khiến cường độ hấp thu địa khí đã giảm xuống -9.1 mỗi ngày bây giờ tối đa chỉ thu thập được 10.9 năng lượng mà thôi. Anh tạm thời sẽ không triệu hồi thêm đạo thể nào nữa. Mục tiêu tiếp theo sẽ là Đạo cấm thứ 5

---------

- Tổ tiên ơi!... Hu hu...

- Xin hỏi, Cậu là ai? Có phải cậu đã giúp chúng tôi suốt mấy ngày nay hay không? À quên.. Tôi là Thu, tộc lão của Thạch Tộc.

- Dạo trước tôi có gặp một bà lão đi sâu vào cánh rừng để t·ự s·át. Bà ý ăn một nhúm lá độc khiến tôi cũng đành chịu không cứu kịp. Bà ấy trăn trối nhờ tôi giúp cho bộ tộc khỏi c·hết đói và tôi đã hứa với bà ấy.

Dù được quây bởi những lớp lá dày thì Vân vẫn cứ thấy lạnh lạnh chỗ đó. Cái cảm giác hàng họ bị kiểm định khiến Vân xấu hổ khó nói lên lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn giơ bàn tay ra trước mặt để nhìn ngắm, vẻ mê say, sung sướng hiện lên. Bất tử, Bất lão, Bất diệt... Những thứ mà hàng tỉ kẻ khác thầm mơ cũng chẳng được thì nay hắn có được dễ dàng. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của Phong, hắn sẽ đạt được mọi thứ hắn muốn. Hắn đã có cơ thể hoàn mỹ rồi, tiếp theo là gì nữa...

- Có phải ông được tổ tiên chúng tôi mời đến không?!

- Bà.....lão?!

Nhìn lên bầu trời anh đã thấy bóng Lưng Xám đang bay lượn. Nó sẽ dẫn đường anh và Gốt đến một miền đất mới. Màu mỡ và trù phú hơn để thu hoạch...

- Ta muốn nói chuyện với thủ lĩnh của các người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng thì gã có quần để mặc rồi.

Nhiều người bật khóc khi nghĩ đến những người thân đã tự hi sinh để họ được sống. Và một lần nữa, họ lại mang đến cho họ một vị cứu tinh.

Khóe miệng Vân lại kéo lên, hắn quá hiểu ông lão trước mặt có ý định gì. Ha ha, cáo già ư. Lão không biết trước mặt lão là ai rồi. Nhưng như thế càng đúng ý gã. Gã càng phải phối hợp với ông. Chỉ có như vậy gã mới nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

- Tôi sống trong rừng đã lâu rồi, không hiểu cuộc sống của các người là mấy. Tôi muốn hỏi các người có cần gì khác không?

- Tại sao cậu lại cất công đến vậy?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Vân