Linh Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Tấm Bản Đồ Sự Sống.
Đa số mọi người không biết chữ, kẻ biết thì cũng chỉ viết được vài chữ xiêu vẹo cái tên của mình. Kiến thức về thế giới vẫn quá ít ỏi để hiểu rõ hơn về thế giới này. Nhưng chừng đó lại đủ để anh thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch.
- Thật vô lý!? Một gã thợ săn khác hoài nghi.
- Tạ ơn tổ tiên! Tạ ơn lang thần! Ông hô to.
Bị đá mấy cú nhưng nó không nổi giận, lại còn quấn lấy chân của anh, cọ cái đầu tròn kỳ cục của nó vào gối anh để lấy lòng. Cái khe mũi nó lại mở ra, nhưng lần này nó móc cái móng dài ngoằng của mình vào óc. Quấy đi quấy lại một hồi cho đến khi kéo ra một sợi dây được tết chặt với nhau. Đó là những mảnh ghép, phần ký ức còn sót lại, chắt lọc ra từ những linh hồn nó đã nuốt.
Cơn đau thắt buốt vào óc anh, từng hình ảnh ngẫu nhiên đan xen, hỗn loạn tràn đầy vào trong não. Anh ôm đầu ngã quỵ gối, đôi lông mày thắt chặt lại vì đau đớn cho đến khi đổ gục ra miên man không biết gì nữa.
Trong mắt Ông Thu vẫn còn vẻ lo lắng về điều bí ẩn, nhưng ông quyết giữ tinh thần cho cả bộ tộc. Ông ngắm mắt ra xa về phía khoảng rừng trống lưa thưa, những v·ết m·áu đã khô cạn những dấu chân khổng lồ...
Nhiều người phụ nữ với mái tóc bù xù, đang lang thang, nhặt nhạnh, dọn dẹp lấy bãi chiến trường. Quấn sau chân là vài đứa bé con bé tí xíu đang cố nhặt nhạnh giúp cho mẹ của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tổ tiên ơi! Ôi tổ tiên phù hộ!
- có.. Có một cái xác thú kế bên tường rào!
Lúc này, anh đã biết ngôn ngữ của dân bản địa. Hiểu về hoàn cảnh xung quanh anh. Nơi này được gọi là làng Đá Vụn. Xung quanh có đến 5,7 ngôi làng nữa và một tòa thị trấn nhỏ. Đôi khi họ sẽ mang da thú, xương, khoáng thạch vào thị trấn để trao đổi lấy lương thực.
Chương 11: Tấm Bản Đồ Sự Sống.
Những dấu vết bị kéo lê đến sát tường rào rõ ràng con thú đ·ã c·hết không tình nguyện bỏ xác ở đây. Có kẻ đã làm việc đó.... Và có thiện ý. Đó là điều ông biết. Thay vì cố hoang mang tìm mục đích của người khác, lúc này ông thấy vui sướng vì cơ hội sống đã đến. Những đứa trẻ sẽ không còn phải c·hết vì đói.
Anh cố gắng tự nhắc nhở mình đã không còn là con người nữa. Mọi thứ đều đang theo kế hoạch. Nhưng anh cũng thấy lạ một điều, mỗi khi anh nghĩ đến những kế hoạch mới, đầu óc anh đều trở nên lý trí và lạnh lùng. Anh không còn quan tâm đến hậu quả, tính người mà chỉ cần đạt được mục đích, bất kể có phải hi sinh bất cứ ai.
Từ cái khe, anh nhìn thấy trong đầu Gốt là một đám lửa màu máu đang lăn lộn, phát ra những tia sáng khát máu, tham lam hút lấy linh hồn yếu ớt đáng thương.
- Có chuyện gì thế?
Ông Thu quay sang nhìn mặt dân làng. Cả đám chụm lại lo lắng thay vì vui sướng như hôm qua, lý trí của họ đã trở lại sau khi lấp đầy cái bụng rỗng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- có dấu vết gì không? Để ta đi xem xem.
- Đừng làm mất thời gian nữa Gốt. Trời đang tối rồi. Anh không thể tỉnh cả đêm với mày đâu.
Anh sợ hãi khi thấy Gốt kéo từng sợi linh hồn mảnh mai giãy dụa đến trước mặt. Nó kéo ra nơi gốc mũi một cái khe đen, tối, sâu hoắm vào tận óc nó, dù nó không có mũi...
Ông gọi theo mấy gã đàn ông nữa b·ị t·hương nhẹ đi theo ông đến xác con thú.
Trời bắt đầu sáng... Trên sân vẫn vươn vãi những mẩu xương nát đã bị hút hết cả tủy. Những vết tích của cuộc liên hoan tối qua một phần giúp ngôi làng yên tĩnh hơn hẳn. Đã bớt đi tiếng kêu réo của những cái dạ dày đói khát chỉ được nuôi bằng nước.
Một gã đàn ông gầy gò, tay vẫn cầm ngọn đuốc vừa chạy vừa thét. Đánh động cả ngôi làng tỉnh giấc.
- Chúng ta đi ra cổng làng xem thử đã..
Phong cúi đầu hít lấy sợi linh hồn qua mũi. Cố gắng quên đi suy nghĩ trở thành một thằng nghiện thuốc. Có lẽ không phê như vậy..
Cái đói, c·ái c·hết đã khiến họ đoàn kết. Chẳng có ai khác gì nhau nữa. Họ chia sẻ cho nhau từng miếng thịt, từng chén rượu ít ỏi còn lại. Con thú đã biến thành một buổi tiệc. Họ thầm cảm ơn tổ tiên đã phù hộ cho họ, vài người còn muốn xăm một hình vẽ mới để đánh dấu sự kiện này.
Lòng căm thù, giận dữ cuộn lên trong ngực khiến ông thấy như có hai hòn than nóng trong phổi, từng hơi thở ông như đốt cháy hơi nước biến nó thành khói và hơi máu.
Kéo lấy cái bắp tay đã bắt đầu nhăn nheo, ông tìm kiếm một lời chỉ dẫn để vượt qua khó khăn trước mắt. Những hình vẽ và tuyến đường hiện ra trong ký ức của ông, dẫn ông đến những cánh rừng, nguồn nước, những nơi cất chứa quả dại và thức ăn. Có lẽ họ sẽ tìm được nguồn sống... Và sau đó...
- Thoom mày bĩnh tĩnh lại chút đi, muốn nói gì thì nói rõ ràng ra, chúng ta mới chuẩn bị được chứ?
- Đúng thế nó còn tươi, mới bị g·iết thôi, v·ết m·áu còn ấm. (đọc tại Qidian-VP.com)
-------------
Cạnh đám lửa trại là hai người và một c·h·ó đang tụ lại. Khác với vẻ trầm trọng, tức giận, cay đắng đan xen thì chú c·h·ó lúc này vẫn cứ ngậm khúc xương thiu thiu ngủ. Thỉnh thoảng miệng nó ngoác rộng ra vì ngáp, cái lưỡi dài liếm láp những mẩu thịt vụt khóe miệng nó kéo vào mồm. Thế giới của nó lúc này chỉ cần nó và khúc xương là đủ.
- Trưởng lão ơi!!! S..ss ..sói..
Gốt nhấm nuốt linh hồn một cách thỏa mãn, đôi con ngươi nó trợn ngược lên vì phê. Phong thấy có chút kinh tởm khi nhìn nó ngã ngửa ra sau, cả người vặn vẹo theo những tư thế Yoga mới mà nó nghĩ ra.
Qua một đêm đầu óc anh đã hoàn toàn ổn định, ký ức thu thập được cũng đã được sắp xếp một cách hoàn hảo. Nó trở thành một kỹ năng mới và tách biệt với con người anh vậy, đó là một cách anh tạo ra khi đọc ký ức của các chân linh. Nhằm tránh cho mình bị quá đắm chìm vào nó dẫn đến thay đổi cả ý thức của bản thân.
Những đứa trẻ con gầy gò, bên má vẫn còn những vệt nước mắt đang cặm cụi dưới mặt đất. Chúng cố căng mắt để nhặt lấy từng hạt gạo vương vãi hay bất cứ thứ gì ăn được vào cái chậu gỗ. Cả đám lúi húi, châu đầu vào nhau, hoặc bò lết khắp nơi tìm kiếm.
Một gã đàn ông, với bàn tay bị băng bó chặt với lá cây, hắn đã chẳng còn đủ 10 ngón, chạy đến phía ông với vẻ hoảng hốt xen lẫn vui mừng.
- Đúng vậy, sáng nay khi gác trên tròi, tôi thấy một con sói lớn kéo lê cái xác đến đây. Nó để lại cái xác trước cửa làng rồi bỏ đi ngay ...
Ông gằn xuống từng chữ.
Sáng hôm sau mở mắt ra, anh đã thấy Gốt nằm úp lên ngực mình ngủ say, Lưng Xám thì bay đâu mất, chắc lại muốn làm bá chủ bầu trời, còn Ti Bê thì lại quay sang đuổi nghịch mấy chú bướm.
Trái với nó, Phong nhìn chằm chằm giữa lòng bàn tay Gốt đang xòe ra trước mặt anh. Ở giữa là những làn khói đen quanh quẩn, cuộn lại thành một quả cầu, thỉnh thoảng lại thấy bóng dáng một khuôn mặt thống khổ, đau đớn vì bị giằng xé linh hồn.
---
Một gã đàn ông tương đối cao lớn, cơ thể rắn rỏi và chắn chắn bước đến gần gã.
- Sa..sáng nay.. Có ...một con.. Sói lớn.. Kkkro.. Kéo xác thú đến trước cổng làng mình!
Chạy dốc sức khiến gã lúc này mới hụt hơi. Bình thường liến thoắng hắn lúc này lại thành một gã cà lăm, nói không ra tiếng.
------
- Cái gì?! Mọi người lấy v·ũ k·hí ra mau!
Ồng không vội ra kết luận mà yêu cầu mọi người cần điều tra thêm. Đến cổng họ mới thấy cái xác khổng lồ bị bỏ đấy. Một con thú lớn gần gấp đôi hôm qua. Máu nó đã chảy khô và đặc lại, một c·ái c·hết tức thì với một đòn xuyên qua não. Một v·ũ k·hí nào đó dài mảnh và sắc bén.
- K..kkhokng phải thế!?
Họ mổ xẻ cái xác ra từng mảnh. Dù cái xác thừa đủ đám người ít ỏi còn sót lại trong làng có một bữa no nê. Trưởng lão vẫn yêu cầu tích trữ lại một nửa cái xác, chế biến nó thành từng tảng thịt khô, hun khói.
Không giống như là vết móng của một con thú. Có lẽ là người, ai lại muốn giúp họ chứ?
Họ chia nhau vác củi, phá dỡ những ngôi nhà bị đổ sập để lấy gỗ. Đứa bé con đội trên đầu những cái nồi sắt đựng nước rồi tập trung lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông Thu ngồi ngắm nhìn những đứa con, đứa cháu mình đang cặm cụi. Ông muốn c·hết theo những người bạn già, những chiến hữu của mình nhưng không thể. Những hình xăm chi chít trên người đủ để nhắc ông phải chỉ cho họ một cơ hội để sống. Đó là những chỉ dẫn, những lời nhắc nhở của nhiều đời. Là tấm bản đồ để đưa bộ tộc ông sinh tồn.
- Ơn lang thần phù hộ! Một phụ nữ trung niên quỳ xuống và khóc.
Cái c·hết của Ti Bê có lẽ là một ví dụ. Và giờ đây, anh lại lên kế hoạch uống lấy linh hồn của người khác?
Ông Thu suy nghĩ về lý do, chẳng có lý gì lũ bạo tàn kia lại muốn cho họ cơ hội sống cả. Chẳng lẽ con thú b·ị t·hương, chẳng may lại chạy đến làng ông và gục ngã ngay bên tường rào?
- Tạ ơn tổ tiên! Tạ ơn lang thần! (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái nắm chặt vào vai của người bạn khiến hắn dần bình tĩnh hơn. Tiếng nói cũng rõ ràng và lớn hơn, khiến nhiều người đã hiểu chuyện gì xảy ra?!
- Tạ ơn tổ tiên! Tạ ơn lang thần!
Không khí u buồn, trầm thấp vẫn bủa vây lấy khắp nơi. Nhưng họ vẫn phải sống. Họ cần phải sống để giữ lấy hương hỏa của tổ tiên, của truyền thừa từ những đời anh hùng trước họ đã hi sinh để bảo vệ bộ tộc. Những hình xăm trên cơ thể khiến họ không thể bị gục ngã. Chỉ cần nhìn bóng lưng người bên cạnh, họ sẽ nhớ lại lịch sử hào hùng của tộc mình. Những con người bất khuất, rắn rỏi như những tảng đá. Dù bị kẹt lại nơi rừng đá khô kiệt nghèo nàn, họ vẫn tồn tại đời đời nối tiếp nhau.
- Báo thù.
Người lớn đi tìm quả dại, rau dại còn sót lại để cho vào nồi lớn. Vài gã đàn ông, bắp tay, bắp chân còn cuốn lấy v·ết t·hương được băng bó kéo lấy xác một vài con lợn, bò bị đốt cháy khét.
Cả đám kéo con thú vào làng, phụ nữ, trẻ em cũng chạy ra giúp. Cái không khí trầm thấp đè nén sợ hãi bỏ chạy khỏi ngôi làng bởi những nét cười, tiếng kêu gọi nhau vì tìm được sự sống.
Qua hồi lâu, anh đá nó vài cái nhắc nhở.
- Mấy đứa bắt đầu khiến anh thấy lo rồi đấy.
Ông Thu nhìn đám lửa tí tách, tiếng lụp bụp của nồi nước thịt trước mắt. Ông vẫn thấy lo và khó hiểu trước món quà của tạo hóa. Rốt cuộc là ai lại mang lương thực đến cho họ?
Kéo Gốt sang một bên.
Cả làng chưa bao giờ gặp chuyện này xảy ra chỉ biết quay sang nhìn trưởng lão, mong rằng ông sẽ cho họ một câu giải thích hợp lý..
- Tộc lão, tộc lão ơi!
- Xác ư?
- Thoom, cậu nói là một con sói?!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.