Linh Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Thần C·h·ế·t.
- Rõ x2. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông thấy người lạnh toát, cơn sợ hãi bắt đầu phủ lấy tâm trí ông. Ông lo thủ lĩnh có thể vì ngăn bệnh dịch mà g·i·ế·t cả nửa làng ông mất. Nếu ông ở vị trí đó, ông chắc chắc sẽ làm vậy. G·i·ế·t một người để cứu mọi người. Nhưng tộc dân ông còn lại bao nhiêu? Liệu ngày mai họ sẽ phải từ biệt bao nhiêu người thân nữa? Ông vội kéo lấy Min, hai người vội chạy trở về. Dù mất cái thân già này ông cũng phải tìm ra cách cứu mọi người.
- Nhưng các cậu có nhận ra điều thực sự chúng ta cần là gì không?
- Này, Min cậu làm sao thế? Có việc gì xảy ra à?
- Ta có nghe qua về mấy chuyện xảy ra trong làng, nhưng Trưởng lão hãy kể rõ hơn cho ta nghe xem nào?
- bệnh dịch ! Dân làng mình có nhiều người mắc bệnh lạ lắm. Họ cứ lăn ra ốm, người già đi cả chục tuổi ấy ạ. Họ sắp c·h·ế·t rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 25: Thần C·h·ế·t.
- Có thể chứ. Tại sao không? Chỉ cần được mạnh lên biết đâu một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành tiên thành thần.
-----
- Vậy làm thế nào....
- Em muốn .... - hai chữ về nhà không thốt nổi qua miệng hắn, hắn sợ..
- Dù các cậu muốn thực hiện nguyện vọng là gì các cậu cũng cần sức mạnh mới có thể thực hiện được. Nếu đã có người đạt đến sức mạnh mang chúng ta đến đây, tôi chắc nếu chúng ta đủ mạnh chúng ta cũng có thể tự mình trở về đúng không?
- Sơn và Hà đợi chút, tôi muốn nói chuyện riêng với hai cậu.
- Cái gì? Cậu nói với thủ lĩnh chưa?
- ông nói kiểu đó thì sếp hiểu làm sao được. Sếp biết bổ khoái không? Nó là bổ khoái đặc biệt chuyên phá án bắt kẻ xấu ấy ạ. Sếp biết cẩm y vệ không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân nhìn gã Sơn đầu trọc với vẻ bó tay. Anh đã nghe đến Bao Công là ai bao giờ đâu, xem phim? Triển chiêu?
Min chạy vội đến nắm lấy hai vai vị trưởng lão già. Má hắn, trán hắn, tóc hắn bê bết vì mồ hôi. Môi gã tái nhợt, tròng mắt hoảng loạn như kẻ đang sắp c·h·ế·t đuối. Ông Minh biết có việc rất quan trọng đã xảy ra.
Vân thấy hai gã cười ngả ngớn như vậy cũng bực mình, đời trước mà dưới trướng dám như vậy đã lôi ra chém đầu rồi. Nhưng gã đành dằn xuống.
- haha.. Sếp cứ hiểu là bọn em trước đi lính chuyên nghiệp ý là được rồi.
Câu hỏi khiến Sơn Hà ngừng tiếng, bọn hắn có bao giờ nghĩ đến điều đó không? Thường xuyên. Lúc nào cũng nghĩ đến.
- Đại ca, ý đại ca chúng ta có thể mạnh ngang thần phật sao?
Vài tuần trôi qua từ lần họp mặt đó. Không còn tiếng tranh cãi, những vụ ẩu đả lẫn nhau. Không khí ngôi làng tất bật và vui vẻ hơn rất nhiều. Mỗi người đều có nhiệm vụ, họ cảm nhận được những việc mình làm đang lấp đầy những cái bụng. Đã từ lâu họ không còn phải chịu đói. Dù những bữa ăn không phải quá thịnh soạn nhưng ít nhất mỗi ngày họ đều cảm thấy được no bụng. Không còn cảm giác hãi hùng sợ bị tấn công sợ bị đánh đập, sợ phải c·h·ế·t. Ông Minh cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều kể từ khi gia nhập làng Đá. Ông cứ ngỡ tộc dân mình phải chịu đói khổ lắm chứ, nhưng may mà không phải. Ông khâm phục Vân, anh lãnh đạo mọi người đâu vào đó. Anh làm gương và luôn đi đầu trong mọi việc, là người chăm chỉ nhất, khỏe nhất và tất nhiên là nhiều vợ nhất. Thần tượng trong mắt dân làng, nhờ anh mà ông thấy mình cũng sẵn sàng để về với tổ tiên rồi. Đôi khi, ông nhớ đến Mui, đến vị tộc trưởng cũ. Ông biết mình sẽ phải tạ lỗi với họ nơi suối vàng. Nhưng lúc này ông vẫn tin chắc rằng quyết định của mình đã đúng và ông không thấy hối hận.
- Các cậu yên tâm, tôi sẽ dạy các cậu tất cả những gì tôi biết. Nhưng các cậu chắc cũng nhận ra, nếu chúng ta muốn mạnh lên chỉ có thể nhờ chúa công thôi.
- Không ổn rồi ! Làm sao mà giấu được thủ lĩnh?
Vẫn cái dáng đứng cao, sống lưng thẳng tắp của Vân lại là tâm điểm của cả làng. Anh nhìn quanh hai đám người chia nhau đứng hai bên. Một bên là đám trưởng lão, chức sắc trong làng, một bên là đám cận vệ tay chân của anh. Và đứng kẹp giữa hai đám người còn có một ông già ốm yếu, đang cố trụ vững trên đôi chân gầy teo.
- Im lặng ! Trước hết, cách ly người ốm lại. Những ai đã tiếp xúc với họ mà chưa bị ốm cũng sẽ bị cách ly để chăm sóc người bị ốm. Chờ ta đi tìm ra cách chữa. Đây không phải chuyện của riêng ai ta sẽ dùng hết khả năng của mình để cứu mọi người! Hãy Tin Ta!
- Bọn em biết, nhưng có vẻ tăng cường sức mạnh của chúng ta thì Phong đại ca cũng đánh đổi gì đó. Đâu dễ gì thuyết phục anh ý.
- Tôi đã thuyết phục chúa công rồi, chỉ cần hoàn thành mục tiêu của ngài. Ngài sẽ tăng cường sức mạnh cho chúng ta. Giống như dùng chiến công để lên chức vậy thôi. Một ngày nào chúng ta lên chức vị cao nhất thì nguyện vọng gì mà không làm được nữa? Các cậu chỉ cần làm tốt những gì tôi bảo, chắc chắn chúa công sẽ tăng cấp cho hai cậu.
- Thủ Lĩnh ! xin ngài... Cầu xin ngài cứu chúng tôi. Chúng tôi không muốn c·h·ế·t !
- Vâng thủ lĩnh!
- Hai cậu sống lại thế này có nguyện vọng gì không?
- Em là cảnh sát ấy đại ca. Đại ca có xem phim bao công bao giờ chưa? Em là cảnh sát đặc biệt kiểu như triển chiêu ý.
- đại ca có việc gì cứ nói đi, bọn em nhận lệnh là nghe theo anh rồi mà.
- 2 anh em cứ ngồi xuống đi. Ta nói việc tư thôi.
- Vâng..
- Cháu không dám nói, người ốm nặng toàn tộc dân làng Sói của mình ấy. Cứ như kiểu nó chỉ chọn dân làng mình nhiễm bệnh ý ạ.
Hai gã Sơn Hà ôm bụng lăn ra cười khi thấy Vân học theo cái ngôn ngữ hiện đại của bọn hắn.
- Ầy chuyện này bọn em vẫn cố gắng làm mà. Đại ca yên tâm đi.
- Trưởng Lão!! Trưởng lão ơi!!
- Mọi người đi về chuẩn bị trước đi nhé, Thoom và Thông, 2 người đi dò la chỗ các vị trưởng lão lớn tuổi trong làng xem họ có biết nơi nào địa thế phù hợp mở rộng không nữa nhé.
Khi thấy đám người tan họp hết chỉ còn lại hai người Sơn Hà đứng lại chờ nghe lệnh. Vân nói:
- Sao lại có thể như vậy? Cậu có biết bao nhiêu người mắc bệnh không?
- c·h·ế·t người rồi, sắp c·h·ế·t rất nhiều người rồi! Trưởng lão ơi, mình phải làm gì bây giờ?
- Các cậu đừng suy nghĩ nhiều quá. Gia đình bạn bè chúng ta vẫn sẽ sống ổn thôi yên tâm đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thủ lĩnh!! Đó là bệnh dịch. Làm sao mà cứu?
Dù hai gã thường xuyên đi với nhau nhưng Hà cũng bất ngờ với nguyện vọng của ông bạn mình. Hắn cũng bắt đầu nghĩ đến cha mẹ già, anh chị em của mình. Họ đau khổ thế nào khi biết mình hi sinh? Họ có tự hào vì một người con đã cống hiến mạng sống của mình cho tổ quốc? Họ sẽ thế nào..... Hàng trăm câu hỏi hiện lên trong tâm trí hắn khiến đầu óc hắn rối rắm.
- Rõ x2.
- Ý đại ca là gì?
Hà bật cười.
Không khí vui vẻ hi vọng về cuộc sống lại bị đánh tan một lần nữa. Lần này, kẻ địch lại là ôn thần, dịch bệnh. Là thần c·h·ế·t chẳng chừa một ai. Họ nhìn vị thủ lĩnh, đáy lòng càng tuyệt vọng. Dù anh có giỏi cỡ nào thì liệu anh có chống lại được thần c·h·ế·t hay không? Anh cũng chỉ là con người !
Không thể chống chịu nổi nữa.. Ông ngã quị hai gối xuống, cả người gần như rạp xuống đất.
- Ừ, lần này giao nhiệm vụ cho hai cậu. Cố gắng làm cho tốt nhé. Nếu có yêu cầu giúp đỡ gì thì bảo tôi. Nếu làm tốt tương lai tôi còn giúp hai cậu có chỗ đứng cao hơn trong làng.
- Yên tâm ! Chỉ cần có ta ở đây. Lời hứa của ta sẽ mãi có hiệu lực. Ta sẽ coi mọi người như anh em ruột thịt, ta sẽ bảo vệ mọi người bằng tính mạng của mình, Ta sẽ đứng ở phía trước mặt mọi người để che gió chắn mưa !
- ha ha, tôi vẫn chưa quen cách các cậu nói chuyện. Các cậu bảo mình trước đây làm nghề gì ấy nhỉ.
Min kéo ông sát lại, hai người đứng nép sau một mảnh rào gỗ. Tiếng nói Min thì thào vào tai ông.
- Bổ khoái... Ý các cậu là lính canh à? Cẩm y vệ là cái quần què gì?
----
Sơn và Hà nhìn nhau nghi hoặc nhưng hai gã cũng chẳng tính nhiều, ngồi bệt luôn dưới đất mà chẳng hề sợ bẩn .
- cậu nói rõ xem nào? Tôi chẳng hiểu gì cả?
- Thực ra chúng ta đều biết mình đã đến một thế giới khác. Cơ hội để trở về rất thấp. (đọc tại Qidian-VP.com)
- chắc phải 40 50 người ý ạ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.