Linh Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Độc trùng?
- Lão bình tĩnh đi. Kể rõ cho ta xem nào?
- Chuyện này xin chúa công trách phạt. Thuộc hạ làm việc tắc trách khiến ảnh hưởng đến kế hoạch của ngài.
- Nó đã tuyệt chủng rồi mà? Ông trời ơi? Làm sao mà chúng lại xuất hiện như thế này?
Bất ngờ bởi thứ âm thanh vang lên từ trong linh hồn của mình. Nàng nhận ra không phải chỉ có duy nhất linh hồn của nàng có thể có ý thức tự chủ trong thế giới này. Nàng nhận ra âm thanh đó bắt nguồn từ linh hồn mạnh mẽ kia.
Như vậy, có thể suy đoán là họ đã trúng một loại độc nào đó khi đi về làng cũ hoặc ăn thức ăn mang bệnh độc. Anh cho kiểm tra hết chỗ lương thực tích trữ nhưng không thể phân biệt được bằng mắt thường. Bề ngoài chúng chẳng khác gì những thức ăn bình thường khác. Anh quyết định tự mình ăn thử xem sao. Dù sao bản thân anh đã bất tử rồi mà, sáng mai dậy là khỏe ngay thôi. Khi những hạt lạc bắt đầu trôi xuống bụng, dường như có thứ gì đó đã bắt đầu hấp thu linh khí trong cơ thể anh. Anh vận dụng chân khí ngay lập tức đẩy thức ăn ra ngoài. Trong đống bã thức ăn lúc này bò lổm ngổm vài con bọ đen xì. Một loại ký sinh trùng nào đó đã cấp tốc phát triển sau khi hấp thu linh khí trong cơ thể anh.
Phong nhắm mắt lại, cơ thể anh bắt đầu tỏa ra một loại khí tức mông lung. Không khí xung quanh dường như cũng đè nén lại. Vân có cảm giác lúc này Phong trở thành một ngọn núi lớn, hùng vĩ, đồ sộ. Cơ thể anh trở nên nhỏ bé, yếu ớt hẳn đi. Nếu Vân cũng có linh nhãn chắc hẳn anh sẽ nhìn thấy cơ thể Phong đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ như mặt trời vậy. Cơ thể anh đã tích trữ quá nhiều mệnh khí, khiến cho các sự sống xung quanh chỉ giống như những con đom đóm nhỏ bé.
- Ừ, phần việc cậu nhờ ta đã làm xong. Thế còn nhiệm vụ của cậu?
Lại theo lối đi cũ, Vân bước theo con đường nhỏ được trải lớp sỏi mỏng tiến đến căn nhà gỗ của Phong. Anh vẫn thấy Phong thảnh thơi nằm nghỉ trên cái võng đó, nhàn nhã ăn quả dại uống thứ rượu tự pha. Chỉ khác là, khoảng sân trống bây giờ có thêm 3, 4 cái cũi lớn và một gã chiến binh mặc giáp cao lớn đang đứng hầu.
Hàng trăm, hàng ngàn linh hồn đang bơi lượn xung quanh thứ ánh sáng sặc sỡ đó. Đó là một linh hồn mạnh mẽ, thuần khiết nhất nàng từng thấy. Tò mò và thán phục, nàng cũng bơi lội theo những đốm sáng. Đây là cơ hội hiếm có để nàng có thể tìm lại cha mẹ và người thân chăng? Mặc dù ở thế giới này, linh hồn không thể nói chuyện, không thể giao lưu. Nhưng chỉ cần nàng bơi đến gần chúng, nàng có thể phân biệt được là ai với ai. Mỗi linh hồn đều có một đặc điểm riêng không thể nhầm lẫn được. Và năng lực đặc biệt của nàng có thể nhìn thấy được linh hồn đó là ai và có thuần khiết hay không. Mà linh hồn của cha và mẹ thì nàng rõ hơn bất cứ ai.
Anh nhìn con côn trùng chưa kịp hoàn thành tiến hóa, chúng thiếu chân, thiếu cánh đâm ra cứ quằn quại bò lổm ngổm. Quá nhiều bí ẩn, quá nhiều thắc mắc khiến anh trầm tư suy nghĩ. Mọi nguyên nhân bắt nguồn từ điểm cũ của làng Sói. Nếu có kẻ ác độc nào đó muốn hại làng anh, họ có nhiều cách để khiến nó lây lan nhanh hơn chứ? Hạ độc trùng ở một cánh đồng hoang vắng ? Cũng có khả năng là trong tự nhiên loài độc trùng này đã tìm thấy nơi phù hợp sinh sôi và bắt đầu phát triển ở đó. Nhưng tại sao nếu môi trường thích hợp nó không phát triển từ lúc sớm hơn?
- Vâng, chuyện là dân làng Đá đang mặc một căn bệnh lạ. Người nhiễm bệnh cứ già yếu dần, da khô, tóc bạc rồi c·h·ế·t dần c·h·ế·t mòn. Thuộc hạ phát hiện nguyên nhân là do một loại côn trùng vốn đã tuyệt chủng từ lâu nay lại hồi sinh ở đất cũ của làng sói xám. Mà điều kiện, dân trí thấp. Thuộc hạ cũng chỉ biết dùng lá, thảo mộc sắc thuốc để thử thôi nên không chắc chữa được bệnh. Mong ngài ra tay giúp thuộc hạ với.
- Ngài?.. Ngài không sợ sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Hay quá, thuộc hạ có thể lấy máu chúng không?
Anh nhớ đến một điều là trước đây Phong đã yêu cầu anh di chuyển tất cả mọi người khỏi làng sói xám, dù đó là nơi rất thích hợp để làm địa điểm phát triển làng, có sẵn nhiều nhà cửa, đất ruộng rộng rãi, dễ thủ khó công. Có lẽ lúc trước anh còn thắc mắc nhưng lúc này anh đã hiểu. Chắc hẳn Phong biết gì đó.
- Vào trong thôi.
Anh bước theo sau bóng lưng ông già ốm yếu tiến về phía xóm nhà của tộc Sói. Đường đi hôm nay vắng vẻ hơn hẳn, đa số tộc dân đều trốn trong nhà hoặc dựng lán xa khỏi đây. Lòng anh cay đắng khi nghĩ đến khả năng đám người sẽ tan tác bỏ trốn khỏi làng vì bệnh dịch. Anh không ngờ mọi công sức của mình có thể dễ dàng bị phá hủy như vậy.
- Trưởng lão biết nó ư?
- Ông quá coi thường ta rồi.
Vân bước ngay qua cánh cửa tối thui. Anh thấy ngay người bệnh đang nằm bệt trên giường. Trông anh ta như già đi cả chục tuổi, cả người gầy gò như thiếu dinh dưỡng. Anh kiểm tra thấy họ không nôn mửa cũng không đi ngoài. Họ cũng không phát ban gì cả, đơn giản cứ như sự sống đang bị rút dần khỏi cơ thể họ vậy. Rốt cuộc nguyên nhân gì khiến họ bị như vậy? Chẳng có lí gì bệnh dịch lại chừa ra người khác chỉ lây nhiễm cho đám tộc Sói xám. Anh chỉ biết bệnh từ miệng mà ra, trước hết phải xem họ làm gì, ăn gì trong 10 ngày qua.
- T..h....a...n ..?
Một luồng ánh sáng sặc sỡ rực sáng lên, kèm theo đó là một sức hút khổng lồ kéo lấy. Nàng bắt đầu cảm thấy mình giống như đang được lôi ra khỏi mặt nước. Và ờ trên bờ kia là một thế giới nàng chưa bao giờ đặt chân đến..
Sau khi kiểm tra từ căn này sang căn khác anh dần nhận ra họ có một điểm chung. Họ đều đã từng quay lại làng cũ của tộc Sói để thu hoạch lương thực còn sót lại trên những cánh đồng bị bỏ lại. Vẫn còn một số khoảnh ruộng vẫn chưa được thu hoạch, vậy nên họ đã bàn với nhau quay lại làng cũ để thu hoạch nốt, với họ lương thực không thể bị bỏ phí được. Nhưng họ lại có chút ích kỷ khi định giữ riêng lương thực mà không nộp lên cho làng. Nên bị bệnh họ cũng cố giấu giếm một thời gian. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ta sẽ giúp cô thực hiện nguyện vọng tìm lại cha mẹ.
- Cậu cứ nói rõ ra xem có chuyện gì đã.
- Phệ.... Phệ linh trùng?
- Ồ ?!
- Cậu nói nguyên nhân bắt nguồn từ khu vực cũ của làng Sói Xám?
- Đúng thế, thức ăn từ đó đều tiềm ẩn những con ký sinh hấp thu linh khí. Ngài đã biết trước việc này sao? Trước ngài đã yêu cầu mọi người di tản khỏi nơi đó ạ.
- Ừ, bọn ta mất đến 2 tuần mới bắt được chúng, mãi đến hôm qua mới trở về được đây. Xem ra cậu đến rất đúng lúc đấy.
Ps: mình mới tiêm mũi 3 tăng cường nên mấy hôm nay mệt quá chẳng làm được gì. Hi vọng mấy bữa khỏe hơn mình sẽ up bù nhé.
- Phụ hoàng... Mẫu hậu.
------
Sợi linh l·ồ·n màu bạc đang lơ lửng trong hồ nước không có mục đích. Nàng đâu ngờ rằng thế giới sau khi c·h·ế·t lại yên bình đến thế này chứ. Một đại dương rộng lớn, nơi những linh hồn quy tụ về sau khi c·h·ế·t. Nếu vậy thì, cha mẹ của nàng cũng sẽ đến đây đúng không? Những người nàng quen, những người đã hi sinh để bảo vệ cung điện. Nhưng nàng đã tìm kiếm không biết bao lâu rồi mà chưa tìm ra manh mối. Ở một nơi tĩnh mịch như thế này, nàng nào có thể xác định được thời gian? 1 ngày ? 1 năm ? 100 năm đã qua? Nàng thấy mình thật nhỏ bé ở thế giới này. Cho đến khi nàng thấy một thứ ánh sáng chói lọi ở phía xa.
Vân đã sớm nhận ra căn bệnh này kỳ lạ hơn nhiều những căn bệnh dịch khác. Rất nhiều câu hỏi đang cần phải được giải đáp thật kỹ càng. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ừm, Nhưng trong số chúng ta cũng không có ai biết chữa bệnh cả, như vậy chỉ còn cách tạo ra địa khôi mới thôi. Bác sĩ, thầy thuốc... Cũng khó làm được gì, không có dụng cụ, thuốc men thì họ cũng vô dụng thôi. Để ta suy nghĩ xem.
- Thuộc hạ đã kiểm tra kĩ cả làng thì đã đến 60 người nhiễm bệnh, có 2 người đang rất nguy kịch, thuộc hạ sợ họ không sống nổi.
- Ta chỉ biết trước đây có một siêu bộ tộc chuyên bắt và nuôi dưỡng côn trùng làm vũ khí. Và con phệ linh trùng này là một trong những vũ khí nguy hiểm nhất của họ. Nhưng mà họ bị tận diệt rồi cơ mà? Nó là thứ côn trùng ác độc, không ai biết cách giải đâu thủ lĩnh ơi! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chúa công! Ngài bắt được yêu thú rồi sao?
- T....a.....
- Đến đây đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tạm thời chưa cần, ta cũng có mấy bầu đựng yêu huyết sẵn đây rồi, cậu mang về mà nghiên cứu trước.
- Thủ lĩnh đã đến nơi rồi ạ.
------
- Tạ ơn chúa công.
- Ta chỉ dự đoán thôi. Nơi đó đã bị đánh dấu rồi. Thiên đạo không dễ bỏ qua cho sinh linh sống ở đó đâu. Có nhiều người mắc bệnh không?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.