Linh Thư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32: Mẹ
Lynl hơi ngạc nhiên và nhận ra ngay về linh hồn của chàng trai trẻ. Nó cũng rất thuần khiết. Một mầu sắc ấm áp của tình yêu. Một điều khiến cô thấy thực sự vui vẻ sau một thời gian dài. Chỉ là một vài gã hộ vệ đã rút đao chặn ngay chàng trai khỏi tiếp cận cô.
Lynl nghĩ ra cách sử dụng gỗ, đá làm nhạc cụ. Những chiếc lá cũng có thể phát ra âm thanh, cô dạy mọi người cách làm trống, làm đàn đá, đàn bầu. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngôi làng bắt đầu vang lên những làn điệu đặc biệt. Không chỉ trẻ nhỏ mà cả người lớn cũng bắt đầu học nhạc. Trên những cánh đồng đôi lúc lại vang lên những lời ca tự chế. Họ đã tìm ra cách để thảnh thơi đi những cực nhọc vất vả của một ngày làm việc.
------------
Túc đặt mẹ nằm dưới đất, gương mặt bà đã tím tái gần như sắp thở. Anh quỳ xuống dập đầu liên tục.
Vỗ lấy lông và bờm nó để cảm ơn, Lynl bước đến bên hai mẹ con. Những cái dập đầu của Túc đã khiến trán anh bật máu. Não anh cũng mơ hồ, bởi mệt mỏi và đói. Nhưng anh vẫn theo một hành động được lập ra. Dập đầu, cầu xin và khóc.
Cơ thể cao lớn hùng dũng của Vân đánh bật đám người ra xung quanh. Một cô bé 4,5 tuổi chạy đến ôm chân anh mách.
- Cảm ơn, cảm ơn cô.
Túc hoàn toàn há hốc bất ngờ vì điều thần kỳ trước mắt. Chỉ trong vài phút, mẹ anh tưởng như sắp c·h·ế·t nay đã được cứu sống. Chỉ bằng một đôi tay?
- Thần nữ không thể. Hắn là kẻ ngoại tộc, không phải người làng mình. Cô không phải tốn sức cứu họ đâu.
- Đừng.. Tôi nghe nói làng này có người chữa bệnh giỏi nên cõng mẹ tôi đến xin được cứu chữa. Xin mọi người thương xót giúp mẹ tôi với.- Nước mắt bắt đầu chảy theo gò má anh như những dòng suối nhỏ. Anh biết không dễ gì họ sẽ rủ lòng thương với kẻ ngoại tộc. Nhưng anh phải hi vọng. Anh phải tin.
- Túc, cho mẹ nghỉ một lát. Khụ khụ - Người phụ nữ cất giọng yếu ớt, tiếng thì thào lại kết thúc bằng những cơn ho đau như cắt.
Túc đỡ lấy mẹ ngồi xuống một rễ cây lớn mọc chồm ra khỏi đất, anh lấy nước rót ra từng thìa gỗ để đút cho mẹ. Người mẹ của anh không phải quá lớn tuổi, có lẽ chỉ khoảng trên dưới 50 mà thôi. Nhưng khuôn.mặt bà đã đầy những dấu vết của thời gian, trán đã có nếp nhăn, da đã nhợt nhạt vì thiếu sinh lực. Bà không phải là người thiếu nhẫn nhịn, nhưng bị cõng trên lưng một quãng đường dài khiến cơn đau ở ngực cứ tích lũy dần đến mức không thể chịu nổi. Hơn nữa, bà cũng nghĩ đến đứa con trai vất vả đã đi suốt quãng đường dài. Bà đã muốn c·h·ế·t từ lâu, nhưng bà biết có lẽ cái c·h·ế·t của bà theo cách không tự nhiên sẽ khiến anh tuyệt vọng đến c·h·ế·t. Nếu bà tự sát anh có thể sẽ c·h·ế·t theo. Với anh bà đã là tất cả. Có lẽ vì những đứa con khác không thể sống được lâu nên tình cảm của bà giành cho anh đã quá lớn và ngược lại khiến anh quá gắn bó tình cảm với bà. Để giờ này việc bà mất là một thứ quá khó để chấp nhận với anh.
Điều này cũng giúp Vân dễ dàng dẫn dắt dân làng hơn theo kế hoạch của mình. Anh vẫn hạn chế việc mở rộng, thậm chí giao chiến với làng khác bởi anh sợ sự mất đoàn kết không tin tưởng lẫn nhau sẽ dẫn đến thất bại không lường trước. Nhưng nay anh đã bắt đầu nghĩ đến việc thôn tính thêm những bộ tộc khác. Chỉ cần mở rộng lớn mạnh hơn, anh sẽ có thể bàn thêm điều kiện với Phong.
Mặc dù lúc đầu Vân chỉ định làm tạm một nơi để giữ chân Lynl, khiến cô bận rộn hơn. Nhưng hóa ra lại khiến dân làng trở nên gắn bó hòa thuận hơn. Ngôi làng vốn dĩ cũng có nhiều điều bất đồng ngầm lẫn nhau, được tập hợp bởi những người không có nơi để đi, kẻ thù của nhau khiến ngôi làng có vẻ sẽ tan vỡ bất cứ lúc nào. Thì nay lại gắn kết bởi một thứ sức mạnh thần bí, đó là âm nhạc.
Vừa nhận sự ghẻ lạnh của mọi người, rồi lại nhận sự giúp đỡ, sự ấm áp của tình người khiến gã trai trẻ xúc động vô bờ. Anh hạnh phúc vì niềm tin của mình đã đúng chỗ, rằng mình đã đúng khi không bỏ cuộc. Anh không biết Vân muốn đổi điều gì, nhưng dù là cả đời làm nô lệ anh cũng chấp nhận.
Họ nhận ra bóng dáng con thú khổng lồ đứng bên cạnh cô trở nên đáng sợ đến nhường nào. Bình thường họ bị đánh lừa bởi vẻ ngoài ngờ nghệch của nó, nhưng nay họ nhận ra cái danh hiệu Sư Tử Máu đến từ đâu. Nét mặt nó trở nên dữ tợn như sư tủ, chỉ chực chồm đến xé nát thân thể bất cứ kẻ nào ngáng đường nó. Cả đám người chả ai còn dám đứng trước mặt Ti Bê, vội nhanh chóng tản ra hai bên để nhường lối đi cho Lynl.
- Ai cho mấy người lá gan đến vậy ?
- Thật ngu xuẩn! Các người làm mất hết mặt mũi của tộc ta rồi. Tại sao các người ích kỷ đến thế?
Nhựng một cơ hội không ngờ đến có lẽ sẽ khiến kế hoạch của anh thay đổi nhanh đến không ngờ.
- Thủ lĩnh chúng tôi biết lỗi rồi.
- Đúng vậy.
Chỉ trong vài câu nói, Vân đã trấn an được không chỉ Lynl mà còn cả đám dân làng.
Đường núi lúc nào cũng khó đi. Nhất là khi còn cõng thêm.một người bệnh nữa thì lại càng khó khăn hơn. Một gã thanh niên hơi gầy gò đang cõng theo một người phụ nữ cố gắng bước từng bước. Anh đã mệt và đói, nhiều lúc chân anh như muốn bỏ cuộc. Khu rừng cứ như một hang động tối đen không có một tia sáng khiến anh phải mò mẫm từng bước một.
- Tôi chưa phải thủ lĩnh của cậu. Cứ gọi tôi anh Vân là được. Cậu cõng mẹ theo tôi, tôi sẽ sắp xếp tạm nơi cho hai người ở tạm. Tôi có chút việc muốn hỏi riêng cậu sau đó.
- Thần nữ đừng phí sức cứu kẻ lạ mặt.
Nhìn dáng vẻ đám người bu quanh, nhìn Lynl đang cứu chữa người bệnh. Vân hiểu ra ngay chuyện gì đang diễn ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa chạy anh vừa hô hoán, khiến đám người dưới ruộng và đoàn người chơi đùa chú ý đến.
Anh không tin. Anh không chấp nhận.
- Bà ấy còn cần nghỉ ngơi và tẩm bổ thêm, cơ thể bà đã suy nhược lâu lắm rồi.
Một mảnh đất rộng phía đông ngôi làng được dọn ra làm khu nhà trẻ. Lúc đầu Vân chỉ định xây hai căn nhà gỗ để làm nơi tạm trú cho trẻ nhỏ nên có lẽ không cần khoảng đất rộng lắm. Nhưng Lynl nhận ra có nhiều đứa trẻ thực chất đang mồ côi, cha mẹ chúng đều không may mà qua đời, vì đói rét bệnh tật, chiến tranh. Chúng phải thường xuyên ở nhờ nhà của những người xung quanh, xin ăn từng ngày để sống. Cô nhờ người dựng thêm 2 căn nhà lớn nữa, một nơi cho lũ trẻ mồ côi một mái nhà, và một căn nhà riêng để dạy học.
Đầu mùa xuân, cây cối và cỏ dại bắt đầu phát triển nhanh chóng. Chỉ mới một tuần mà đất dưới chân anh đã phủ đầy một mầu xanh. Nếu là trước kia có lẽ anh còn có thể tận hưởng những điều mà mùa xuân mang lại như lương thực dồi dào. Nhưng năm nay lại khác, mẹ anh đã đổ bệnh nặng suốt cả mùa đông. Suốt nhiều tháng anh đã tìm mọi cách để giúp mẹ khỏi bệnh nhưng vô ích. Có lẽ, suốt những năm tháng cực khổ quần quật của bà đã tích lũy đến đỉnh điểm để bộc phát ra một căn bệnh vô phương cứu chữa?
Lynl vận dụng tiên thuật đã vô vùng thuần thục. Mức năng lượng cũng có thể thay đổi theo ý muốn để vừa đủ không lãng phí năng lượng. Hai tay cô cùng lúc sáng lên, cô đặt tay vào ngực bà. Năng lượng đi thẳng vào trái tim nhằm kích thích sự sống một cách nhanh nhất. Trái tim được tiếp thêm sức giúp tuần hoàn máu trong cơ thể tốt hơn. Khuôn mặt người phụ nữ nhanh chóng mất đi vẻ tím tái và trở nên hồng hào nhờ máu huyết được lưu thông.
- Không phải đâu thần nữ, ai biết người này có ý đồ gì? Nhỡ đâu anh ta muốn hại ngài thì sao?
- Grrrr...grrrrr - Bỗng tiếng gầm gừ của Ti bê vang lên.
- Cậu tên gì?
Mặc dù không đồng ý việc anh cõng bà đi qua mấy khu rừng để đến một ngôi làng khác xin chữa bệnh. Nhưng bà cũng nghĩ rằng chuyến đi này có lẽ bà sẽ được yên nghỉ, và anh có thể tiếp tục sống. Bởi bà không tin rằng liệu có ai có thể chữa được căn bệnh này nữa. Những cơn đau hành hạ cả ngày lẫn đêm khiến bà đã kiệt quệ.
- Đừng dập đầu nữa, để tôi cứu mẹ của anh.
Anh nhìn thấy ngay một bờ ruộng khá rộng giống một con đường kéo từ cánh đồng đến cổng làng. Anh thấy một đám người đang vui đùa bên những bờ ruộng đó. Vài người đàn ông, vài người phụ nữ và một lũ trẻ đang đùa nghịch vui vẻ. Đó vốn từng là ước mơ của anh được sống thảnh thơi, vui vẻ như vậy. Nhưng lúc này ước mơ của anh là cứu được mẹ. Anh chạy vội đến đám người mong nhận được sự giúp đỡ.
Hai căn nhà đều khá đặc biệt so với những căn nhà khác. Chúng đều cao và rộng gấp hai ba lần những căn nhà gỗ xung quanh. Một phần vì lũ trẻ nhỏ khá đông vì vậy cũng cần một căn nhà rộng và thoáng hơn. Căn nhà để học ngoài phần mái và cột chống thì chỉ có vài cái bàn ghế gỗ đơn sơ để lấy nhiều ánh sáng và không gian nhất có thể.
Khác với các người mẹ khác, mẹ anh chỉ có mỗi anh chăm sóc. Thực ra là còn lại mỗi một mình anh. Những anh chị em khác của anh không may mắn được sống như anh. Bởi vậy tình thương của mẹ với anh là không thể nói hết bằng lời. Anh luôn nghĩ rằng, mình được sống là nhờ mẹ, nếu không có lẽ anh cũng giống các anh chị em khác chẳng thể lớn lên thành người. Bởi vậy, dù cạn kiệt sức lực, dù phải đổi lấy mạng này anh cũng phải cứu mẹ.
- Gã lạ mặt này ở đâu xuất hiện, chúng tôi chỉ vội bảo vệ thần nữ. Ngăn cho ngài ấy bị ám hại thôi ạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
PS: Năm mới thay lời chúc mừng mình xin gửi tới mọi người một chương mới, qua đó nhắn nhủ mọi người hãy ở bên những người thân trong dịp lễ này. Hãy ở bên cha mẹ. Tất cả những khó khăn mình đã gặp phải trong cuộc sống, hãy nghĩ đến cha mẹ mình cũng đã phải vượt qua điều tương tự để nuôi mình lớn thành người. Hãy hiếu thuận với cha mẹ nhé.
- Từ mai, ta sẽ cho dựng một cái lán bên ngoài làng. Để những người ngoài làng có thể ở tạm khi cần nhờ giúp đỡ. Vì đúng là chúng ta cũng không hiểu những người ngoại tộc nghĩ gì, nhưng chúng ta sẽ giúp họ ở mức cho phép. Các người rõ chưa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng lạ là mấy ngày trước anh ngất lả trong rừng vì đói khi đi tìm thuốc thì gặp một toán thợ săn đi qua cứu giúp. Một tối bên lửa trại khiến anh biết được rằng làng họ có một vị thầy thuốc thần diệu. Ngay cả bệnh dịch cũng phải khuất phục trước bàn tay của bà ta. Điều đó dấy lên hi vọng cho anh. Dù rằng anh cũng không biết liệu bộ tộc họ có chấp nhận giúp mẹ con anh không. Nhưng anh nguyện đánh đổi tất cả, kể cả làm nô lệ cho tộc của họ.
- Vâng vâng, xin cảm ơn ngài, cảm ơn thần.. nữ..
Anh nhìn gã thanh niên đang bần thần vì xúc động hỏi.
- Vâng ạ.
- Cha, đám người này bắt nạt thần nữ kìa.
- Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Đám người dưới ruộng nay cũng bu lại gần. Nhiều người cũng thương xót cho lòng hiếu thảo của Túc, nhưng cũng nhiều kẻ ích kỷ hùa theo. Họ đứng bu quanh Túc và mẹ, tạo ra mọt bức tường người để cản lại Lynl.
- Tôi..
- Cứu, cứu với. Xin hãy cứu mẹ tôi với.
---------
Một bàn tay ấm áp, mềm mại, dịu dàng chạm vào má anh. Một hơi ấm bắt đầu lan ra giúp anh hồi phục rất nhiều thể lực. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thủ lĩnh không phải vậy đâu. Ngài nghe giải thích đã - một gã cận vệ chạy đến gần giải thích mọi chuyện cho Vân.
- Xin hãy cứu mẹ tôi với.
Nhiều ngày đi bảo vệ bên Lynl khiến nhiều gã cận vệ có suy nghĩ khác thường. Họ coi Lynl là của riêng tộc mình khó bề chia sẻ cho ai khác. Không chỉ họ mà đám dân làng cũng nhiều kẻ nghĩ vậy. Thần nữ ban phước cho họ là một đặc ân chỉ bộ tộc mình được nhận. Kẻ lạ mặt, ngoại tộc không thể được chạm đến.
Túc mừng rỡ khi bắt đầu thấy bóng dáng người phía xa. Mẹ anh bỗng dưng trở nặng chỉ trong vài phút ngồi nghỉ ngơi. Cơn ho dữ dội làm bà ngã gục xuống, ngất lịm đi. Sự sợ hãi tột cùng khiến anh quên hết mệt mỏi, anh cõng bà chạy như bay về phía làng.
Xây dựng trường học quả là một bước cách mạng, thế nhưng thầy giáo lẫn học sinh đều mù chữ. Lynl cũng không biết tí gì về chữ viết chứ đừng nói dạy lũ trẻ. Đâm ra cô đành dạy chúng vẽ, hát, múa và chơi nhạc cụ. Đám trẻ lấy đất làm bảng vẽ vời đủ thứ trên đất. Chúng bắt chước những hình xăm trên cơ thể cha mẹ chúng mà vẽ, mà nhớ. Đôi khi những trưởng lão ghé qua kể cho chúng nghe những ý nghĩa của những vết xăm đó.
- Thần nữ không phải của riêng ai. Cô ý cũng không phải người tộc ta. Các người phải nhớ. Thần nữ đối xử với mọi người như nhau. Chúng ta cùng thuộc về một bộ tộc lớn nhất, Nhân loại. Cùng được sinh ra và lớn lên ở mặt đất, cùng được hưởng hơi ấm của mặt trời. Chúng ta cùng có máu có thịt cùng là con người. Nếu các người gặp khó khăn như cậu ta, liệu các người có mong được giúp đỡ? Ai đã từng là nô lệ cho ta biết, các người có từng mong được đối xử bình đẳng?
- Sao mấy người có thể ích kỷ như vậy.- Lynl quá bực mình và thất vọng. Dù họ chân chất, nhưng họ cũng có những tính xấu khó mà thay đổi.
Câu nói nửa chừng của anh bị cắt bởi tiếng quát lớn.
- Vâng ạ.
Túc lo cho mẹ, nhưng anh cũng muốn mẹ sống hơn mọi thứ trên đời. Khoảng cách đến làng Rừng Đá cũng không còn xa, anh không biết họ sẽ tiếp nhận anh không. Nhưng những người thợ săn đã đủ tốt bụng để cứu anh vậy thì mẹ anh có lẽ cũng sẽ được cứu.
Chương 32: Mẹ
Lynl nhận ra người phụ nữ đã rất yếu, cô cần giúp bà ấy ngay. Cô bước đến gần hai mẹ con nhưng bị cản lại bởi hai gã hộ vệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Mày là ai? Không muốn c·h·ế·t thì quỳ xuống ngay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.