Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 129: Biến động khu mỏ, cảnh báo từ người lạ

Chương 129: Biến động khu mỏ, cảnh báo từ người lạ


Thiết Thiệt nghe vậy thì liền gật đầu, không động đến vật mới vừa lấy được nữa, trở lại tiếp tục xem xét miếng bản đồ da cổ. Nó đang chú ý tới nhiều địa điểm khác trên bản đồ, có những cái tên mà thật sự nó cũng chưa từng nghe ai nhắc qua.

Mà sau khi trở lại bình thường, tâm thần Cao Phong lại trở nên suy tư nhiều hơn, có chút không hiểu vì sao lại có loại tình huống này xảy ra. Ánh mắt hắn trở nên trầm trọng, hai tay đan vào nhau, trong lòng vô cùng bứt rứt.

“Đăng Quang, ngươi đang suy nghĩ gì mà trầm ngâm vậy, chúng ta đi thôi!”

Bỗng nhiên trước mặt Cao Phong vang lên tiếng người nói, đây chính là Văn Khang đang nói với hắn. Vừa rồi hắn trông thấy vẻ mặt suy tư của Cao Phong, cho nên mới lên tiếng thắc mắc.

Đáp lại câu hỏi của hắn, Cao Phong chỉ nhẹ cười trừ, không muốn nói gì. Hai người nhanh chóng đi ra ngoài cửa, nhằm thẳng đường mà quay về khu vực mỏ khoáng.

Trên đường về, Cao Phong có hỏi qua về món pháp khí mà Văn Khang đã mua, không biết tác dụng của nó là gì. Văn Khang nghe vậy thì liền giải thích, thứ này dùng để thăm dò kiến trúc ở dưới hầm mỏ sâu trong lòng đất.

Tác dụng của món pháp khí này rất lợi hại, khi kích hoạt có thể dùng nó bao trùm cả khu vực dưới lòng đất, liền biết được quy mô hoặc có thứ gì đang phát sinh dưới kia. Văn Khang định dùng thứ này để ghi lại mọi thứ ở đây, tiện thế về báo lại với tông môn.

Khi nghe tới chuyện này, trong lòng Cao Phong hiện lên một nỗi tiếc nuối không hề nhẹ. Nếu mà chuyện này được báo lại cho tông môn Thất Huyết, bọn họ sẽ phái người tới đây tìm vật, vậy thì chẳng còn cơ hội nào cho hắn nữa.

Hai người bọn hắn bay rất nhanh đã về lại khu mỏ, ở đó đã có sẵn mấy vị quan cai đang chờ. Văn Khang trực tiếp chỉ đạo, hắn lệnh cho mọi người là tu sĩ đề phòng xung quanh, tự hắn trực tiếp sẽ đi lên thăm dò.

“Đăng Quang, ngươi bên cạnh hộ pháp cho ta, đề phòng có chuyện bất trắc!” Văn Khang lên tiếng, giọng điệu nghiêm túc vô cùng.

Đám người xung quanh thấy vậy thì cũng bất giác tự gia tăng sinh lực trong cơ thể, tạo nên một bầu không khí có phần cuồng nhiệt.

Cao Phong nghe vậy thì liền gật đầu, hắn cũng lấy ra thanh thương bạc của mình, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với các tình huống xảy ra. Bởi vì Văn Khang đã nói cho hắn, thứ pháp khí này hoạt động dựa trên việc truyền thần thức đi sâu bên dưới, rất có thể sẽ làm kinh động đến những tồn tại chưa biết, cho nên phải cẩn trọng.

Thấy mọi người đã chuẩn bị xong, Văn Khang mới tự mình đi lên phía trước, lấy trong tay ra món pháp khí vừa rồi. Hắn cũng có chút cẩn thận, liền lấy thêm một tấm bùa bảo hộ dán lên trước ngực, đề phòng việc ngoài ý muốn.

Chuẩn bị mọi thứ, hai tay Văn Khang mới bắt một hình pháp quyết cầu kì, lập tức món pháp khí hình lục giác trên tay mới bay lên, tỏa ra ánh sáng vô cùng huyền ảo. Nó giống như được ghép lại từ nhiều mảnh nhỏ khác nhau, lúc này đột nhiên bung ra, ở giữa những mảnh ghép nhỏ đang có ánh sáng lấp lóe tỏa ra bên ngoài.

Pháp khí hình lục giác bay lên giữa trời, bắt đầu tỏa ra hiệu dụng, bắn ra hai đường ánh sáng thần năng chiếu rọi xuống mặt đất. Hai đường ánh sáng này cùng một lúc quét ra địa vực bên dưới, theo sự chỉ huy của Văn Khang đang đứng ngay kia.

Trải qua một lúc lâu, trong đám người là tu sĩ ở đây cũng có nhiều người đang dán chặt mắt vào cảnh tượng trước mặt, cũng có người đang thì thầm bàn luận. Riêng Cao Phong, hắn đang tập trung chú ý đến chỗ đứng của Văn Khang, việc này càng đến hồi kết thì càng khiến hắn căng thẳng.

Bỗng có một tiếng tách vang lên, món pháp khí đang lơ lửng trên kia đột nhiên thu khí tức cùng hai tia ánh sáng của nó lại. Nó từ từ bay tới tay Văn Khang, được hắn đón lấy, cũng đã báo hiệu việc này đã hoàn thành.

Thấy rõ bộ dạng có chút vui mừng của Văn Khang, khi mà đã không có chuyện gì ngoài dự liệu xảy ra. Hắn cầm món pháp khí kia trên tay, đưa một chút thần thức của mình vào trong đó, sau khi cảm thấy không có gì bất thường mới thở ra một hơi dài.

Hắn xoay người nhìn lại về phía mấy người ở sau, tập trung tới chỗ Cao Phong, vội vàng bước tới đó. Hắn đi được mấy bước, đột nhiên cảm ứng được có chuyện gì đó, ánh mắt như có một tầng tia điện xẹt ngang qua.

Lập tức hai chân hắn nhanh chóng nhảy lên trên không trung định vọt đi, nhưng mà ở bên dưới kia, xuất hiện một sinh vật như con sâu có cái miệng khổng lồ, trồi lên bắn tới chỗ Văn Khang.

Nó nhanh tới mức không tưởng, còn nhanh hơn tốc độ của tu sĩ đã vào cảnh giới Tâm Đức, trực tiếp bay lên mà bám lấy Văn Khang, sau đó lại vọt về chỗ cũ, chui vào lòng đất.

Mà nhìn hình ảnh này quá nhanh, Cao Phong chỉ kịp phóng người lên tới trước, đưa mũi thương ra. Hắn còn chưa kịp tiếp cận vị trí của nó thì sinh vật kia đã biến mất dạng, chỉ còn tiếng âm thanh nó trườn đi khiến người ta sởn tóc gáy.

Chỉ trong một khắc, khắp không gian nơi đây hoàn toàn rơi vào im bặt, chốc lát sau mới trở nên xôn xao vì ngạc nhiên. Tất cả mọi người đều nhốn nháo bàn luận, không biết Văn Khang bị thứ gì bắt mất, ai cũng nghi ngờ đây chính là nguyên nhân khiến nhiều người trong khu mỏ bị m·ất t·ích.

Ngoài trừ Cao Phong, hắn đang âm thầm quan sát xuống cái lỗ mà sinh vật kia để lại, cũng nhớ tới kích thước khổng lồ lại có tốc độ cực kì nhanh của nó. Hắn đảo mắt một chút, đột nhiên ngưng tròng nhìn về một hướng.

Bên đó, có thứ gì đang vùi trong đống đất cát dưới chân. Cao Phong liền dùng thần thức nhìn tới, phát hiện ra chính là món pháp khí mà Văn Khang đã sử dụng, được dùng để ghi lại thông tin ở dưới lòng đất kia.

Cao Phong khẽ cười, hắn không ngờ trong thời khắc như vậy mà Văn Khang vẫn ném món pháp khí trở lại đây, chắc hẳn người này cũng không đơn giản là b·ị b·ắt đi như vậy.

Nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng Cao Phong mới quay mặt lại đám người đang nhốn nháo ở phía sau, liền mở miệng hét lớn:

“Các ngươi trật tự, ngươi, mang cho ta tấm ngọc giản truyền tin về tông môn, ta sẽ báo cáo tình hình cũng như nhờ người tới giúp!” Cao Phong nói.

Giọng nói hắn vô cùng uy nghiêm, chỉ đích danh tên quan cai gần đó, khiến hắn lập tức gật đầu làm theo. Đám người mới lúc nãy còn chạy ngược chạy xuôi, bàn tán về chuyện vừa xảy ra bỗng nhiên cũng trở nên im bặt, không còn nói gì nữa.

Tên quan cai già kia sau khi được Cao Phong phân phó thì biến mất một lúc, khi trở lại thì trên tay đã cầm một tấm ngọc giản truyền tin đưa cho Cao Phong. Đúng như đã nói trước, Cao Phong cầm lấy miếng ngọc giản này, tự mình điền thông tin lên trên, sau đó gửi về báo cáo cho tông môn.

Làm xong những việc này, Cao Phong liền đưa miếng ngọc giản lên cao, khẽ truyền sinh lực vào trong đó. Sinh lực chảy đều lên các rãnh văn tự khắc đều trên ngọc giản, khi đã trải đều liền hóa sáng một cái, liền bay lên nhằm về hướng Thất Huyết mà phóng đi.

Nhìn theo ngọc giản, trong lòng Cao Phong bỗng có chút trầm ngâm, lại tự mình nhìn vào trong món pháp khí mà Văn Khang đã để lại cho hắn. Đột nhiên Cao Phong lại nhớ tới mẩu giấy mà hắn nhận được khi ở cửa tiệm pháp khí, cho nên liền muốn tránh đi một khoảng.

“Các ngươi ở đây coi chừng, ta trở về phòng một chút, khi nào người của Thất Huyết đến thì báo với ta!” Cao Phong lên tiếng nói.

“Tuân lệnh!”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, nhanh chóng trở lại phòng của mình. Bước vào trong phòng, Cao Phong khẽ tỏa thần thức ra để phòng bị, từ từ mở túi trữ vật lấy cái vật mà hắn nhận được ra.

Lúc này, Thiết Thiệt cũng đi ra ngoài ở cạnh với hắn, ánh mắt nó không giấu nổi vẻ tò mò nữa, cứ liên tục thúc giục Cao Phong mở mảnh giấy này ra. Mà cũng không riêng gì nó, ngay cả Cao Phong cũng có chút hồi hộp và tò mò, liền đưa cánh tay mở mẩu giấy.

Ngay khi mở ra, hắn thấy trên đó có một lớp cát đột nhiên bay lên giữa không trung, kết thành mấy chữ gì đó, sau đó mới nhanh chóng tan vào trong không trung.

Tuy hành động xảy ra bất ngờ, nhưng Cao Phong cũng đã kịp nhìn hết mặt chữ xuất hiện trên không trung kia. Khi đã hoàn toàn nắm bắt, hắn mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

“Cẩn thận hành động! Chẳng lẽ có người đang giá·m s·át ta hay sao!” Cao Phong nói với Thiết Thiệt.

Mấy chữ cẩn thận hành động này, chính là những chữ được mớ cát kia vừa vội tạo thành, được Cao Phong nhớ kỹ trong đầu. Hắn nhìn thấy thì liền nghĩ ngợi liên hồi, cuối cùng mới nhận định có người đang âm thầm quan sát hắn.

“Nhất định có người đang cảnh báo chúng ta, có lẽ là bạn bè hay đồng minh của Phạm Bá đó!” Thiết Thiệt đáp lại.

“Ngươi theo Phạm Bá nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có bí mật mà ngươi không biết sao!”

Cao Phong nghe thấy vậy liền hỏi, trong lòng có sự thắc mắc đối với lời mà Thiết Thiệt vừa nói.

“Đương nhiên, Phạm Bá tuy thô lỗ nhưng cũng rất cẩn thận, hắn không cho ta tham dự các cuộc hội họp của mình đâu!” Thiết Thiệt có chút sửng sốt, cũng đáp lại Cao Phong.

“Nghĩ cũng đúng, như vậy ta cũng yên tâm hơn một chút. Có thể ta cũng không phải hành động một mình, ít ra còn có người khác trợ giúp ta!”

“Nhưng ta lại tự hỏi làm sao bọn họ biết ta được!”

Cao Phong vẫn còn thắc mắc trong lòng, những chuyện này có vẻ vượt ngoài sự hiểu biết của hắn, khiến hắn cảm thấy có sự khó chịu. Đích thực như Phạm Bá đã từng nói, con người sợ nhất là những thứ không kiểm soát được, không chịu được cảm giác có việc xảy ra bên cạnh mình mà mình không thể nắm rõ.

Bởi vậy nên những vị cường giả như Phạm Bá mới không ngừng vươn lên phía trước, cuối cùng chỉ mong biết được bí mật của thế giới này là gì, được vận hành theo quy luật hay thứ gì thúc giục mà thôi.

“Đừng coi thường cường giả chứ, ngươi còn nhiều điều không biết lắm!” Thiết Thiệt bay lên người hắn, đáp một cách ngắn gọn.

“Đúng thật!” Cao Phong hơi mơ hồ, thốt ra một tiếng như vậy.

Chương 129: Biến động khu mỏ, cảnh báo từ người lạ