Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 134: Khai Linh
Hắn xoay cây thương lại, triển khai một kích trảm xuống, đánh ra một trảo hình bán nguyệt về phía yêu thú kia. Một trảo màu đỏ này mang theo uy lực cường đại của thuật huyết, xung quanh còn có lôi điện chớp giật, đánh thẳng vào yêu thú khiến nó không kịp né tránh.
Ầm!
Âm thanh vang dội vang lên, từ trong khói bụi yêu thú vẫn có thể lao ra mà t·ấn c·ông ngược lại. Rõ thấy trên người nó cũng có xuất hiện vài v·ết t·hương, nhưng hình như chưa đủ để hoàn toàn hạ gục, chỉ làm nó điên tiếc hơn mà thôi.
Thấy vậy, Cao Phong cũng không chần chừ nữa, triển khai gia tăng thêm thần lực của mình. Hắn nhận thấy cây thương này đang giúp hắn có được sức mạnh cực đại, phải tận dụng để tiêu diệt nó, quyết lấy bằng được mệnh yêu của yêu thú kia.
Cao Phong nghĩ như vậy, liền hóa thành một đường ánh sáng màu đỏ, lao đi đánh về phía yêu thú. Cây thương trong tay hắn lóe sáng, tỏa ra uy áp cường đại, dồn toàn bộ lực lượng sinh mệnh, bạo phát ra một nguồn thần lực cực lớn.
Một người một thú đối đầu với nhau, liên tục tung những chiêu thức của mình, nháy mắt đã v·a c·hạm không biết bao nhiêu lần. Thực lực yêu thú kia tuy rằng cường đại nhưng nhờ có thanh thương này trong tay, có vẻ Cao Phong đã nắm được thế thượng phong.
Nhìn kĩ mới thấy, yêu thú kia liên tục bị hắn đẩy lùi, lại chịu vô số v·ết t·hương chí mạng trên thân thể, khiến tốc độ của nó cũng dần chậm lại.
Ngay ở phía trên, rõ thấy cặp mắt của Thiết Thiệt đang trợn dọc trợn xuôi không ngừng, chắc hẳn đang vô cùng ngạc nhiên. Trên người nó cũng đang có không ít thương thế, nhưng dù vậy vẫn không làm việc kết pháp trận của nó diễn ra chậm trễ.
Nó thật không ngờ, sau đòn vừa rồi mà Cao Phong lại có thể bật dậy như vậy, chưa kể khí tức trên người bây giờ hắn lạ quá, nhìn sao cũng không giống với trước đây.
“Khí tức này là... cường giả cảnh giới Tâm Đức sao, sao lại có chuyện này!” Thiết Thiệt thầm thắc mắc.
Quan sát trận chiến của hai người phía dưới, khiến nó không khỏi kinh ngạc, bởi vì thực lực áp đảo của Cao Phong đang triển khai. Nó cũng từ từ nhận ra nguồn gốc việc này, bởi vì từ thần thức liền thấy được cây thương lạ trong tay của hắn.
“Có lẽ nào...” Thiết Thiệt nghi ngờ.
Mà lúc này ở bên dưới, Cao Phong cùng với yêu thú kia đang đại chiến liên hồi, rốt cuộc thắng lợi vẫn nghiêng về phía của hắn. Thần thương trong tay hắn phát động đến cực hạn, uy lực không khỏi khiến Cao Phong phải giật mình, mỗi lần ra đòn đều khiến hắn phải chấn kinh.
Cây thương này không biết là ai để lại đây, nhưng lại có thể tỏa ra một nguồn sức mạnh đáng sợ như vậy, chắc cũng không phải bảo vật vô danh gì. Sợ rằng nó là một trong những bảo vật của vị Huyết Ma kia, không chừng thật sự là như vậy.
Nhưng cho dù có vậy thì Cao Phong cũng không còn quan tâm nhiều đến thế, sống c·hết trước mắt chắc phải nhờ cây thương này quyết định. Hiện tại, thời khắc quan trọng để kết liễu yêu thú đang tới, cho nên hắn không muốn phân tâm mà bỏ dở.
Tay hắn chém tới tấp về phía yêu thú, trường thương trong tay liên tục lóe lên những tia sáng đỏ màu máu. Hắn đâm tới trước một cái, lập tức từ trong cây thương có một nguồn lực lượng thần năng bắn ra, khí thế tựa như huyết long mà cuốn bay mọi thứ trên đường đi.
Ầm!
Yêu thú kia dùng tốc độ của mình né được, nhưng đòn này cũng khiến tinh thần nó bị đả kích nặng nề. Nó ngay lập tức quay người rời khỏi, ý định muốn chảy khỏi nhân loại đang có sát khí dữ dội bên kia.
“Muốn chạy!” Cao Phong hô lên.
Mặc kệ v·ết t·hương chằng chịt trên người, mặc kệ sinh huyết của bản thân liên tục bị hút đi, khoảnh khắc này Cao Phong chỉ muốn nhanh chóng tiêu diệt yêu thú phía trước.
Cánh tay của hắn rung lên vì đau đớn, nhưng vẫn vô cùng nhanh nhẹn. Cây thương trên tay liên tục đổi chiều, đánh ra ba đường trảm khí khổng lồ như muốn cắt văng không trung. Hắn huy động toàn bộ sinh lực trong cơ thể, còn lấy ra Ngũ Hỏa Đăng Quang cùng nhau t·ấn c·ông.
Chỉ một khắc sau, cơ thể hắn hóa thành một đường ánh sáng đỏ đậm, vụt một cái đã đến bên người yêu thú. Lúc này từ trong mắt yêu thú hiện lên một sự sợ hãi mãnh liệt, định tăng thêm tốc độ để bỏ trốn.
Nhưng mà không để cho nó toại nguyện, bỗng từ đâu trên đầu có một tầng lưới màu vàng phủ xuống, ngăn cản chuyển động của nó. Thứ này chính là do Thiết Thiệt tạo ra, pháp trận từ nãy tới giờ nó diễn hóa, bây giờ mới có cơ hội thi triển.
Chớp thời cơ, Cao Phong huy động toàn bộ thần lực của mình, bừng lên khí thế dữ dội, bay ngay tới chỗ yêu thú. Hắn không chút chậm trễ, trực tiếp đem cây thương kia xuyên thấu qua người yêu thú, móc lấy mệnh yêu của nó.
Yêu thú kia chỉ kịp hét lên một tiếng chói tai, trong mắt như có sự căm phẫn kèm không cam lòng, sau đó mới đổ gục xuống nằm dưới mặt đất. Nhìn thấy nó ở đó, Cao Phong mới yên lòng, hai chân hắn bất chợt cũng ngã quỵ ngay trên mặt đất.
Hai mắt hắn lờ đờ, trên trán nổi đầy gân xanh, có lẽ cơn đau cùng với sự mệt mỏi đã khiến hắn như vậy. Cao Phong bỏ cây thương kia ra, thật may là giờ đã rời tay được.
Hắn nhanh chóng xoay người ngồi trên mặt đất, không dám chậm trễ mà bắt đầu quá trình hồi phục của mình. Tiện thể hắn cũng hấp thụ nốt mệnh yêu của yêu thú kia, có lẽ việc này sẽ giúp tốc độ hồi phục của hắn nhanh hơn.
Lúc này Thiết Thiệt cũng trở xuống dưới, tinh thần cũng có phần thoải mái hơn trước nhiều. Nó nhìn thấy cơ thể đầy v·ết t·hương của Cao Phong cũng có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy đan mệnh yêu đang lơ lửng trên trán của hắn, cũng khiến nó an tâm hơn.
Thiết Thiệt hiểu, mặc dù b·ị t·hương nặng là vậy, nhưng với sinh mệnh Hoàng Kim của hắn, những v·ết t·hương này sẽ mau chóng hồi phục mà thôi. Nghĩ như vậy, Thiết Thiệt cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh ngồi xuống, bản thân cũng từ từ đi vào trạng thái hồi phục.
Khoảng một canh giờ sau, ánh sáng bao trùm quanh người Cao Phong cũng dần mất đi, trở lại trạng thái bình thường. Nguồn lực lượng ngang với cường giả cảnh giới Tâm Đức của hắn cũng đã biến mất, khiến hắn tự nhiên có cảm giác mất mát.
Cao Phong đưa mắt nhìn quanh thân thể, thấy những v·ết t·hương trên người cũng đã từ từ khép miệng, cơn đau nhức cũng không còn nữa. Hắn lại nhìn sang bên cạnh, phát hiện Thiết Thiệt đang ngồi ở đó, cả người chìm trong một quả cầu sáng rực.
“Thiết Thiệt, ngươi có sao không?” Cao Phong lên tiếng hỏi.
Nghe tiếng của hắn, Thiết Thiệt mới từ từ mở mắt lại, ánh sáng trên người cũng khẽ thu vào trong cơ thể. Nó đưa mắt nhìn sang, nhìn thấy toàn thân của Cao Phong đã bình phục, lúc này mới khẽ đáp lời.
“Ta không sao, ngươi khôi phục rồi hả!” Thiết Thiệt bay lên, đáp lại trên người hắn.
Bỗng nó nhớ tới cái gì đó, lập tức đưa mắt nhìn sang sau lưng, nhìn về một vật ở xa. Mà Cao Phong cũng nhìn thấy ánh mắt nó, liền hiểu nó đang nhìn thứ gì, bèn quay mặt nhìn tới chỗ nó đang quan sát.
Bên đó chính là nơi mà cây thương đá của hắn đang nằm, khí tức màu đỏ trên đó hình như đã tắt đi hẳn, đặc biệt mùi máu tanh cũng đã phai dần.
Nhìn thấy biểu hiện như vậy, Cao Phong cũng không biết là nên vui hay buồn. Hắn nhớ lại thứ sức mạnh khủng kh·iếp mà nó đã phô diễn, nhưng cũng chợt nghĩ tới nhược điểm hút sinh mệnh một cách ồ ạt như thế, khiến hắn cũng phải nhíu mày.
“Khó thật, phải chi có thể luyện hóa nó, bằng không nếu dùng nó chiến đấu lâu dài thì quá hao tổn sinh huyết rồi!” Cao Phong nghĩ.
Nhìn thấy vẻ mặt suy tư như thế, Thiết Thiệt cũng có vẻ bất ngờ, liền lên tiếng hỏi cho rõ ràng mọi chuyện, có việc gì xảy ra với hắn. Sau khi biết hết mọi chuyện, tuy rằng chính nó ban đầu đã mường tượng được, trên mắt cũng không giấu nổi bất ngờ.
Nó nghe Cao Phong nói về nhược điểm hút sinh huyết của cây thương đá, nhưng Thiết Thiệt biết điều này không phải điều gì nghiêm trọng với Cao Phong. Với người khác thì đây cũng có thể coi là trở ngại, nhưng với người mang sinh mệnh Hoàng Kim thì nó cũng như chuyện bình thường mà thôi.
“Mang nó về đi Cao Phong, đây là thần binh chắc luôn, đặc biệt còn có thể hiện Linh nữa. Nếu nhỏ máu nhận chủ với nó, nói không chừng sau này nó sẽ giúp ngươi rất nhiều đó!” Thiết Thiệt nói, bộ dạng giống như đã từng trải qua việc này.
Khi vừa nghe được điều nó nói, bản thân Cao Phong tuy đã từng đọc qua thông tin về việc nhận chủ nhưng cũng bất ngờ với Linh trong binh khí. Hắn liền hỏi lại Thiết Thiệt, cuối cùng mới được nó giảng giải thông suốt.
Đối với những thần binh tuyệt thế như này, rất có khả năng sẽ được những vị cường giả cao siêu, dùng bí pháp tự bọn họ sưu tầm, kích phát khai Linh trong binh khí. Bọn họ dùng chính sinh khí của bản thân tế luyện pháp khí qua khoảng thời gian rất dài, dùng nhiều bí pháp củng cố, nếu thành công sẽ khiến pháp khí tự động khai linh.
Linh ở đây chính là giống như linh giác, khí linh của thần khí. Một khi binh khí xuất hiện Linh, tức là đã chân chính trở thành thần khí rồi, sẽ sở hữu ý thức riêng của mình.
Hiện tại tuy Thiết Thiệt không chắc binh khí này có Linh hay không, bởi vì thuật luyện cho binh khí khai Linh rất khó, mà tỉ lệ thành công còn rất thấp, gần như chỉ có thể dẫn đến thất bại.
Theo Thiết Thiệt từng nghe Phạm Bá kể, trên tinh cầu này, thần binh có Linh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng mà với biểu hiện của nó, nếu không có Linh cũng không phải vật tầm thường, rõ ràng là một kiện thần binh tuyệt thế đã thức giấc trở lại.
Có lẽ nó là bảo vật trước kia của nhân vật Huyết Ma, được ông ta tế luyện từ thuật pháp lấy huyết làm chủ đạo của bản thân, cho nên mới sinh ra nhược điểm phải dùng sinh huyết để nuôi dưỡng như vậy.
“Ngươi bây giờ vừa mới b·ị t·hương, chưa đủ sức dùng máu nhận linh với nó, đặc biệt còn là một cây thần khí với huyết thuật chủ đạo nữa. Khi nào về lại tông môn, chọn thời cơ thích hợp thì hãy thử nhận nó!” Thiết Thiệt nói.
“Được, lần này ta nghe ngươi, nếu có thể đàng hoàng nhận nó, rất có thể nó sẽ không hút sinh huyết của ta nhiều nữa!” Cao Phong nghiêm túc nói.
Nói xong hắn nhanh chóng thu cây thương kia vào trong túi trữ vật, kiểm nghiệm lại một lần nữa cơ thể của mình. Hiện tại cơ thể hắn đã hồi phục rất nhanh, cộng thêm mới vừa hấp thụ mệnh yêu kia, khiến tu vi hắn đã tới cực hạn của Cường Thể, lúc nào cũng có thể đột phá.