Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 133: Ánh sáng từ thanh thương đá, xoay chuyển tình thế.
Hai bên đối chiến với nhau, nguồn lực thần năng xung kích, đánh bay mọi thứ trong phạm vi ảnh hưởng. Màn đêm như bị thứ ánh sáng thần linh xé toạc, khiến cho di tích nơi đây trong một khoảng, tất cả đều hiện lên rõ ràng.
Ầm!
Một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa phát ra, thần lực cuộn trào bao trùm nơi này, để lộ vô số mảnh vỡ phù văn bay ngợp trên trời. Thân thể Cao Phong b·ị đ·ánh bay ra một khoảng, liền xoay người tập trung trở lại, tiếp tục công kích.
Hắn nhanh chóng giơ tay bắt quyết, sau lưng bỗng hiện lên một hình phù thần hổ khổng lồ, sát khí màu đỏ bắt đầu xuất thế. Cơ thể hắn chìm trong bảo thuật thần hổ kia, như trở thành một thể thống nhất, bắt đầu lao tới t·ấn c·ông về phía trước.
Tay hắn huy động một cái, thần hổ liền đánh ra vô số trảo khí màu đỏ, đánh bay tất cả sinh vật cản đường. Bọn chúng không có cách nào chống đỡ được bảo thuật cường đại như vậy, chỉ có thể vô lực chịu đựng công kích một cách dồn dập.
Vô số trảo khí bay ra, Cao Phong liền tiếp tục niệm quyết, ngay sau đó bản thể thần hổ cũng xuất động bay theo. Bảo thuật thần hổ được hắn thi triển, nó gầm lên một tiếng vang trời, lao nhanh t·ấn c·ông về phía yêu thú kia.
Thân thể khổng lồ được kết tinh từ thuật pháp và sinh khí vô song, còn có thuộc tính lôi của Cao Phong bổ trợ, tạo nên một tồn tại hết sức tuyệt đỉnh. Ánh sáng đỏ rực của sát khí, xung quanh còn có sấm sét bao phủ, đủ để diễn tả lại hình ảnh bản thể của thần hổ năm đó, uy thế chấn nhíp một phương.
Phập phập ầm ầm!
Âm thanh cắn g·iết vang lên, máu tươi liền đổ xuống mặt đất, bảo thuật thần hổ lập tức cắn c·hết liền mấy con yêu thú. Nó tỏa ra khí thế áp đảo, cường đại xứng với một vị chúa của sơn lâm, tiêu diệt hoàn toàn đám ô tạp trước mặt.
Bọn yêu thú kia bị bảo thuật thần hổ đánh g·iết, không còn chút sức lực phản kháng, con nào không bị cắn c·hết thì cũng nằm vô lực ở trên mặt đất.
Thấy vậy, bản thân Cao Phong cũng đi xuống bên dưới, dùng cánh tay đang được sấm sét màu vàng bao phủ, cầm chắc cây thương mà đ·âm c·hết hết con này tới con khác, quyết tâm không để con nào thoát.
Hắn đưa thần thức kiểm tra một hồi, bỗng phát hiện phía trước có cái gì đó, chỉ một khắc đã bắn tới trước mặt của hắn.
“Không xong!” Cao Phong thất kinh hô lên.
Một tiếng ầm lập tức vang lên, bụi mù dâng lên ngợp trời, tạo thành một vùng không gian hỗn loạn. Từ trong đó, thấy rõ có một đường thân thể đang bắn ra phía ngoài, chính là Cao Phong bị thứ gì đó đánh văng ra.
Cơ thể của hắn bị công kích một đòn chính diện, tay chân và mặt đều xuất hiện v·ết t·hương, rõ thấy hắn đang phải khổ sở chịu đựng cơn đau.
“Thứ này... mới là thứ đã đưa Văn Khang đi!” Cao Phong thì thào.
Thời khắc này hắn mới nhận ra điều bất thường từ nãy tới giờ, tại sao đám yêu thú kia vậy mà không thể hiện được tốc độ như khi bắt lấy Văn Khang. Bấy giờ Cao Phong mới hiểu, rõ ràng bọn này chỉ là con non, còn bây giờ mới chân chính xuất hiện con đầu đàn.
Tốc độ của nó nhanh vô cùng, từ trong đám bụi mù lao ra đuổi theo Cao Phong, liền bắn tới một cột năng lượng màu tím đánh về phía hắn. Thân thể của hắn ngay lập tức xoay lại triển khai chống đỡ, nhưng hình như không kịp thi triển, chỉ thấy được màn sáng đang dần hội tụ chưa thành hình.
Ngay lập tức Thiết Thiệt từ trong túi trữ vật mới lao ra, giơ hai tay tạo thành một cái màn bao bọc cả nó và Cao Phong lại. Nó từ trong túi trữ vật đã chuẩn bị sẵn, đợi thời cơ hỗ trợ cho nên mới nhanh được như vậy.
“Lực của nó mạnh quá Cao Phong, so với những con còn lại thì nó vượt trội hơn nhiều, ta không chống đỡ được mất!” Thiết Thiệt lên tiếng, mặt mày liên tục nhăn nhó.
“Cố giữ đi, để ta giúp ngươi!” Cao Phong nói.
Hắn dùng Huyền Minh thủ, diễn hóa hai bàn tay khổng lồ bằng thuật pháp để trước mặt, chặn lại đòn công kích như vũ bão kia. Nguồn lực của sinh vật kia đúng như Thiết Thiệt nói, vô cùng mạnh mẽ, ở chỗ tiếp giáp giữa nó và Cao Phong liên tục có những đợt s·óng t·hần năng bắn ra, làm cả không trung chao đảo.
Mà sinh vật ở phía đối diện cảm thấy lực lượng của mình chưa đủ, cho nên liền gia tăng sinh lực, bắn thêm một đòn bồi tiếp tới cột sáng phía trước. Ngay khi nó tới chỗ của Cao Phong, lập tức phá đi toàn bộ bàn tay từ Huyền Minh thủ, lại từ từ hủy diệt màn sáng đang bảo vệ hai người, gây ra một tiếng ầm đến đinh tai nhức óc.
Vụ nổ này gây ra một đợt chấn động lớn, khiến hang đá bên dưới này cũng phải rung chuyển dữ dội. Vô số đất đá trên trần hang động không chịu được mà rơi xuống, như một h·ình p·hạt của thiên không.
Từ trong đám phù văn hỗn tạp của v·ụ n·ổ bay ra, cơ thể Cao Phong liền vô lực mà rơi ngay xuống đất. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, rất rõ đòn vừa rồi đã mang lại cho hắn không ít thương thế.
Tuy vậy hắn vẫn giữ một vẻ kiên định, đưa tay chống đỡ mà đứng dậy tiếp tục trở lại trận chiến. Ánh mắt hắn có một tầng ánh sáng chiến ý bao phủ, từ từ dùng một tay đẩy cả cơ thể tàn tạ cố hết sức đứng lên, thu Ngũ Hỏa Đăng Quang lại.
Vừa rồi trong lúc chống đỡ lại đòn thần lực của yêu thú, hắn đã có chút tính toán, định nhờ Thiết Thiệt đánh lạc hướng rồi hắn sẽ bất ngờ phản công. Nhưng mà hắn đã đánh giá sai về thực lực của yêu thú này, nó không chỉ có tốc độ kinh người mà sức mạnh cũng cường đại hơn hắn rất nhiều.
Giờ đây khi trước mặt là yêu thú đang lao đến, Cao Phong chỉ còn cách dốc hết toàn lực mà t·ấn c·ông, câu giờ cho Thiết Thiệt thi triển cấm chế gì đó. Hắn đưa bàn tay xuống chụp vào khoảng không, muốn đưa cây thương của mình về.
Nhưng mà đột nhiên hắn cảm giác bàn tay có thứ gì đó chụp vào rất nặng, liền đưa đầu nhìn sang. Bất chợt, trước mặt hắn không còn là cây thương bạc quen thuộc, mà hiện tại lại chính là cây thương đá đã thấy lúc trước, đang nằm gọn trong tay hắn.
“Chuyện… chuyện này là sao!” Cao Phong thầm nghĩ.
Hắn chưa kịp suy nghĩ thì lại đưa đầu nhìn lên trước, thấy rõ yêu thú kia đang như một ngôi sao xoẹt ngang tiến tới chỗ hắn. Cao Phong nhíu mày một cái, định bỏ cây thương này xuống, nhưng đột nhiên lại không bỏ được.
Nó như dính chặt vào tay Cao Phong, còn tỏa ra một lượng khí màu đỏ bám vào người hắn. Cao Phong không để ý, nhưng những đường khí này lại bay tới những v·ết m·áu trên người hắn, hút cạn nó đi.
Cùng lúc này, yêu thú kia cũng đang lao tới, buộc lòng Cao Phong phải lựa chọn lối công kích khác. Hắn giơ tay còn lại lên, cố hết sức đánh ra một chưởng Thái Huyền, định dùng nó tạm thời ngăn cản trước tình huống này.
Nhưng mà bất chợt có một tia sáng đỏ lóe lên, cánh tay của Cao Phong như được thứ gì điều khiển, tự động vung cây thương đá lên chém mạnh về phía trước một cái.
Một đường trảo khí khổng lồ màu đỏ hiện ra, mang theo bao nhiêu thần lực của hắn đánh tới yêu thú, khiến cho nó chống đỡ một lúc thì cuối cùng cũng bị đẩy văng ngược ra sau.
Thấy cơn nguy hiểm đi qua, Cao Phong mới lấy lại thần sắc bình tĩnh, nhìn về phía cây thương trong tay phải mình. Hắn nhìn nó có chút lạ lẫm, bấy giờ nó không còn vẻ gì giống cây thương đá lúc trước nữa, trở nên hoàn mỹ đến đáng sợ.
Thân thương được làm từ một loại vật liệu gì đó, khiến toàn thân nó sáng bóng, lại còn có khắc các đường vân màu đỏ chạy dài. Đặc biệt ở mũi thương, kết cấu của nó lại có phần đặc biệt, trông như được đúc nguyên khối, giống như một thần binh tuyệt thế đương đại.
Nhưng Cao Phong cũng nhanh chóng nhận ra được vấn đề, sinh huyết trong người hắn đang mất dần đi từng chút. Hắn lại nhìn sang cây thương kia, dùng thần thức phát hiện chính nó là nguyên nhân gây ra chuyện này.
Cây thương hút sinh huyết của hắn, giống như được nạp đủ năng lượng, liền sáng lên một màu đỏ chói mắt. Nó như có linh tính riêng của mình, đột nhiên động đậy, giống như muốn Cao Phong sử dụng nó.
Cao Phong thấy vậy thì có chút phiền muộn, không ngờ thần vật này lại hút lấy sinh huyết của bản thân. Nhưng mà hiện tại hắn cũng không còn cách nào khác, nếu cây thương này có thể giúp hắn, thì hắn chỉ còn cách sử dụng miễn cưỡng mà thôi.
May mà sinh lực trong người hắn hồi phục rất nhanh, cho nên còn có thể dễ dàng sử dụng. Cao Phong nghĩ nếu mà trong tay người khác, có thể đã bị nó hút đến khô rồi.
Lập tức Cao Phong cầm cây thương màu đỏ trong tay, truyền sinh lực vào trong đó, bừng lên một luồng khí thế hủy diệt. Hắn dậm chân một cái, quanh người liền có sấm sét bao bọc, phá hủy đi mặt đất trong phạm vi đang đứng.
Một tiếng phốc vang lên, Cao Phong đưa cây trường thương lên trước mà đánh tới sinh vật kia. Hắn cũng thoáng thấy Thiết Thiệt đang ở bên trên, nhìn ra ánh mắt kinh ngạc đang thi triển pháp trận của nó.
Cao Phong bí mật truyền âm cho nó, ý bảo nó hãy lựa thời cơ hắn ra tay mà khống chế yêu thú. Tức thì, Cao Phong như hóa thành một đường ánh sáng màu đỏ, triển khai thêm thần hổ để gia tăng uy lực công kích.
Hắn định dùng toàn bộ sinh lực còn lại của mình để kết thúc trận chiến, giơ thanh trường thương kia lên, tập trung toàn bộ thần lực truyền vào đó. Lập tức Cao Phong liền cảm thấy, từ trong cây thương kia truyền vào trong người hắn một nguồn lực lượng cực đại.
Nguồn lực này mạnh tới nỗi, trong một khắc khiến toàn thân hắn phải khựng lại, cảm giác các mạch máu như sắp nổ tung. Tâm thần của Cao Phong chấn động, nhanh chóng vận dụng viên sinh mệnh, điều hòa luyện hóa nguồn lực này lại, không để nó mất khống chế.
Thấy hắn khựng lại trên không trung, yêu thú ở phía trước lúc này mới lao tới t·ấn c·ông. Lúc nó tiếp cận cũng là lúc Cao Phong đã luyện hóa hết lực đạo trong người, thân thể lập tức trở thành một cột sáng, bừng lên khí thế đến tận trên cao.