Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Loạn Thế Cường Sinh
Unknown
Chương 136: Văn Khang trở lại
Trước mặt hắn, thấy rõ cái khe sáng này ngày càng lớn lên, chứng tỏ Cao Phong đang càng tiến lại gần, khiến cho tâm thần hắn liền dâng lên sự phấn khởi.
Mặc dù chấn động quanh đây vẫn đang diễn ra, đá trên đầu vẫn rơi xuống không ngừng, nhưng Cao Phong cũng chẳng quan tâm nữa, liền phóng người lao qua hết chướng ngại.
Hắn vận lực từ Ngũ Hỏa Đăng Quang, năm ngọn lửa dung nhập thành một, bắn ra một cột năng lượng có khí lực mạnh mẽ, phá tan đi khe sáng phía trước. Chỉ thấy sau đó có một đám khói dâng lên cao, từ trong đám khói liền có một tia sáng xẹt ngang qua, chính là Cao Phong.
Lúc này Cao Phong đã thật sự ra tới bên ngoài, tinh thần hắn liền trở nên thoải mái, hít lấy hít để cái cảm giác này. Cảm giác trống trãi thật sự làm hắn không kìm được, giống như đã trút bỏ hết áp lực khi còn ở dưới không gian âm u bên dưới.
Ầm!
Bỗng phía sau Cao Phong vang lên một t·iếng n·ổ chói tai, khi nhìn lại thì phát hiện chỗ phát ra tiếng động có một cái hố rất lớn. Mà lúc này Cao Phong mới để ý, vị trí của hắn bây giờ đã không còn ở mỏ khoáng nữa, rõ ràng đã đi ra tới một nơi nào khác.
Cảm thấy có chút vấn đề, hắn liền bay lên trên cao, hóa thành một tia sáng mà lao đi về phía mỏ khoáng sinh thạch lúc trước.
Hắn chỉ bay có một khoảng thì liền đến nơi, ở đó cũng đang có vô số người đứng im mà chờ đợi tin tức. Cao Phong đưa người đáp xuống mặt đất, lập tức có vô số người thấy được, liền tụ tập lại hỏi thăm hắn.
Ai cũng có nét mặt háo hức, kèm theo một chút kích động, nhất là lão già đã được Cao Phong phân phó ở lại xem xét tình hình, có lẽ lão đang muốn báo tin về tông môn, nhưng khi thấy Cao Phong trở lại nên liền từ bỏ ý định đó.
Ánh mắt Cao Phong nhanh như tia điện, đảo qua một lượt toàn bộ những người ở đây, phát hiện trong hai nhóm đi xuống bên dưới, hiện tại trở lại chỉ có mình hắn.
“Chẳng lẽ bọn người đó đã xảy ra chuyện, có phải cơn chấn động dưới kia có liên quan tới bọn họ!” Cao Phong tự nghĩ thầm.
Hắn đứng yên tại chỗ một hồi lâu, tâm tình đang suy nghĩ đến một số chuyện, một lúc sau lại quay sang nói với lão già quản sự bên cạnh.
“Ngươi đem tới đây cho ta một tấm ngọc giản truyền tin, ta sẽ gửi về tông môn!” Cao Phong nói.
Nghe hắn giao phó nhiệm vụ như vậy, lão già kia không dám không nghe theo, liền xoay người nhanh chóng rời đi. Hắn ngay sau đó liền trở lại, trên tay còn là miếng ngọc giản dùng để truyền tin.
Cao Phong cầm lấy ngọc giản, dùng thần thức viết vào đó mấy dòng, đại khái nhờ người tới đây kiểm tra. Tấm ngọc giản sau khi được khắc sau, cuối cùng hắn điểm một dấu tay lên đó, nó liền lập tức bay lên trên cao, mang theo tốc độ rất nhanh mà phóng đi.
Vừa mới thấy tấm ngọc giản bay đi xa, đột nhiên Cao Phong nghe một tiếng ầm dữ dội phát ra bên cạnh. Hắn vừa đưa mắt nhìn sang, phát hiện từ trong hố sâu có một tia sáng đang vọt ra phía bên ngoài.
Mà tia sáng này nhìn kĩ chính là một người, khắp cơ thể được ánh sáng bao phủ cho nên ban đầu mới không nhìn rõ.
“Là Văn Khang!” Cao Phong khẽ nói.
Người vừa xuất hiện chính xác là Văn Khang, hắn ta mới vừa rồi đã bay từ bên phía dưới mà trở lên trên. Hiện tại hắn đã đáp xuống gần với Cao Phong, làm cho Cao Phong cũng phải chịu một phen bất ngờ.
Cao Phong vội vàng đi tới bên đó, trong thâm tâm thì vẫn luôn suy nghĩ, giữ nguyên đánh giá ban đầu với Văn Khang.
“Văn Khang, là ngươi thật sao, ta xuống bên dưới tìm không thấy ngươi, cuối cùng vì chấn động quá lớn mới trở lại. Ngươi không sao đó chứ!” Cao Phong là người lên tiếng hỏi trước.
“Ta không sao, làm phiền Đăng Quang phải xuống đó rồi!” Văn Khang đáp lại, liếc nhìn về phía Cao Phong.
Bỗng thấy hắn đưa tay bắt không một cái, trên bàn tay liền hiện ra một cái bình có vỏ làm bằng bạch ngọc. Cái bình này tỏa ra khí tức nhàn nhạt, không biết Văn Khang lấy nó ra làm gì.
Dường như biết được mọi người đang tò mò, Văn Khang mới lập tức mở bình ra, bên trong liền có vô số tia sáng bay ra phía bên ngoài. Những tia sáng này bay ra đáp trên mặt đất, cuối cùng khi ánh sáng mất đi, mới để lộ đây chính là đám người được Văn Khang thu vào.
Toàn bộ người được hắn thu vào chính là những người ở khu mỏ b·ị b·ắt đi, tuy là có người còn có người không, nhưng những ai mà hắn tìm được đều được đưa vào trong chiếc bình này.
Ngoài ra bên cạnh đó còn có Quốc Trinh, thân thể cô ta hiện tại đang bất động, vừa mới đi ra cũng không có phản ứng gì chỉ nằm trên mặt đất. Thấy tình hình cô ta không ổn, Văn Khang mới vội lấy ra một viên đan dược có màu xanh, trực tiếp nhét vào miệng cô ta.
“Người hầu đâu, đưa Quốc Trinh vào trong nghỉ dưỡng, nhớ hầu hạ cô ta cho tốt!” Văn Khang quay người lại hô lớn.
Khi nghe tiếng hắn nói, từ bên trong lập tức có mấy người hầu nữ liền chạy ra, mang Quốc Trinh đi vào bên trong để chăm sóc. Ai nấy đều có vẻ vội vàng, nét mặt hoảng loạn, không dám có khắc nào chậm trễ.
Về phần Cao Phong lúc này, hắn đưa mắt quan sát đám người mà Văn Khang đưa ra, không thấy có hai người học trò theo Quốc Trinh cũng như hai người quản sự đã đi theo với hắn.
Những người được Văn Khang đưa ra, ngoài Quốc Trinh thì đa số còn lại đều là những công nhân đào mỏ ở đây, chỉ thấy bọn họ toàn thân ốm nhách, giống như bị hút hết máu huyết trong cơ thể vậy.
“Hút hết máu huyết!” Cao Phong suy tư nhưng cũng không dám để lộ điều đó trên mặt.
“Sao vậy Đăng Quang, ngươi tiến xuống bên dưới, có phát hiện được điều gì hay không!” Văn Khang cười cười hỏi.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Cao Phong cũng vẫn giữ nguyên, chỉ khẽ cười một cái rồi đáp lại.
“Không có gì, số ta vốn chẳng may mắn, lần này chỉ gặp được đám yêu thú dữ tợn, may mà thoát được!”
“Vậy sao, mà ngươi có phát ngọc giản truyền tin về tông môn chưa!” Văn Khang hỏi.
“Ta đã báo lại rồi, ta nghĩ người ở tông môn rất nhanh sẽ tới đây thôi!” Cao Phong không suy nghĩ, trả lời ngay.
“Vậy thì được!” Văn Khang bình tĩnh, khẽ nhìn bao quát xung quanh “Đi, vào trong này, ta có số chuyện muốn kể cho ngươi nghe!”
“Được, ta cũng tò mò về chuyến đi của ngươi đó Văn Khang!”
Hai người nói chuyện với nhau, tiếp theo lại thấy bọn họ cùng nhau đi vào trong sảnh điện của mỏ khoáng này để nói chuyện, để lại mấy người công nhân đang nhận diện người thân của mình.
Bọn họ đi vào trong đó, lệnh cho không ai được tự ý đi tới gần cả, khiến cho không gian nơi đây nhanh chóng trở thành một nơi yên tĩnh.
Cao Phong cùng với Văn Khang ngồi xuống bàn, nhấp nhẹ một chút trà cho an lòng, liền cảm thấy cuộc đời nhẹ hơn vài phần.
“Vậy chuyện ngươi xuống đó thế nào vậy Văn Khang, kể cho ta nghe đi!” Cao Phong nói, hắn chủ động lên tiếng.
“Được, ta sẽ kể lại cho ngươi nghe!” Văn Khang khẽ cười đáp lại, phong thái có phần hòa nhã.
Hắn từ từ kể lại mọi chuyện cho Cao Phong, từ việc hắn đi xuống dưới đó, cũng như tìm thấy đám người kia ra sao. Hai người một người kể một người nghe, rốt cuộc đã trải qua cả canh giờ.
Việc mà Văn Khang kể, đại khái phải nói từ lúc hắn một mình tiến vào trong lối dẫn xuống những mỏ khoáng bị bỏ trống. Lúc mới tiến vào, hắn đã cảm thấy có gì quái lạ, cho nên mới nghĩ đang có thứ gì ở bên dưới, nghi ngờ có một loài yêu thú nào đó đang tồn tại.
Bởi vậy nên Văn Khang mới tìm một loại pháp khí để dò qua một lần kiến trúc ở đây, cũng dùng nó để làm kinh động tới yêu thú kia. Giống như hắn nghĩ, bọn yêu thú này bị pháp khí kia ảnh hưởng, cho nên mới trồi lên t·ấn c·ông hắn.
Mà việc này cũng nằm trong dự kiến của Văn Khang, cho nên lúc bị yêu thú đó t·ấn c·ông, hắn đã cố ý làm như mình thật sự b·ị b·ắt, để nó có thể đưa hắn tới hang ổ của bọn nó.
Kể cả việc để lại pháp khí kia, cũng là Văn Khang dự liệu được. Hắn nói muốn để cho Đăng Quang cơ duyên, nhưng hơi tiếc vì Đăng Quang chả tìm kiếm được gì.
Sau đó Văn Khang mới kể tiếp, hắn được đưa tới nơi của bầy yêu thú kia, trực tiếp lấy hết thực lực mà g·iết c·hết bầy yêu thú đó, cũng như tìm ra nơi bọn nó giam giữ đám người công nhân đào mỏ.
Hắn giải thoát hết đám người b·ị n·ạn, sau đó mới đi ra tìm đường để trở lại trên mặt đất. Nhưng mà việc này tốn của hắn kha khá thời gian, không chỉ vậy trên đường đi ra còn phát hiện Quốc Trinh bị yêu thú t·ấn c·ông, cho nên mới hội lực cùng cô ta tiêu diệt yêu thú.
Sau khi tiêu diệt hết thảy, Quốc Trinh vì kiệt sức quá độ nên ngất đi, buộc lòng Văn Khang phải thu cô ta lại vào trong bình ngọc. Mà khi mọi chuyện đã đi qua, hắn mới tìm thấy lối thoát ra bên ngoài, cuối cùng đã trở lại được ngay.
“Không ngờ tính toán của ngươi lại nhìn đâu trúng đó, ta thật ngưỡng mộ ngươi đó Văn Khang!” Cao Phong nét mặt sáng tinh, nói.
“Haha, chỉ là may mắn mà thôi, nhưng mà ta cũng hơi liều lĩnh, nếu bầy yêu thú đó có thứ mạnh hơn thì ta đ·ã c·hết rồi!” Văn Khang cười nói, vẻ mặt có chút hơi giãn ra.
Cao Phong cũng hỏi Văn Khang có phát hiện về hai người học trò và hai người quan sự ở đây không. Nhưng mà Văn Khang chỉ khẽ lắc đầu, khi hắn phát hiện Quốc Trinh thì chỉ thấy có mỗi cô ta.
Hai người bọn họ nói thêm một chút chuyện, sẵn tiện đợi chờ cho người của tông môn đến rồi mới đi ra. Một lúc sau, lại thấy có người từ ngoài đi tới, dùng truyền âm chứ không đến gần báo hiệu cho bọn họ, nói rằng người của Thất Huyết đã đến.
Cao Phong cùng Văn Khang không chậm trễ, cả hai liền cùng nhau chạy ra phía trước, phát hiện Quốc Trinh cũng đã ra đó từ bao giờ. Trước mặt của đám người bọn họ, có ba người xuất hiện ở đó, chính là một vị trưởng lão cũng như hai người học trò của bờ Tây.
Ba người này đều tỏa ra khí chất bất phàm, nhất là vị trưởng lão đang đứng ở giữa, quanh người ông ta liên tục có năng lượng nhàn nhạt tỏa ra.
Người này trên mặt vô cùng trẻ, giống như thanh niên đôi mươi, nhưng mà mái tóc lại trắng một màu bạch kim. Ông ta mang một bộ áo dài màu xanh, quanh vai vắt ngang một dải vải màu vàng, phong thái bất phàm vô cùng.