Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 137: Sẵn sàng đột phá

Chương 137: Sẵn sàng đột phá


Ông ta tên Lương Hữu Mạc, là trưởng lão tọa trấn ở bờ Tây Thất Huyết đã gần trăm năm nay, cho nên rất được người khác kính nể. Thấy hai người từ bên trong bay ra, gương mặt ông ta có chút ngạc nhiên mà nhìn lên Cao Phong, sau đó cũng không nói gì, chỉ khẽ lẳng lặng, tiếp tục quan sát xung quanh.

Mà Cao Phong và Văn Khang sau khi đáp xuống, liền lập tức nghiêng người kính cẩn hành lễ với ông ta, không dám có sự chậm trễ đối với những người ở bậc này.

“Học trò Đăng Quang, học trò Văn Khang, xin kính chào trưởng lão!” Cả hai người đồng thanh lên tiếng.

Nghe thấy vậy, sắc mặt của trưởng lão Hữu Mạc mới nhếch lên một chút, cũng nhìn lại về phía hai người học trò vừa mới tới kia, thầm mở miệng.

“Thì ra ngươi là Đăng Quang, có phải chính ngươi đã truyền tin về cho tông môn phải không!”

“Thưa, đúng là học trò!” Cao Phong đáp lại, vẫn giữ nguyên tư thế ra lễ như lúc ban đầu.

“Bình thường lại đi, kể ta nghe mọi việc mà các ngươi tìm được ở đây, nếu để ta phát hiện có điều giấu diếm, lập tức sẽ chịu h·ình p·hạt thích đáng của tông môn!”

Vị trưởng lão Hữu Mạc phất tay lại nói, trong giọng điệu còn có sự răn đe nhằm vào hai người Cao Phong và Văn Khang.

Nghe thấy vậy, trong lòng của Cao Phong cũng chợt hiện lên nỗi bất an, nhưng cũng nhanh chóng đè nén không để nó hiện lên mặt.

Hắn cũng đã nghĩ cho mình một kịch bản khác, kể lại cho vị trưởng lão này nghe, nhằm không nói ra việc hắn đã đọc được ghi chép của Huyết Ma hay về cây thương đá kia.

“Thưa, học trò xin tuân lệnh!” Cao Phong và Văn Khang lại đồng thanh.

Sau câu nói này, vị trưởng lão kia chỉ thầm gật đầu, liền cùng hai người học trò của mình bay đến sảnh điện của mỏ khoáng này. Quốc Trinh bay ngay sau đó, kể cả Cao Phong và Văn Khang cũng bay theo sau, cả hai cùng liếc nhìn đối phương một cái, dường như không ai có thể đoán người đối diện đang nghĩ gì.

Cả đám người bay vào trong đại sảnh, Văn Khang và Cao Phong từ từ kể hết mọi việc mình trải qua, cũng có Quốc Trinh đem mọi diễn biến kể lại cho vị trưởng lão kia nghe.

Việc Quốc Trinh kể từ khi gặp Văn Khang cùng nhau đối kháng g·iết yêu thú, cho tới khi cô ta b·ất t·ỉnh và tỉnh lại, tất cả đều giống như Văn Khang nói.

Duy chỉ có lời nói của Cao Phong là không được ai chứng thực, cho nên làm cho vị trưởng lão kia nhìn hắn với nét mặt hơi nghi ngờ. Tuy vậy ông ta cũng không có gì để phản biện với những gì Cao Phong nói, cho nên trước mắt vẫn tin vào lời khai của hắn.

“Việc các ngươi ở đây đã xong, lần này các ngươi khám phá ra di tích cổ, tông môn có lời khen cho các ngươi!” Trưởng lão Hữu Mạc ung dung nói.

“Ở đây có ba viên đan dược gọi là Mệnh Hòa, rất có lợi có việc gia tăng tu vi của tu sĩ. Lần này xem ra các ngươi cũng có công lớn, cho nên đây là món quà mà ta tặng cho các ngươi!”

Vị trưởng lão Hữu Mạc nói xong thì phất tay một cái, từ trong ống hay áo bay ra ba chiếc hộp giống nhau. Trong mỗi chiếc hộp đều có cùng một loại đan dược, chính là đan Mệnh Hòa.

Cao Phong cũng như hai người kia nhận được thì đều cầm lấy, ngay lập tức thu vào trong túi trữ vật mà cúi đầu tạ lễ với vị trưởng lão kia.

“Được rồi, được rồi, ở đây từ giờ sẽ do ta quản lý, ba người các ngươi thu xếp về lại tông môn đi!” Trưởng lão Hữu Mạc lại lên tiếng.

“Cảm tạ trưởng lão, chúng học trò xin lui!” Cả ba người Cao Phong, Văn Khang và Quốc Trinh đều đồng thanh nói.

Ba người nhanh chóng lui ra, cũng lập tức thu xếp đồ đạc của mình, sau đó mới bước lên tòa trận truyền tống để rời khỏi nơi đây. Nơi đây theo bọn họ nhận định là hung hiểm trùng trùng, cho nên rời nhanh được khắc nào thì tốt được khắc nấy, chẳng ai muốn ở lại thêm nữa.

Cao Phong cùng hai người kia bước lên đài truyền tống lớn, chỉ nghe xoẹt một cái, toàn thân bọn họ đã được một tầng kết giới phù văn bao phủ, liền thấy không gian xung quanh vặn vẹo như gió lốc đang phá nát hư không.

Chỉ ngay khắc sau, trước mặt bọn họ đã hiện lại cảnh tượng quen thuộc của bờ Đông Thất Huyết, khẳng định cả ba đã bình an về lại nơi này. Cả ba đồng thời bước xuống đài, bỗng Văn Khang đột nhiên lên tiếng hỏi về phía Quốc Trinh.

“Quốc Trinh, chị có sao không, ta hình như thấy chị có gì đó không ổn!”

“Ta không sao, không sao!” Quốc Trinh đáp.

Sắc mặt cô ta từ khi tỉnh lại hình như có gì đó không ổn, thần thái của đôi mắt giống như không còn linh hoạt như lúc trước, giống với việc mặt trời bị một tầng mây âm u che phủ.

Việc này khiến Cao Phong nhìn thấy thì có chút nghi hoặc, bởi vì Quốc Trinh rõ ràng đã mất đi vẻ thanh cao kiêu ngạo như lúc trước. Với tính tình coi thường người khác của cô ta trước đây, chắc chắn sẽ chẳng chịu đi chung với hắn, mà giờ đây còn đứng rất gần như vậy.

Đặc biệt khí tức trên người cô ta cũng có chút gì đó không ổn định, lúc yếu lúc chậm, càng làm Cao Phong phải thắc mắc không thôi. Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, dẫu sao việc này cũng không có gì liên quan tới hắn, nên hắn cũng chẳng cần quan tâm nữa.

Hắn cùng với Văn Khang nói với nhau một lúc, Cao Phong liền viện cớ vì sự việc ở dưới lòng đất, cho nên tu vi cùng sinh lực bị tổn hại, đành phải nhanh về phủ để củng cố lại nếu không sẽ sinh ra bệnh.

Cao Phong rời đi ngay sau đó, để lại là Văn Khang đang nhìn hắn với ánh mắt kì kì, hai con mắt sáng ngời bỗng nhiên nhíu chặt, dõi theo từng bước chuyển động của đối phương.

. . .

Ngay lát sau, Cao Phong cuối cùng cũng về tới chỗ ở của mình, liền nhanh chóng bước vào trong đó. Mới vừa bước vào, hắn đã cảm giác được một mùi thơm ngào ngạt phát ra từ chiếc lư hương gần đó, một mùi thơm làm cho lòng hắn cảm thấy dễ chịu.

Hắn ngồi xuống bên cạnh, lấy viên đan dược mà vị trưởng lão Hữu Mạc đã ban cho, định xem thử qua một lần. Chưa cần mở chiếc hộp ra, đã thấy được xung quanh tỏa ra khí tức màu xanh trắng đan xen, quả thật là bất phàm.

“Quả thật là bất phàm, Thiết Thiệt, ngươi có biết gì về loại đan Mệnh Hòa này không?” Cao Phong lên tiếng hỏi.

Một luồng khói trắng từ trong túi trữ vật bay ra, Thiết Thiệt nhanh chóng hiện hình rồi cũng đi đến bên đan dược để xem xét. Tay nó để trên đó, từ từ mở chiếc hộp ra để ngắm nhìn, một lát sau mới bình tĩnh lên tiếng nói.

“Đan dược này tên thì quen lắm, nhưng hình dạng này thì lạ quá, chắc là cùng tên mà thôi. Tuy rằng bình thường đan sẽ được đặt tên theo công thức luyện chế, nhưng mà đan này chắc hẳn là được ai đó đặt cái tên khác!” Thiết Thiệt nói.

“Nhưng mà quả thật ta cảm nhận được một lượng sinh khí dồi dào trong này, chắc hẳn cũng không phải đan dược bình thường đâu, có thể là phẩm chất cấp ba hoặc cấp bốn trở lên đó!”

“Cấp ba hoặc cấp bốn, có thật không vậy?” Cao Phong hơi nghi hoặc, lại nhìn qua một lần.

“Vì năng lực luyện đan của ngươi quá kém, cho nên cảm thấy đan dược thế này đã là cao rồi. Chứ nói nếu có người là bậc thầy luyện đan, những viên như này đối với họ chả khác gì kẹo của trẻ con đâu!” Thiết Thiệt đáp lại, nó cười khặc khặc hình như rất vui.

“Ngươi cười gì vậy Thiết Thiệt!” Cao Phong hỏi lại.

“Không có gì, chả là ta đang nghiên cứu tấm bản đồ da cũ của chúng ta, hiện tại phát hiện chỗ tốt, định sẽ nói với ngươi!” Thiết Thiệt đáp.

Nó quả thực là đang nghiên cứu qua tấm bản đồ da cũ kia, cũng tìm được vài địa điểm bí mật được bản đồ nghi lại. Tuy hình dạng địa điểm trên đó đã phai mờ đi rất nhiều, nhưng Thiết Thiệt nghĩ vẫn có thể tìm lại được.

“Vậy được, đợi ta gia tăng tu vi ở đây đã, trước mắt phải cần đột phá đến Tôi Thể mới được!” Cao Phong nói.

Hắn đã có kế hoạch cho lần đột phá lần này, bởi vì không thể đột phá ở trong tông môn nên hắn định đi ra ngoài một chuyến. Cao Phong nghĩ khi đột phá lên Tôi Thể, nếu ở ngoài thì có xảy ra chuyện gì cũng dễ dàng ứng phó hơn trong Thất Huyết.

“Nhưng mà ngươi phải tính kĩ đó, biết đâu có người lại theo dõi chúng ta ra ngoài thì sao!” Thiết Thiệt lại hỏi.

“Không sao, ta nghĩ ra một ý rồi, chắc hẳn nếu thật sự có người theo dõi, lần này họ sẽ không thể nghi ngờ ta nữa đâu!” Cao Phong cười cười đáp lại, trên mắt như có một tràn tia điện xẹt qua.

Đang trong lúc hắn và Thiết Thiệt nói chuyện với nhau, đột nhiên trước cửa vang lên một tiếng động gì đó, tiếp theo lại nghe từ ngoài truyền tới một âm thanh giọng nói của ai đó.

“Học trò Đăng Quang, khen thưởng ngươi tìm ra di tích thất lạc của tông môn, thưởng cho ngươi năm ngàn điểm vinh dự, lập tức nhận thưởng!”

Cao Phong vừa nghe thì cũng hơi nghi ngờ, không nghĩ rằng bọn người kia nhanh vậy đã xác định được nơi đó và kiến trúc của lão tổ Thất Huyết. Nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, vội đi ra nhận lấy số điểm vinh dự kia, sẵn sàng đổi vài món công pháp.

“Học trò Đăng Quang cảm tạ ơn trên, xin nhận!” Cao Phong bước ra quỳ xuống đất nói.

Trước mặt hắn có một tiếng ngọc giản lớn, thứ này đáng lý được giao cho hắn từ lúc đầu rồi, chả hiểu sao bây giờ mới có. Trên ngọc giản chính là để ghi lại điểm vinh dự, cũng như các thông tin của học trò trong tông môn.

“Nguyễn Đăng Quang, số điểm vinh dự là năm ngàn, thân phận học trò ngoại môn!” Cao Phong đọc thông tin ghi trên đó.

Hắn nhận lấy phần thưởng cũng nhanh chóng đi vào lại bên trong, đóng cửa phòng mà tiếp tục nói chuyện với Thiết Thiệt.

“Có điểm vinh dự rồi, ta nên đổi thêm một bộ công pháp chiến đấu nữa để tu luyện mới được!” Cao Phong nói.

“Ngươi không định tìm thêm một số sách để luyện đan sao, ta thấy hiện tại ngươi còn chưa tu xong Long Tranh Hổ Đấu mà!” Thiết Thiệt bay bên cạnh nhìn hắn, nghe vậy thì lên tiếng.

“Cũng phải, vậy thì lần này lại nghe ngươi, trau dồi thêm kiến thức về luyện đan!” Cao Phong cười nói.

Nhưng mà việc gần trước mắt nhất chính là việc đột phá, bởi vì đột phá rất có lợi cho hắn. Nên Cao Phong liền ngồi trong phòng mấy ngày, ổn định mọi thứ, sau đó mới thực hiện kế hoạch đột phá của bản thân.

Chương 137: Sẵn sàng đột phá