Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 161: Nhìn theo cách khác

Chương 161: Nhìn theo cách khác


“Trông cô ta không quá lớn tuổi, vậy mà trình độ tu luyện đã đạt được như vậy rồi!” Cao Phong thầm nghĩ trong lòng.

Hắn đứng thẳng dậy, đưa tay lau qua v·ết m·áu trên miệng, mắt thì nhìn về phía người khổng lồ phía trước. Hai mắt hắn ngừng lại nhìn chằm chằm, đảo qua trên dưới trái phải, muốn tìm một điểm để có thể phát động công kích.

Nhưng mà hắn đã nhìn thật lâu, thậm chí tìm một chỗ có lợi để từ đó tạo ra công kích cũng không có, càng khiến Cao Phong cảm thấy khổ tâm. Hắn đã đứng đó suy nghĩ một hồi lâu, lại tự nhiên nheo mắt, chuyển cách nhìn nhận theo một khía cạnh khác.

“Tại sao cô ta không chủ động t·ấn c·ông ta?!” Cao Phong thầm hỏi trong bụng.

“Chẳng lẽ là do tu vi của cô ta không đủ, sinh lực chỉ đủ để duy trì phòng thủ thôi sao?!”

Lúc này bên phía đối diện, Lam Vy cũng đang nhìn tới chỗ Cao Phong đứng. Cô ta thấy hắn không cử động, ánh mắt tập trung về phía mình, thì hơi động lòng. Bề ngoài Lam Vy thì vẫn một vẻ bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm lại có sự bất an.

“Lẽ nào người này nhìn ra điểm yếu của ta rồi sao? Không được, không thể để hắn nhìn ra khuyết điểm rằng thần lực của mình chưa đủ, không thể duy trì hình dạng người cây này mãi được!”

Ánh mắt Lam Vy như có chút hoảng sợ, trong lòng liên tục đánh trống rộn ràng. Sở dị việc này bắt nguồn từ việc lơ là trong tu luyện của cô, khiến cho công pháp thiếu sót, thần lực không phụ trợ nổi kết cấu khổng lồ như người cây này.

Ngoài ra thần lực của cô ta không đủ, cho nên chỉ có thể bị động mà phòng thủ. Nếu chiến đấu lâu dài, sẽ khiến cho sinh mệnh không kịp khôi phục, dẫn đến tình trạng người cây tan vỡ còn nhanh hơn.

“Sao tên kia lại đứng im như vậy chứ, đánh đi, ngươi đánh ta đi, cho ta mượn lực lượng của ngươi để đánh bại ngươi! Nhưng mà không đúng, tu vi của người này cao thấp ta không biết, lỡ hắn lại có chiêu thức gì mạnh quá, ta không trở tay nổi thì sao!”

Lam Vy cắn cái môi nhỏ, suy nghĩ càng ngày càng hiện lên dồn dập trong đầu, khiến cho cô ta chốc lát đã phát hoảng.

Khuôn mặt Lam Vy bây giờ tràn ngập sự bất an, tim đập thình thịch loạn nhịp, khiến suy nghĩ trở nên rối ren. Cô ta muốn t·ấn c·ông để Cao Phong không nhìn ra điểm yếu, nhưng lại sợ tu vi của hắn cao hơn, một khi t·ấn c·ông sẽ b·ị đ·ánh cho càng thê thảm.

Cứ nghĩ như vậy một lúc lâu, Lam Vy vẫn đứng im bất động ở đó. Hai người hai bên cứ giữ vững vị trí, gió thổi lung lay, cũng không khiến cho dáng vẻ của họ nao núng.

Mặc khác lúc này Cao Phong cũng đã chuẩn bị t·ấn c·ông, hắn muốn thử xem suy nghĩ lúc trước của mình có đúng hay không. Hắn truyền thần lực sấm sét xuống chân, nhấc một cái, cơ thể liền phóng tới phía trước.

Vừa thấy Cao Phong di chuyển, Lam Vy đã giống như được đánh thức trong mớ suy nghĩ hỗn loạn. Bàn tay cô ta vung ra, điều khiển dây leo ồ ạt t·ấn c·ông, muốn chặn hướng công kích của Cao Phong.

Nhưng mà trước mặt, Cao Phong vẫn đang né tránh những dây leo đang bắn tới không ngừng. Thân hình hắn uyển chuyển, vô cùng khéo léo, né từng cái rễ này tới rễ khác, vừa dùng thanh trường thương chém đi những vật ngăn cản.

Hắn liên tục bắn thần lực tới phía trước, hóa thành những đường thần năng công kích, tuy vậy vẫn bị rễ cây dày đặt chặn lại. Nhưng mà bản thân hắn đã dần dần tiến lại gần, càng lúc càng tiếp cận tới người cây khổng lồ.

Chỉ một lúc, khoảng cách của hắn cùng người cây khổng lồ đã được rút ngắn đi, khiến cho Lam Vy càng thêm hoảng loạn. Trong tầng tháp chiến đấu này, mọi người không nhìn thấy tu vi của đối phương, cho nên cô ta cứ đinh ninh rằng hắn có tu vi cao hơn, cũng như nhìn ra điểm yếu của mình.

Hàm răng cô ta cắn chặt, liên tục xuýt xoa, điều khiển người khổng lồ chặn thân thể Cao Phong lại. Hiện tại trước mặt của cô, thân thể của Cao Phong đã giống như một tia sáng sấm sét, chớp qua chớp lại, những rễ cây đơn giản là không thể ngăn cản được hắn, bất lực vô cùng.

Hắn càng ngày càng tiếp cận gần tới người khổng lồ cây, bàn tay đột nhiên điểm một điểm sét xuống mặt đất. Chỉ trong chốc lát, cơ thể hắn vừa di chuyển né tránh vừa thực hiện việc điểm mũi sét, cuối cùng đã bao trùm phạm vi xung quanh người cây này.

Khi làm xong, Cao Phong mới lùi ra phía trước một chút, lại nhìn tới chính diện mà bay thẳng tới. Thấy hành động của Cao Phong hơi lạ, nhưng Lam Vy cũng không nghĩ nhiều, liền đưa cánh tay lên để chống đỡ.

Nhưng mà lạ thay, vừa đưa cánh tay dây leo khổng lồ lên, đột nhiên từ đâu dưới chân có vô số đường sáng bay tới, bám chặt vào hai tay. Không chỉ có hai tay là bị khống chế, giờ đây toàn thân người cây, không chỗ nào là không bị đường sét vàng giữ chặt, mất đi khả năng di chuyển.

Chớp thời điểm vàng, ánh mắt Cao Phong mới tập trung lên thẳng người cây. Thân hình hắn hiện tại đang đứng đối diện với nó, liền đưa tay lại bắt quyết, từ sau lưng bỗng hiện ra hai bàn tay màu tím khổng lồ.

Hai bàn tay này bay ra, ánh sáng trên đó bộc phát, tỏa ra xung quanh một nguồn lực lượng cực mạnh. Chúng nhanh chóng bay tới xoay tròn, dung hợp mà tạo thành một chưởng ấn lớn đánh về phía trước, chính là chưởng Thái Huyền.

Một chưởng đánh tới với nguồn thần lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ chốc lát đã tới chỗ của người cây. Ngay khi sắp sửa tiếp cận được, đột nhiên lại thấy một nhánh dây leo từ bên trong bắn ra, đâm xuyên qua phá đi thần chưởng của Cao Phong.

Không dừng lại ở đó, mũi công kích dây leo này còn đang trên đà bắn tới Cao Phong. Ánh mắt Cao Phong ngưng lại, hắn nhìn thấy dây leo này tựa như một đầu kiếm khí sắc nhọn, liền đưa người né tránh, không để nó đâm vào mình.

Thân thể hắn lại bay xuống bên dưới, miễn cưỡng lùi ra xa, trở về vị trí ban đầu trước kia. Hắn nhìn tới phía trước, tiếp tục đánh giá, trong đầu lại hiện lên vô số suy nghĩ.

“Đúng như ta đã nghĩ, cô gái này tuy tu vi cao nhưng thần lực không đủ, khi duy trì trạng thái phòng thủ vẫn khó khăn, không có cách nào chủ động t·ấn c·ông tới ta!”

“Vậy thì chỉ cần ta tiếp tục câu kéo thời gian, làm sinh lực cô ta giảm mạnh, tới lúc đó chắc là có thể thắng được. Nhưng mà lại không biết cô ta còn thủ đoạn nào khác không?”

Cao Phong lại đột nhiên suy nghĩ, hắn nghĩ tới trường hợp mình bị cô ta gài bẫy, dụ hắn tiêu hao sinh lực sớm hơn. Nhưng Cao Phong đã quyết thì phải làm, dù gì thần lực trong người hắn cũng hồi phục rất nhanh, đây chính là ưu điểm của hắn.

“Tiếp tục công kích, phải tiêu hao cho tới khi nào người cây của cô ta sụp đổ thì thôi!” Cao Phong thầm nói.

Hắn tiếp tục đưa người phóng đi, hóa thành một tia sáng mà bay ầm ầm tới phía trước. Sau người hắn liên tục có không khí vỡ nát, ánh sáng nhiễu loạn biểu hiện cho tốc độ nhanh đến kinh người của Cao Phong.

Khí thế của hắn bỗng chốc sôi trào, thần lực trên người như một cơn lốc tỏa lên trên không trung. Cao Phong bay tới phía trước, bàn tay có ánh sáng phủ lên, liền liên tục chém ra vô số đường ánh sáng để t·ấn c·ông.

Những đường ánh sáng này đánh vào chính diện người cây, lại thấy có vô số gốc dây leo lớn bay ra ngăn chặn, nhưng không còn được nhiều nữa.

Chưa dừng lại ở đó, Cao Phong ở phía trước lại dồn lực tiếp cận tới, dùng trường thương t·ấn c·ông dồn dập vào mọi điểm trên thân người cây.

Thấy hành động công kích của hắn ta mãnh liệt như vậy, Lam Vy ở trong người cây cũng hơi hoảng loạn, hai hàm răng không ngừng va vào nhau. Cô ta không biết bản thân có thể duy trì tới lúc nào, nhưng với sự công kích dồn dập của Cao Phong, sớm thôi người cây này sẽ sụp đổ.

Sau một lúc lâu, với sự công kích liên tục của mình, cuối cùng Cao Phong cũng lui ra một chút. Thần lực trong người hắn thoáng cạn đã lại đầy, khiến Cao Phong muốn tiếp tục t·ấn c·ông thêm lần nữa.

“Thêm lần nữa, lần này ta đã cảm thấy chuyển động của dây leo chậm chạp đi rõ rệt rồi. Vả lại số lượng dây leo cũng không còn nhiều, chỉ chú tâm chống đỡ chứ không còn có thể t·ấn c·ông!”

Điều này làm cho Cao Phong càng củng cố thêm suy luận của hắn, Lam Vy kia đưa nhiên là không thể duy trì người cây làm nhiều việc như vậy. Nếu thế thì hắn phải tiếp tục công kích thêm nữa, khi nào người cây này hoàn toàn gục ngã thì thôi.

Lại thêm một lần nữa, Cao Phong tiếp tục t·ấn c·ông. Lần này thì hắn thử dùng lại chưởng Thái Huyền, xem cô ta có thể phản đòn nữa hay không.

Cuối cùng kết quả đã rõ ràng, tuy hai tay của người khổng lồ cây không hề bị khống chế, nhưng Lam Vy cũng chỉ có thể đưa lên phòng thủ, không hề phản đòn lại.

“Cô ta ngày càng kiệt sức rồi, tiếp tục!” Cao Phong nghĩ thầm.

Hắn lại tiếp tục công kích, thần lực trong người hắn vừa cạn liền hồi phục, ánh sáng hoàng kim quanh viên sinh mệnh liên tục bổ xung sinh lực cho hắn.

“Thêm lần nữa!”

“Thêm lần nữa!”

“Thêm lần nữa!”

Thêm một khoảng thời gian nữa trôi qua, Cao Phong đã t·ấn c·ông tới người cây không biết bao nhiêu lần. Giờ đây nhìn lại khung cảnh mảnh rừng này càng thêm hoang tàn, thậm chí còn không nhìn ra hình dạng gì.

Mà ở người cây của Lam Vy, một chân của nó cũng đột nhiên quỳ trên mặt đất. Từ đây có thể thấy thần lực của cô ta đang suy giảm trầm trọng, đối mặt với sự công kích dồn dập của Cao Phong, khiến cô ta không có thời gian để hồi phục.

Lam Vy kẹt vào tình thế một chiều, cho nên động tác càng ngày càng trở nên lúng túng. Bỗng cô ta lại thấy thân thể của Cao Phong vọt lên phía trước, liền muốn đưa tay chống đỡ.

Nhưng mà giờ đây, động tác tự nhiên lại chậm chạp đến thê lương, vừa muốn đưa lên thì những dây leo đã như tan rã cả ra.

Biết rằng thần lực của Lam Vy đã cạn sạch, Cao Phong ở phía trước mới đưa mắt lại gần. Tay của hắn có ánh sáng bao bọc, giơ thẳng lên cao mà chém về trước một trảo.

“Trảo Lôi Long!”

Chương 161: Nhìn theo cách khác