Lol: Thời Đại Quang Vinh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Hướng giải quyết
Đúng lúc Lục Cảnh chuẩn bị đứng dậy vào bếp bê đồ ăn ra ngoài, Hồ Ngọc Vân chợt thở dài một hơi nhìn lấy Lục Cảnh nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ừm ừm, con trai chúng ta luôn xuất sắc" Trần Quốc Sơn cũng cực kỳ vui mừng.
"Phẫu thuật cùng xạ trị, thuốc men... tính sơ qua cũng phải hơn hai trăm triệu" Hồ Ngọc Vân bồn chồn nói, rồi lại bất ngờ quay lại nhìn sang tức tối trách cứ: "Em đã nói anh từ ban đầu rồi, ít uống mấy cái thứ rượu bia đó đi, anh còn không chịu nghe, bây giờ thì thấy chưa" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Quốc Sơn cười ha hả.
Chương 12: Hướng giải quyết
"Ôi chao, con trai ngoan của mẹ, là ba mẹ vừa mới hiểu lầm con rồi, ba mẹ thật xin lỗi"
Từ việc bản thân rất có thiên phú trong trò chơi, thời gian rãnh rỗi liền thông qua việc cày thuê kiếm ra số tiền này, đây hoàn toàn là số tiền lao động trong sạch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu không, nhất định phải uống mấy chén chúc mừng...
Hồ Ngọc Vân cùng Trần Quốc Sơn sững người nhìn sau, một lúc lâu sau mới nói: "Trời ạ, làm sao lại nhiều như vậy"
"Ba mẹ vừa mới về từ viện xong, bác sĩ bảo ba của con mắc bệnh u·ng t·hư gan, còn may là vẫn có hi vọng chữa khỏi rất lớn"
Hai người nghe Lục Cảnh nói xong, sắc mặt mới rốt cuộc hòa hoãn lại, bọn họ cũng không có nghi ngờ, dù sao cũng biết tính cách của con trai mình cả mười mấy năm, không đến mức nó lại thay đổi trong ngày một ngày hai như vậy được.
Hồ Ngọc Vân siết chặt nắm tay im lặng hồi lâu, nặng nề nói: "Tiền tiệt kiệm cũng vừa chi trả hết cho việc vay ngân hàng xây nhà mấy năm trước rồi, bây giờ cũng chỉ thừa lại mười mấy triệu"
Đáng tiếc, lúc chiều đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ nhắc nhở tình trạng cơ thể của mình đã cực kỳ nguy hiểm, nhất định phải lập tức kiêng rượu tuyệt đối.
Trần Quốc Sơn lúc này cũng không có tâm trạng lo lặng bệnh tình của mình, hắn chau mày quát lớn: "Nói, số tiền này con làm sao mà có? Có phải là làm việc gì không tốt ở bên ngoài hay không, ba tuyệt đối không cho phép con làm mấy cái đó rõ chưa"
"Ra là từ hôm qua à..." Hồ Ngọc Vân cười ồ một tiếng, đột nhiên khẽ giật mình: "Con nói cái gì, tiền này mới hôm qua..."
"Dạ" Lục Cảnh gật gật đầu, tự tin nói: "Ba mẹ yên tâm, thành tích học tập của con rất tốt, kì học này kiểm tra chắc chắn sẽ vào được ít nhất là thứ ba toàn lớp"
Hắn từ trong túi móc ra một xấp giấy bọc, bên trong đó vừa vặn chứa đầy đủ tám triệu mà lúc nãy hắn vừa chạy ra đổi từ cửa hàng tạp hóa gần nhà.
Buổi tối, tại dưới phòng khách.
Nghe đến tiền, Hồ Ngọc Vân lập tức quay mặt: "Bệnh của ba con không cần quan tâm, ba mẹ tự khắc tìm cách, số tiền này con phải mất lâu lắm mới kiếm được, mẹ sẽ giữ lại cho con sau này lên đại học"
Lục Cảnh cười cười, biết mẹ của mình hiểu lầm, liền nói: "Không phải, tám triệu này con mới kiếm được từ ngày hôm qua thôi"
Lục Cảnh chỉ vào hộp thuốc trên tủ: "Lát nữa nhớ uống thuốc đúng hạn"
Tại dưới ánh mắt nghiêm nghị dứt khoát của hai người, Lục Cảnh không có dấu diếm, mau mau đem sự tình nói lại cho bọn họ một phen.
"Rồi biết rồi, ba còn muốn sống lâu lâu đấy"
Trần Quốc Sơn khó có thể tin: "Con không có nói dối chứ?"
"Ừm" Hai người tràn đầy phức tạp nhìn Lục Cảnh, cũng không biết phải nói gì.
"Đấy anh thấy chưa, con của mình mới như vậy đã biết kiếm tiền a" Hồ Ngọc Vân quay lại nhìn Trần Quốc Sơn nói, trên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ vui vẻ như hoa nở.
Lục Cảnh cả người sững sờ, quả nhiên là vậy, tâm trạng hắn trong phút chốc đảo loạn cả lên, vừa cảm thấy lo lắng lại vừa thở phào một hơi.
Trần Quốc Sơn mấp máy khuôn miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói cái gì.
"Con nói thật, qua mấy ngày con tranh thủ đánh cho người ta, sau đó ba mẹ liền biết" Lục Cảnh cười, sau đó quan tâm nhìn Trần Quốc Sơn.
Nàng cầm lên xấp tiền đếm đi đếm lại, vừa vặn tròn tám triệu.
"Có phải là con làm chuyện xấu gì không?" Hồ Ngọc Vân chứng kiến số tiền này, tâm trạng lại không hề vui vẻ, trái lại cực kỳ lo lắng.
Hai vợ chồng nhìn nhau, đều âm thầm lo lắng tìm cách giải quyết phù hợp.
Khi biết Lục Cảnh kiếm được tám triệu trong vòng hai ngày, Trần Quốc Sơn nói không ra lời, chỉ cảm thấy ánh mắt có chút ươn ướt.
"Nhưng mà, bác sĩ nói sang đầu năm sau cần phải phẫu thuật, nếu không thì không kịp rồi"
Trần Quốc Sơn sững sờ nhìn một xấp hơn mười tờ năm trăm trên bàn chưa kịp nói cái gì, Hồ Ngọc Vân đã lập tức nghiêm mặt lo lắng tra hỏi: "Lục Cảnh, con lấy số tiền lớn này từ đâu ra" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người chỉ là sợ hãi con của mình không biết cái gì mà để người khác lừa một tay giúp đỡ làm chuyện xấu.
Hồ Ngọc Vân cầm lấy tiền kích động ôm chặt lấy Lục Cảnh, vui mừng hôn mạnh lên trấn hắn vài cái khen ngợi.
Lục Cảnh ở bên cạnh nghe vào cũng có chút xấu hổ. Mấy cái lời tâng bốc này làm sao nghe được ngại ngùng à.
"Lại vay mượn họ hàng cũng không đủ số tiền nhiều như vậy"
Con trai mình, thật là có tiền đồ...
Sau khi ăn cơm xong, Hồ Ngọc Vân mở tủ lấy mấy cái hũ rượu ngâm ra ngoài: "Em mang mấy cái này cho hàng xóm, từ bây giờ anh không uống rượu nữa biết chưa"
"Ba, mẹ, về sau con có thể kiếm tiền rồi, ba mẹ cũng không cần lo lắng tiền chữa bệnh, con rất nhanh liền sẽ kiếm được đầy đủ tiền, cũng không cần phải quá tiết kiệm, bình thường ăn cơm thêm chút thịt cá, vậy mới đủ dinh dưỡng được"
"Trong tay con còn có một chút tiền, ba mẹ cứ tạm cầm lấy đi" Lục Cảnh cười nói.
Lục Cảnh mới xem như yên tâm, chỉ cần ba đúng hạn uống thuốc xạ trị định kì, qua đầu năm phẫu thuật hẳn là không có vấn đề.
Lục Cảnh gật đầu khẳng định, chắc nịch nói lại một lần nữa: "Đúng vậy, người ta mới nhờ con đánh trưa hôm qua, lúc nãy con cũng vừa mới nhận được tiền"
"Ừm, không uống nữa" Trần Quốc Sơn vừa nói, ánh mắt còn có hơi tiếc nuối nhìn mấy vị bạn hữu của mình.
"Vậy nên ba mẹ cứ yên tâm ăn uống ngủ nghỉ thật tốt, cũng không cần phải chạy lung tung vay tiền người ta làm gì cả"
Đúng vậy, là thở phào nhẹ nhõm, mặc dù là ung thư gan quả thực rất nguy hiểm, nhưng ít nhất ba của mình còn chưa đến giai đoạn tuyệt vọng như ngày trước.
.....
"Ba! Mẹ! " Đột nhiên, Lục Cảnh nãy giờ vốn đang ngồi phía đối diện trầm tư suy nghĩ chợt lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Quốc Sơn trầm mặc nhìn xem Hồ Ngọc Vân, thỉnh thoảng lại liếc qua bên người Lục Cảnh, làm điệu bộ muốn nói lại thôi.
Nhưng là Trần Quốc Sơn lại đột nhiên cẩn thận nhìn hắn nói: "Chơi game giải trí kiếm một chút tiền cũng không sao, nhưng việc học hành không được bỏ bê biết không"
"Lục Cảnh, nhà chúng ta không phải gia đình giàu có gì, nhưng mà con không thể làm ra mấy việc phạm pháp hiểu không" Hồ Ngọc Vân lập tức bỏ lại xấp tiền xuống bàn khẩn trương hỏi.
Thử hỏi xem một học sinh trung học sao có thể kiếm ra nhiều tiền như vậy chứ?
Trời ạ! Tám triệu từ tay một đứa nhóc 16 tuổi là không hề nhỏ, phải hơn một nửa tháng tiền lương cửa hai vợ chồng nàng cộng lại rồi.
"Ừ" Trần Quốc Sơn an tâm gật đầu một cái.
Trần Quốc Sơn nghe vào cũng chỉ biết đưa tay lên vuốt đầu tóc không dám ho he lại một tiếng, chỉ biết hạ giọng nhận tội: "Anh cũng không ngờ, hà..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.