Lol: Thời Đại Quang Vinh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Nữ bạn học
Cũng không phải là dạy học rất tốt, đơn giản là thầy Hùng tính cách có một chút bảo thủ, nghiêm khắc, cho nên phần lớn học sinh đều rất sợ hắn.
"Dạ" Lục Cảnh đáp một tiếng, sau đó chạy xuống nhà đi đánh răng rửa mặt.
Thành phố Vinh từ lâu đã là một cái đô thị hiện tại hóa không nhỏ, dù là bây giờ mới chớp mắt mờ sáng cũng không phải ngoại lệ, xung quanh đây vẫn tràn đầy không khí náo nhiệt.
Thấy được hắn lạnh nhạt trả lời chính mình như vậy, Phạm Hà Vi giận dỗi trợn mắt nguýt nhìn hắn một cái, âm thầm cắn răng nghiến lợi.
"Em Hà Vi, em đứng lên trả lời cho thầy một câu hỏi" Nhìn thấy cô học sinh vẫn mải miết cúi đầu lẩm nhẩm cái gì đó với cậu học sinh xuất sắc của mình, thầy liền cố ý gọi lên, mục đích chỉ là để cho cô nhóc chăm chú một chút, trả lời được hay không thì không thành vấn đề.
Tiết học đầu tiên là môn sinh học, phải nói thế nào nhỉ, thầy giáo sinh học có thể xem là nhà giáo kì cựu của trường với cái tuổi đời 50 rồi.
Phạm Hà Vi vừa nhìn liền hiểu, lập tức ngẩng đầu tự tin trả lời: "Dạ thưa thầy, tế bào thu được là 2 phân tử axit piruvic, 2 phân tử ATP và 2 phân tử NADH. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Khụ khụ, ừm, coi như em trả lời đúng, em ngồi xuống đi, lần sau trong giờ học chú ý học hành, không được mất tập trung" Thầy Hùng trừng mắt liếc một cái nghiêm nghị nói, sau đó vẫy vẫy tay để cho hắn ngồi xuống.
"Em giải cho thầy, trong quá trình kết thúc đường phân từ 1 phân tử Glucozo, sẽ thu được những tế bào nào?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó nàng liền không thèm nói chuyện với hắn nữa, quay đầu một cái liền im lặng.
Với kinh nghiệm gần ba mươi năm giảng dạy, không lạ gì khi thầy lại được học sinh bí mật phong cho cái danh xưng ngoại hiệu 'đồ tể kiến thức'.
Phòng học trong chốc lát hoàn toàn yên tĩnh, tất cả đồng học đều kinh ngạc nhìn vào nàng, quả thật là mở rộng tầm mắt nha.
Xong xuôi, Lục Cảnh đi đến bàn cơm, nhìn thấy mẹ đã để một bát miến thịt trên bàn.
Mặc dù Phạm Hà Vi là đóa hoa xinh đẹp nhất nhì trong lớp, chính bản thân hắn cũng biết chính mình là đối tượng thầm mến trong lòng của nàng...Hơn nữa, còn là rất lâu từ trước.
Khắp nơi đều là đếm không hết ánh đèn xe ô tô vụt sáng lướt qua tại trên đường cái lao đi vùn vụt.
"Không cần đầu, biết tại sao mình giúp cậu không?"
Nhưng để cho nàng thất vọng chính là Lục Cảnh lại cực kỳ dứt khoát lắc đầu cự tuyệt: "Xin lỗi nha, mấy hôm nay mình không có thời gian rồi"
"Dạ mẹ, còn sáng sớm mà"
"Sớm con khỉ, hôm qua con ngủ muộn như vậy làm gì, nhanh dậy ăn sáng đi"
"Két.." Một âm thanh cửa kính bị kéo ra, phải một lát sau rèm cửa sổ mới có động tĩnh, chỉ thấy gương mặt mơ ngủ híp lại của Lục Cảnh xuất hiện ra.
"Vậy à, tiếc quá nhỉ, nghe nói hội chợ ngày mai có rất nhiều người nổi tiếng biểu diễn á" Phạm Hà Vi bặm môi nói, đúng lúc tình cảnh này lại bị thầy sao đang dạy nhìn thầy, ngày lập tức làm cụt hứng giảng dạy.
Ánh rạng đông khuếch tán ra từng luồng tia sáng nhàn nhạt có chút ấm áp hòa với cái không khí giá lạnh giữa mùa đông, mặt trời ở trên cao bị biển mây mênh mông che khuất ẩn lấp phía sau, tiết trời vào đầu đông không khí đã bắt đầu tản ra từng đợt giá lạnh phả vào từng ngóc ngách trong thành phố bằng những cơn gió liêu xiêu phảng phất, gió Đông Bắc chầm chậm đi theo dòng di lưu thổi vào, len lỏi vô tình tàn sát đi những tán lá vàng úa tung bay v·út qua trên bầu trời.
Lục Cảnh nhìn thấy phản ứng của cô nàng như vậy lập tức thú vị nhếch miệng một cái, học sinh bây giờ đúng là còn chưa biết tới khái niệm lái xe a.
Phạm Hà Vi tâm tình vui vẻ cười híp mắt "Dạ thưa thầy".
Sáng sớm, mặt trời lười biếng từ dãy núi phía đông chầm chậm nhô lên trên đỉnh.
Nàng đang muốn trả lời, chợt cảm thấy chân mình bị đá hai cái, thì ra là Lục Cảnh vừa đá vào mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
"À, cậu đi đi, ngay mai mình bận chút chuyện" Lục Cảnh lắc đầu từ chối.
"Vì sao?"
Sương mù sáng sớm dày đặc đổ dồn phủ kín bao quanh khắp bầu trời, nếu đưa mắt đứng ở bên này, tầm nhìn xa chắc chắn sẽ không quá dài, ước chừng chỉ ngắn ngủi vài chục mét.
"Mẹ có làm một tô miến thịt bằm, mau rửa mặt rồi xuống nhà ăn" Hồ Ngọc Vân gắt giọng thúc giục.
"Không có gì" Lục Cảnh nhàn nhạt gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vậy, vậy chiều nay nghi học cậu rảnh có thể kèm mình học bài được không?" Phạm Hà Vi có chút ngập ngừng pha lẫn hi vọng hỏi.
"Thế thì tuần sau được không?"
"Vì cậu xinh đẹp, ha ha"
Nàng trở lại chỗ ngồi xuống, hai mắt len lén liếc nhìn nam sinh điển trai bên cạnh, tâm lý âm thầm vui mừng khúc khích, bạn ấy thì ra cũng chú ý quan tâm đến mình nha.
"Lục Cảnh, mau dậy đánh răng rửa mặt đi học đi"
Chương 13: Nữ bạn học
Mùi hương nóng hổi nghi ngút bay lên để cho hắn thầm nuốt nước bọt, đúng là đồ ăn mẹ nấu luôn luôn là mỹ vị nhất.
"Hì hì, ban nãy cảm ơn cậu nha" Phạm Hà Vi thân cận nghiêng đầu lém lỉnh nhìn hắn nói.
"Nhìn vào đây." Lục Cảnh chỉ vào vở mình hạ thấp giọng nói nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ăn uống no nê, Lục Cảnh mang lên cặp sách của mình chạy đến trường học.
Thiên nhiên đất trời xoay chuyển hoàn mỹ làm rũ sạch đi những thứ ô uế tạp khí còn vương vấn lại trên từng kẽ hẻm u uất, khí tức tươi mát khiến cho tâm thần con người tràn đầy thư sướng, dễ chịu.
Trên quyển vở chính là đáp án bài tập vừa rồi.
Thầy Hùng cũng có chút ngơ ngẩn, không nghĩ đến cô học sinh thường xuyên không chú ý học tập này vậy mà có thể trả lời được, chẳng lẽ có chuẩn bị bài từ trước rồi ?
Nhất là những cái công viên cùng quảng trường, càng là biển người đông đúc đếm không xuể. Có người đang chạy bộ vận động, có đôi ba người lại ngồi tụ ở một bên nói chuyện trời đất mà vui vẻ cười lớn. Hay là những đứa bé tại quảng trường ngươi truy ta đuổi ghẹo nhau cười khúc khích khắp phố phường.
Không khí vừa náo nhiệt lại vui nhộn đến lạ thường, một ngày mới lại cứ bắt đầu như thế đấy...
Tư lịch lâu năm mà! Còn mấy năm liền về hưu dưỡng già, vậy nên giảng bài phi thường nhiệt tình chú tâm.
"À?" Phạm Hà Vi đứng dậy một mặt mờ mịt.
Lục Cảnh lắc đầu không có quan tâm, sống gần ba mươi năm, hắn đã không có tâm trạng đi tìm hiểu suy nghĩ của mấy tiểu cô nương như nàng nữa.
"Cũng không được"
Hứ, nếu như không phải đang ở trong lớp quá nhiều người, bản cô nương nhất đinh phải đánh cậu một trận.
"Vậy lát nữa mình mời cậu uống nước xem như cảm ơn nha"
Phạm Hà Vi tay nắm lấy góc áo, cái đầu nhỏ có chút mơ màng liếc qua xung quanh tìm sự giúp đỡ.
Bọn hắn đương nhiên là không có nhìn thấy động tác mờ ám lúc nãy của Lục Cảnh, vậy nên thật sự cực kỳ bất ngờ.
"Cho thầy đáp án" Thầy Hùng chỉ tay đến đề bài tập bên trên bảng đen, hỏi.
"A!" Phạm Hà Vi nghe được trong chốc lát gò má đều đỏ bừng, cảm thấy xấu hổ không thôi.
Ngồi trong tiết, Lục Cảnh vốn đang phiền não chuyện tiền bạc đây, đột nhiên cô bạn học ở bên cạnh thúc vào vai hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Này Lục Cảnh, tối ngày mai có hội chợ cậu có đi không?"
Những bạn học khác nhộn nhịp nghiêng đầu nhìn về phía nàng, không ít người trong bóng tối cũng đang cười trộm, ai cũng biết thành tích sinh học của Phạm Hà Vi đều có thể đứng hàng top 10, chẳng qua đó là top 10 đếm ngược, cho nên bọn hắn cũng rất chờ mong nhìn thấy trò cười của nàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.