Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Trọng sinh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Trọng sinh


Buổi sáng, thành phố Vinh, Nghệ An.

Ngày 9 tháng 9 năm 2014.

Nhìn xem ngày tháng đầy đủ trong cuốn lịch cũ kĩ trên tay, Lục Cảnh thật sự ngơ ngác.

Mới vài tiếng đồng hồ trước, hắn còn yên giấc ngủ ngon trên giường, vậy mà bây giờ lại trọng sinh trở về mười năm trước.

"Trò chơi c·h·ế·t tiệt đó lại là thật" Lục Cảnh tuyệt đối không nghĩ tới, thì ra trò chơi mà hắn vào ngày hôm qua hoàn toàn là thực sự.

Mình thật sự đã xuyên qua...

Cảm giác hết thảy cái này, tựa như là đang sống ở trong mơ vậy.

Lục Cảnh ngồi đờ ra mất nửa ngày, rốt cục mới xác nhận được bản thân đã trở lại mười năm trước.

Quay trở về là mình năm 2014, thế nhưng mọi thứ đối với Lục Cảnh lúc này trở nên thật khác lạ, hắn vẫn là hắn, cha mẹ cũng là như vậy, chỉ là cảm giác lại không hề giống như vậy.

Có lẽ ở nơi sâu xa, tựa hồ như thật có thiên ý.

Nằm ngửa lưng một hồi, kí ức của hiện tại theo từng đợt đổ về khiến cho đầu óc của hắn có chút choáng váng.

Lục Cảnh ngồi cạnh bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài trầm ngâm.

Đôi mắt ẩn ẩn hiện lên một vẻ tang thương tựa hồ không nên xuất hiện ở một chàng thiếu niên 17 tuổi.

"Được rồi, những thứ trước kia chỉ là rác rưởi, không nên suy nghĩ nhiều"

"Tâm tình phải thật tốt, thật tốt, tốt.."

Chuyện tốt nên nhắc lại ba lần.

Tự thôi miên bản thật một lúc, Lục Cảnh mới nhếch miệng ưỡn thẳng sống lưng.

Tâm tình lúc này mới cảm giác thật sự thoải mái hơn nhiều.

Năm 17 tuổi Lục Cảnh đương nhiên vẫn chỉ là một tên nhọc học sinh cấp 3 bình thường, chưa biết đến chuyện hút thuốc, cũng không uống rượu, đương nhiên càng chưa biết khái niệm tình đầu là cái mẹ gì cả.

Có chăng chỉ là hắn lúc này đã tự biết được bản thân mình đã có thiên phú không tồi về game.

Ân, nghiện game cũng là năng khiếu.

Ở cái năm 14 này không có bao nhiêu gia đình có thể tự sắm cho mình một đài PC về nhà, còn may Lục Cảnh lại được ba mẹ ưu ái sắm về cho hắn một chiếc để tiện cho việc học tập.

Chỉ là tuổi thơ đã sớm quen với việc không được trải qua niên đại điện thoại internet khuấy đảo, vậy nên ngoài việc học ra, bản thân muốn chơi game thì rất tự giác chạy ra một tiệm nét cỏ trong khu vực, đam mê mà, rất khó thay đổi.

Cái tuổi mới lớn đầy sức sống này, Lục Cảnh cũng không phải là không có tham vọng, có thể tự bản thân mình ở năm 18 tuổi đánh lên được bậc thách đấu Summoners Rift, có thể đoán được thiên phú của hắn như thế nào.

Đáng tiếc là trước kia, hắn sinh sai thời đại.

--------

Lắc lắc đầu xua tan những suy nghĩ nảy tung lộn xộn trong đầu, chuyện đã qua thì không nên để nặng trong đầu làm gì cả.

Bỏ một vài quyển sách vào trong cặp, không quên mang theo chiếc điện thoại samsung đời cũ, cẩn thận khóa lại cửa nhà, một cậu nhóc 17 tuổi với linh hồn vượt thời đại bước ra khỏi nhà với một mục đích cao cả.

Đi học !

Cũng may là dù sau khi ra trường đi làm, Lục Cảnh vẫn chỉ quanh quẩn qua lại trong thành phố, nếu không hắn thật sự nghi ngờ bản thân mình sẽ lạc đường...đến trường.

Trên dòng đường nhộn nhịp, hàng đám học sinh nam nữ kéo nhau đi bộ bên lê đường, hoặc đứa thì đạp những chiếc xe vòng qua lượn lại, hoặc khoác cặp liên tục chạy qua bên người nhau, tiếng cười nói rộn ràng, tiếng nô đùa trêu chọc gọi nhau í ới...

Trên con đường thanh xuân học trò này, trong dòng tuổi thẻ thơ ngây này, Lục Cảnh vẫn hiện diện trong đó, chỉ là bản thân hắn có vẻ như không phù hợp với hoàn cảnh này.

Cô đơn và trơ trọi !

Thời tiết năm nay có vẻ như thật không mấy lạnh lẽo, giữa cái tiết trời tháng 9 gần kề đầu đông, bầu trời vẫn len lỏi đôi ba tia nắng màu vàng rực rỡ chiếu rọi xuống mặt đất, bên đường đôi ba cửa hàng tạp hóa treo lên hàng dàn món hàng ăn vặt đóng trong mấy bao bì đỏ đỏ xanh xanh trông khá bắt mắt, xung quanh còn tụ họp một nhóm học sinh chờ đợi mua hàng, vừa nhìn là đã biết làm ăn không tệ.

Ở cái năm 2014 như này, đám học sinh với bộ đồ trắng và đen thuần khiết, tình ra bây giờ còn chưa có mấy cái thứ trang phục rườm rà "kì dị" như sau này.

Bằng chứng thì cũng rất đơn giản, nếu như ở cái thời của hắn, cứ tưởng tượng một đám nữ sinh túm tụm năm bảy ngồi xuống bên một sạp hàng vỉa hè bánh mì, đồ nướng, rán bốc khói nghi ngút như thế này, hắn dám đảm bảo chỉ cần cúi đầu xuống một cái thì thể nào cũng được một bữa rửa mắt với cái cạp quần trễ xuống để lộ cả mảnh quần lót rồi.

Mẹ nó nghĩ lại đúng là học sinh bây giờ có đa dạng các cách kiếm tiền thật.

Trường THPT... lớp 12A4

"Bảo Trung, 4 điểm."

"Lần này thành tích của em cực tệ, lần sau kiểm tra học hành cẩn thận, điểm như vậy một lần nữa gọi phụ huynh cho tôi, hiểu không?"

"Dạ thầy "

"Nguyễn Ánh Tuyết 7,25 điểm"

"Điểm tạm ổn, lần sau cố gắng"

"Vâng"

"Trần Lục Cảnh" Đọc đến cái tên này, trên khuôn mặt của thầy mới hiện lên vẻ tươi cười hài lòng, giọng điệu thân thiết đọc lên: "9,5 điểm"

"Dạ" Dưới ánh mắt hâm mộ của các bạn học, Lục Cảnh chậm rãi bước lên bục giảng nhận lấy bài thi.

"Đợt kiểm tra này em phát huy rất tốt, không ngừng cố gắng, qua năm này nếu thi giải Toán của tỉnh đạt kết quả tốt, có thể tuyển thẳng vào đại học em muốn vào năm sau rồi, cố gắng a"

"Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy" Lục Cảnh cầm lấy bài thi trở về chỗ ngồi, nội tâm không có một chút chấn động, ngày trước ở cái tuổi này hắn cũng là đứa học sinh xuất sắc bậc nhất trong lớp, 3 năm phổ thông đều luôn đạt được học sinh giỏi của lớp.

Đáng nhẽ ra phải hơn chục năm rồi thì kiến thức cấp ba của hắn phải mất đi không ít mới phải, chỉ là có lẽ do quá trình xuyên qua đã khiến cho những kiến thức này hoàn toàn trở nên nguyên vẹn.

Vậy nên đừng nghĩ hắn thường xuyên chơi game mà thành tích học tập không tốt, ngược lại là đàng khác.

Hơn nữa do lớn lên còn có mấy phần đẹp trai, thành tích học tập lại miễn chê, thỉnh thoảng còn có thể thu được vài dòng tin nhắn tỏ tình không biết của cô nàng nào gửi tới.

"Má chứ, tên ất ơ này lại cao điểm nhất lớp, nghiện game bây giờ còn điểm cao như vậy, có để cho người khác sống hay không." Đa phần bạn học ước ao ghen tị.

Theo góc độ của học sinh, Lục Cảnh có thể xem như là thành công không nhỏ, thế nhưng hắn một tay chống lấy đầu, con mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cảm giác mục tiêu phía trước của mình có chút mù mịt.

Lục Cảnh không tự nhận chính mình thông minh, thậm chí là lúc nhỏ trong khi những đứa trẻ đồng trang lứa đã bắt đầu chập chững học mẫu giáo năm đầu, hắn vẫn còn ở nhà ngu ngơ khóc mè nheo đòi mẹ.

Thế nhưng cũng không biết là có phải đột nhiên khai khiếu hay không, càng lớn Lục Cảnh lại càng cảm thấy bản thân mình lại thông minh đột ngột, lớn lên cũng xem như có chút ít điển trai, nhìn qua vốn là không có gì phải phiền não, nhưng bởi vì biến cố mà khiến hắn không còn có lựa chọn.

Ba của hắn làm tại công trình thường xuyên tụ họp ăn uống, lâu ngày liền có tật nghiện rượu, sức khỏe mấy năm này thường không tốt, thỉnh thoảng còn phải nghỉ làm ở nhà, mẹ lại chỉ là một thu ngân tại siêu thị, tiền lương ít ỏi nuôi sống một gia đình, thực sự khó khăn.

Nhớ ngày đó, hắn là học sinh tốt nhất toàn trường, nếu cứ theo tiến trình như vậy, tương tai của hắn sẽ là học đại học, sau đó ra trường tìm một công việc nào đó thật tốt để làm.

Nhưng là, từ cái ngày ba hắn mắc phải cái căn bệnh ung thư gan này, tương lai của hắn đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ tích.

Hắn không thể hiểu nổi, gia đình vốn đang bình thường của mình, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Cho nên, mình cố gắng để làm cái gì nữa.

Cũng vào lúc đó, hắn phát hiện bản thân mình thật sự bắt đầu đam mê một cái trò chơi tên là Liên Minh Huyền Thoại, cái này khiến ba mẹ lo nát lòng.

Hắn nói với ba mẹ, chính mình muốn làm một game thủ chuyên nghiệp, không muốn tiếp tục vào việc học này nữa. Đợi làm game thủ chuyên nghiệp, hắn sẽ kiếm đủ tiền chữa bệnh cho ba.

Nhưng mà, đón tiếp hắn chính là một trận răn dạy cảnh cáo, ba chỉ nói với hắn một câu khiến hắn chẳng thể nào quên được.

"Chỉ cần con tốt nghiệp xong cấp 3, lúc đó muốn làm cái gì cũng được, ba hoàn toàn ủng hộ"

Đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại đều làm hắn cực kỳ hối hận. Giá như lúc đó hắn không bốc đồng, mọi chuyện có lẽ đã hoàn toàn tốt đẹp.

Thế nhưng, với suy nghĩ lúc đó của một thằng nhóc mới lớn, Lục Cảnh đương nhiên không tin một chút nào về lời hứa của ba mình.

Cuộc sống của hắn chỉ quanh quẩn với việc trốn học, hút thuốc, chơi game...

Thành tích học tập càng ngày càng trượt, từ top đầu đều nhanh rớt xuống top dưới.

Với thành tích lúc đó, đừng nói là thi đậu vào Bách Khoa hay Ngoại Thương, chỉ tính ngay cả trường hạng trung du suýt chút nữa còn không vào nổi.

Thiếu niên mà, cái ước mơ trở thành game thủ rất nhanh cũng không còn qua to lớn trong lòng hắn, chỉ là sự đam mê khao khát đó vẫn tiềm ẩn một cách mãnh liệt không xóa nhòa được.

Lên đại học, muốn học cũng có thể, với điều kiện đủ bỏ ra 1 tín chỉ 400 ngàn, đó vẫn chỉ là mười năm trước.

Mẹ hắn thu nhập đã không quá cao, hơn nữa còn phải lo tiền chạy vạy vay nợ chữa bệnh cho ba hắn. Vậy nên để duy trì việc học, hắn không còn cách nào ngoài việc làm thêm cùng với cày thuê.

Đúng vậy, cái thời điểm đó Liên Minh Huyền Thoại đã cực kỳ thịnh hành, kèm theo đó là việc cày thuê cũng kiếm được kha khá tiền bạc, thậm chí không muốn nói là nhiều.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Trọng sinh