Lol: Thời Đại Quang Vinh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Dự định
Có hai thể loại người khi gặp một biến cố lớn trên cuộc đời. Loại thứ nhất là sẽ vươn lên một cách thật mạnh mẽ, quyết liệt. Loại thứ hai chính là sẽ trở thành một người chán nản, dị biệt.
Trái tim Lục Cảnh chợt cảm thấy từng đơn đau nhói. Đau đơn, xúc động làm cho hắn tỉnh ngộ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng là, nhân sinh nhiều khi thật không có cho chúng ta cơ hội để tự đưa ra lựa chọn.
Đau nhức, hối hận, tự trách...
Chương 4: Dự định
Việc đầu tiền là phải bắt buộc để ba hắn đi khám xem tình hình thế nào.
Lúc đó, Lục Cảnh mới phát hiện ra, ba của mình tay chân đều đã trở nên run lẩy bẩy, khóe mắt thầm quầng với những nếp nhăn kếp xếp. Tóc của ông cũng đã lấm thấm từng sợi tóc bạc, rất nhiều so với vài năm trước đó.
"Ân...cày thuê?" Lục Cảnh đột nhiên có chút chần chừ, nếu như bây giờ đi cày thuê, hắn lại không thể tránh khỏi được kết cục cấm thi đấu mấy tháng.
Vậy nên, hắn cũng chỉ đành căn răng mà từ bỏ cơ hội đó. Thời gian cũng dần dần trôi qua thật nhanh.
Hiện tại bản thân mình đã có cơ hội quay về sửa đổi, có thể trị hết bệnh cho ba, vậy mà hắn còn do dự đến việc bị cấm hay không, đúng là thừa thãi.
Đối với Lục Cảnh bây giờ, sức khỏe của ba mình mới là quan trọng nhất, con bà nó không sợ, bị cấm cùng lắm thì chịu đựng mấy tháng, cứ học xong cấp 3 sau đó đi thi đấu cũng không muộn, 18 tuổi còn rất trẻ, tương lai của hắn còn rất rộng mở.
Trước lúc mất, Trần Quốc Sơn có tâm sự với hắn, ông lúc đó thật không có ý định ngăn cấm con trai mình theo đuổi ước mơ.
Nhưng mà Trần Quốc Sơn chung quy vẫn không đợi được đến cái này đó.
Cho nên không có chút gì do dự, Lục Cảnh quyết định, chấp nhận ý định nghe qua là khả dĩ nhất lúc này của mình.
Nhưng là, hắn chợt phát hiện ra, bản thân mình đã bước sang cái tuổi 23 rồi, cái tuổi mà ý chí đã không còn phù hợp với cái đấu trường của nhiệt huyết tuổi trẻ này nữa.
Nhưng là, việc cúp học quá nhiều khiến cho số môn nợ tín chỉ của hắn vượt mức quy định dẫn đến trường học cảnh cáo buộc thôi học.
Lục Cảnh tự hỏi, bản thân liệu có thật sự đam mê hay không. Chắc chắn rồi, đương nhiên là có.
Hắn toàn lực học tập, hắn muốn chứng minh cho ba mình thấy được, chính mình xứng đáng với những thứ ông bỏ ra, chính mình vẫn là niềm kiêu ngạo của ông.
Tiền lương thu ngân lại thấp, vừa không chuyện tăng lương, nói thẳng ra là không có tiền đồ gì, chỉ vì chiếu cố tốt cho ba, chính vì như vậy lại làm cho Trần Quốc Sơn cảm giác được bản thân mình là gánh nặng trong nhà, có sống cũng là sầu não uất ức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba của mình, có lẽ...không còn có thể bên cạnh mình lâu nữa.
Lúc này mới là tháng 9, theo trí nhớ của Lục Cảnh thì phải đến tháng hai, tháng ba sang năm trong một lần tụt huyệt áp trong lúc làm việc tại công trình, ba hắn mới biết được chính mình đã mắc phải căn bệnh u·ng t·hư gan giai đoạn rất nặng không thể chữa dứt điểm.
Ngay khi Lục Cảnh vừa mới bước sang năm thứ 2, trong một lần đột phát xuất huyết, ông được đưa vào viện phẫu thuật không thành mà đi.
Chỉ là chút tiền ít ỏi kiếm được từ việc đi phục vụ bên ngoài làm sao có thể vừa chi trả cho việc học của hắn và vừa trả nợ cho gia đình được cơ chứ, và hiển nhiên khi Lục Cảnh lại tiếp tục với con đường cày thuê của mình.
Hắn còn có cơ hội, lần này hắn thề phải cải biến hết thảy.
Mẹ cũng là phần tử có trí thức, lúc trước còn đang đảm nhiệm công việc kế toán tại một một công ty khá lớn, gia đình vốn đang vui vẻ hòa thuận, đột ngột bị một cái căn bệnh phá hủy, số tiền tích góp được mấy năm không chỉ dùng hết, thậm chí còn thiếu nợ bên ngoài đến mấy trăm triệu, có thể nói là cả gia đình tan nát sạch sẽ không còn cái gì.
Ngày ấy, Lục Cảnh một đêm không ngủ.
Mục đích đã xác định rõ ràng, nhưng mà để thực hiện thật có chút khó a, đau đầu...
——————— (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian sau đó, Lục Cảnh nghỉ làm thêm ngoài, dành gần như toàn thời gian lấp đầy số học phần trước đó.
Chỉ là ông nghe người ta nói cái nghề game thủ chuyên nghiệp gì đó thật rất khó thành công, ít nhất ông muốn con mình học xong cấp ba, lúc đó cho dù có thất bại trong cái nghề này, hắn quay trở về còn có tấm bằng cấp ba làm lá chắn cứu mạng cuối cùng.
Mẹ hắn cũng vì có thể ở gần tiện thể dễ dàng chăm sóc cho ba, cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn từ chức ở công ty về làm việc ở một siêu thị gần nhà.
Tại sao bản thân mình không cố gắng thêm một chút nữa. Nếu như chính mình cố gắng thêm một chút, chẳng phải đã có thể thi vào một trường tốt hơn sao.
Thời gian nửa năm đó, Lục Cảnh không biết là chính mình có chịu nổi hay không, nhưng hắn dám chắc số tiền học phí, tiền thiếu nợ của gia đình chắc chắn là không chịu đựng nổi.
Lục Cảnh hiểu, chính mình không thể làm theo cảm tính, hắn đã đủ trưởng thành để nhận thức được, bản thân mình phải thay ba gánh lên vai cái nhà này.
Vậy nên bây giờ hắn vẫn còn có thời gian nửa năm để cứu vãn.
Bây giờ muốn chữa trị dứt điểm ở giai đoạn đầu cũng có khả năng rất lớn mặc dù số tiền cần thiết không phải là ít, nhưng để mà so với số tiền bỏ ra lúc trước thì đúng là không thấm vào đâu.
Cuộc sống của hắn lại bắt đầu trở về với cái vòng quay c·hết tiệt kia...làm thêm.
Ba của hắn, con người mà Lục Cảnh ghét cay ghét đắng lúc đó, với thân thể bệnh tật rất nặng, ông vẫn buông xuống tự trọng của mình mà cúi xuống khẩn cầu thầy cô giáo tiếp tục cho hắn đi học.
Thời điểm đó, số tiền kiếm được từ việc cày thuê gần như có thể thay đổi cuộc sống lúc đó của hắn, thậm chí còn góp thêm một phần làm giảm đi áp lực nợ nần mà gia đình phải chịu.
Nhưng mà nghĩ đến căn bệnh quái ác của ba, đó là nỗi đau nhức vĩnh viễn không quên của hắn, Trần Quốc Sơn lúc còn khỏe mạnh, số tiền lương kiếm được vốn là không ít, thỉnh thoảng gia đình rảnh rỗi còn được du lịch nghỉ đông, sinh hoạt phải nói là dễ chịu.
Nếu hỏi về lợi tức của việc trọng sinh trở về ở đâu, con mẹ nó Lục Cảnh trước kia hầu hết đều đang chạy trối c·hết cắm đầu từ công việc này đến công việc kia trả tiền thiếu nợ.
Còn thắc mắc với trình độ không tồi của hắn thì tại sao lại không có một câu lạc bộ nào liên hệ để thi đấu.
Hắn đương nhiên là muốn một lần được đứng trước vũ đài mà phát sáng phát nhiệt một lần, có thể đứng trước sân khấu vô địch thế giới, lại càng là mộng tưởng lớn nhất trong đời của hắn.
Đương nhiên là vẫn có, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc nếu muốn tham gia chuyên nghiệp, hắn sẽ phải chịu án phạt cấm thi đấu ít nhất sáu bảy tháng về vấn đề cày thuê. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian hiện tại, chẳng bằng cố gắng luyện tập trình độ thật nhiều, rãnh rỗi tìm hiểu một chút tiếng Hàn, Trung thì hơn, biết đâu tương lai thực sự có cơ hội xuất ngoại, ít nhất sẽ không gặp phải vấn đề giao tiếp.
Hắn tốt nghiệp ra trường, tiền thiếu nợ cũng giải quyết, chỉ là niềm khao khát đó vẫn chưa một lần dập tắt trong tâm trí của Lục Cảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thật đáng tiếc, Lục Cảnh lại chính là loại người thứ hai đó.
Sau cùng, đôi mắt đục ngàu của ba chợt ánh lên một tia lóng lánh, tự hào mà nói: "Cho dù có như thế nào, con vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của ba"
Lục Cảnh cũng dần mất đi đấu chí, cuối cùng... hắn nản lòng.
Sau khi tốt nghiệp cũng đâm đầu tiếp tục làm việc, làm gì còn thời gian để mà theo dõi chứng khoán, bđs làm giàu gì đó cơ chứ.
Tại sao chính mình lại khốn nạn đến mức như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.