Lol: Thời Đại Quang Vinh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Ba mẹ
"Phù,...cuối cùng cũng nhảy lên được bạch kim 2, tối nay cố gắng thêm một chút, tranh thủ có thể lên được kim cương"
"Anh không nghe hả, con nó bảo không ăn rồi ép cái gì" Hồ Ngọc Vân lập tức lườm qua trách móc nói.
"Điểm số rất tốt, chỉ cần tiếng anh cần cải thiến một chút là được, mẹ không cần lo lắng" Lục Cảnh tự tin trả lời.
Để người ướt chư chuột lột trở về nhà sẽ không bị mẹ cho một trận đòn nhừ tử chứ?
Vài giọt mưa tạt vào mặt khiến Lục Cảnh thụt người lại, nhìn cơn mưa lớn liên tục đánh vào trên khung cửa kính, tâm trạng bất chợt có chút lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tâm thần Lục Cảnh có chút không tập trung mà đưa hai mắt nhìn ra ngoài cửa kính ngẩn người suy nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ước mơ của mình, lần này...chính mình sẽ không buông bỏ như vậy đâu.
Gần 8 giờ rưỡi, Lục Cảnh mới lết được thân thể tàn tạ trở về cửa nhà, hắn cuối cùng vẫn không chờ được trời tạnh mưa.
Trong lòng cũng ấm áp dễ chịu, mẹ đúng là vẫn luôn đến bản thân mình.
Với thân hình gần 90 cân nặng, hắn nhiều khi cũng không hiểu được mẹ của mình tại sao ngày trước lại đồng ý gả cho ông.
Lục Cảnh thoát trò chơi khỏi máy tính, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thời gian.
"Ân, béo mới tốt " Lục Cảnh đột nhiên nghĩ đến mỗi lần năm mới cả nhà đi chúc tết họ hàng, cả gian phòng khách xếp một dãy bàn lớn đón tiếp con cháu, ba bốn bác chú cô gì thêm sáu đứa cháu ai nấy đều không dưới 80 cân, cả một cái dãy bàn lớn vậy mà đều không đủ cho mười người ngồi, nghĩ tới mà cả người đều nổi lên một lớp da gà.
Chờ đi, mình rất nhanh liền sẽ thực hiện nó.
....
"Lục Cảnh, lúc trưa học xong con đi đâu làm sao bây giờ mới trở về, quần áo còn ướt như chuột lột thế này?" Mẹ hắn Hồ Ngọc Vân nhìn thấy hắn bước vào nhà liền mở miệng trách cứ.
Lục Cảnh tâm thần chuyển về trước bàn cơm, ngoài đĩa thịt kho tàu dầu mỡ ra thì thức ăn tối nay không có gì khác biệt, một đĩa cải xào, cá kho cùng canh thịt bằm.
"Đã bảo con rồi, thời tiết này thường xuyên có mưa, đi đâu cũng phải mang theo cái ô" Hồ Ngọc Vân lo lắng nói, cầm lấy cốc trà gừng nóng hổi vừa mới pha xong đưa cho hắn:
"Không phải con gái thì giảm cân làm cái gì, đàn ông phải béo một chút thì mới tốt" Nói thì nói như thế, chứ Trần Quốc Sơn hắn cả đời tự hào nhất là lấy được một cô vợ xinh đẹp, sinh ra một đứa con trai vừa cao vừa gầy cải thiện gen họ Trần nhà hắn.
"Ở nhà bạn chơi không kịp trở về"
Ba triệu rưỡi, ổn trong tay!
....
Ây chà, xem ra mình bị cảm thật rồi, thân thể cũng quá yếu đi, mới mắc chút mưa đã sốt rồi, sau này phải dành thời gian rèn luyện bồi bổ mới được.
Thứ hai, đợt thi cuối kì này, đạt thành tích cao một chút, để ba mẹ hãnh diễn vì hắn.
Lục Cảnh lập tức áy náy nhận lỗi: "Dạ thưa mẹ, con biết rồi"
Lục Cảnh thức thời ngậm miệng, hắn cảm thấy im lặng là giải pháp tốt nhất.
Hắn lúc đó còn thắc mắc chẳng lẽ ba mình trước kia đích thật là soái ca đấy, cơ mà tiếc là không phải, ba của hắn trước kia so với bây giờ cũng phải so kè cái tám lạng nửa cân.
Lại thêm một tiếng sấm lần nữa nổ vang, trên bầu trời đột ngột xẹt qua một tia sáng, ngay tức khắc nước mưa như liên miên không dứt đổ xuống, một cơn mưa nhỏ trong khoảnh khắc biến thành mưa to.
"Hắt xì" Lục Cảnh vừa mới nói xong liền hắt hơi một cái, một chút nước mũi theo đấy mà chảy ra.
"Ầm ầm —— " (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ăn uống gì chưa, vào thay đồ rồi ra ăn cơm" Trần Quốc Sơn lúc này mới nhìn hắn rồi gật đầu lên tiếng.
Mấy cái lí do này sẽ không có vấn đề gì a?
Thứ ba... đôi mắt của hắn, chợt ánh lên một vệt kích động.
Tuy là lời trách cứ, nhưng hắn nghe vào lại tràn đầy vẻ lo âu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nó đều lớn đầu rồi, không cần phải chăm chút từng cái như vậy" Trần Quốc Sơn một bên cười híp mắt, một bên vẫy tay hắn tới ngồi vào bàn: "Lục Cảnh, con mau tới ăn cái này, đây là món thịt kho tàu ba làm đấy"
Thứ 7, ngày 9 tháng 10 năm 2014.
Lục Cảnh đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang: "Mẹ"
Vừa nhìn thấy Trần Quốc Sơn, khuôn mặt lúc này còn tính là khí phái phấn chấn, gần mười năm không được nhìn thấy khuôn mặt của ba, tâm trạng của hắn chợt kích động, nhưng hắn không giỏi thể hiện tình cảm của mình, chỉ biết "dạ" lên một tiếng.
Lục Cảnh vừa mới bước xuống lầu một, lập tức liền nghe được ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, vài hạt mưa phùn khiến bầu trời trở thành một mảnh đen kịt u ám.
"Dạ mẹ"
"Còn nói không bị gì, con ăn cơm nhanh đi, uống thuốc sau đó xông nhiệt tránh cảm nặng" Hồ Ngọc Vân lắc lắc đầu, chỉ lấy cốc trà gừng yêu cầu hắn uống.
...
"Còn may là ngày mai được nghỉ, sang tuần vừa kịp hoàn thành yêu cầu"
Nhưng ngoài kiếm tiền, Lục Cảnh còn có sự tình khác cần phải làm.
20 giờ 02 phút.
Ân, không phải hắn sợ vợ, đơn thuần vì hạnh phúc gia đình.
Tại trong đầu của hắn bắt đầu chậm rãi chỉnh lý từng bước quy hoạch.
Vừa mới đi vào phòng khách, liền thấy ba mẹ vừa bày biện xong bàn cơm, mặt mày hai người đều xị xuống nhìn hắn.
"Mau uống đi, lát nữa mẹ đi mua mấy liều thuốc về uống xua cảm"
"Victory"
"Mấy hôm nay kiểm tra thử thế nào?" Hồ Ngọc Vân gắp cho hắn một miệng rau cải, nhẹ giọng hỏi.
Hắn cũng không sợ mẹ mình xác nhận với thầy, dù sao bản thân mười mấy năm qua đều là học sinh gương mẫu, không đến mức phải tra hỏi lại thầy.
"Àiii, sao lại mưa đúng lúc này chứ, mình không có mang theo ô mới c·h·ế·t" Lục Cảnh đi ra ngoài cửa nhìn thoáng qua bên ngoài buồn bực lẩm nhẩm.
Hồ Ngọc Vân đứng dậy cầm cái khăn lông trên ghế giúp hắn lau khô đầu tóc đang ướt, ân cần lo lắng nói: Con thiệt là, trời mưa lớn như vậy sao không gọi mẹ qua đón, nhanh đi tắm rồi thay đồ đi, đừng để nhiễm nước lại bị ốm"
Lục Cảnh gãi đầu hối lỗi, cảm thấy bản thân mình thật là khiến cho ba mẹ lo lắng không ít, liền cúi đầu chột dạ nói: "Dạ mẹ, con chiều nay thầy nhờ con ở lại làm chút chuyện, ai ngờ xảy ra chút vấn đề trì hoãn, trở về lại gặp trời mưa"
"Được rồi, ăn nhiều thịt tốt sức khỏe" Trần Quốc Sơn gắp lên một miếng thịt muốn kẹp vào trong chén của hắn
"Ầm ầm —— "
"A khì, khục khục.." Ngay vừa mở cửa phòng, một luồng gió lạnh thổi qua khiến Lục Cảnh không kìm được ho sặc lên một tiếng.
"A a, ba mẹ ăn đi, con đang giảm béo" Nhưng là chợt nhìn thấy đĩa thịt ngập đầy dầu mỡ trên bàn, Lục Cảnh tức thì xạm mặt lại cự tuyệt, bắt đầu nghĩ xem nên khuyên ba mình kiêng dầu mỡ thế nào, dù sao bệnh của ba cũng một phần nhỏ xuất phát từ thói quen ăn uống này đấy.
"Ừ, cố gắng cuối kì này thi cứ tốt một chút" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 9: Ba mẹ
"Hay là ở lại trường tự học bổ túc"
Lục Cảnh cầm lấy cốc thổi qua vài cái, sau đó uống một hớp nhỏ, toàn thân nhất thời đều cảm giác ấm áp dễ chịu.
"Dạ, con chỉ cảm nhẹ thôi, chắc ngày mai là khỏi rồi"
"Legendary"
Hồ Ngọc Vân gật đầu, sau đó sức nhớ ra mà nghiêm mặt nói: "Mà lần sau đi đâu không về nhà phải gọi về cho ba mẹ biết không, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao, cứ để mẹ lo lăng không ngớt"
Lục Cảnh nghe lời gật đầu một tiếng, chạy vào phòng lấy quần áo đi vào phòng tắm.
"A ha ha" Trần Quốc Sơn ý muốn cầu sinh trỗi dậy, trung thực ăn lấy miệng thịt của mình.
Thời điểm này Trần Quốc Sơn còn chưa phải cần tiền chữa bệnh, cho nên bữa ăn cũng là đầy đủ dư dả.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.