Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Giao hữu
- Sao lại bị hoang tưởng rồi, chắc là đầu bị thương nặng? Nào, ta đưa ngươi đi bệnh viện!- Nghe được lời đó, Thanh Đạt liền trêu chọc đối phương một phen. Đây là tự tin thái quá rồi đấy, bệnh này mà không trị để trở nặng thì phiền phức lắm.
- Khá quá nhỉ! Lần này em là người về trước tiên!- Thầy Mạnh nói với Triệu Hoài, khuôn mặt đó tự hào không ít.
- Ta cũng thật sự muốn biết, bản thân đã làm sai chuyện gì? Để rồi phải ra nông nổi này. Không lẽ là do ta quá đẹp trai!- Triệu Hoài tự tin mà đáp, lời này nói ra không chút nào bận tâm đến tình hình bản thân hiện tại.
- Hôm qua luyện tập, thật sự là có ích. Thấy em tiến bộ như vậy, thầy rất là vui. Nào, hôm nay tiếp tục 20 vòng nữa nào!- Thầy Mạnh niềm nở nói, nụ cười ấm áp liền xuất hiện trên đầu môi.
- Đi đâu đấy, bạn ơi!- Suy lên tiếng, ánh mắt nhìn về đối phương còn trìu mến không ít.
Nụ cười trên môi cũng chợt biến mất đi, đằng sau ấy là nước mắt biển đọng. Triệu Hoài dường như không tin vào những gì mà mình nghe thấy. Quay đầu nhìn sang thầy Mạnh để tìm một cái đáp án chính xác. Đổi lại là một cái gật đầu biểu thị đồng ý. Hắn ta giờ đây mới ý thức được việc bản thân đang dần rơi vào hang cọp.
- Không thể nào, thực lực của cô ta không thể nào là học viên năm nhất được!- Triệu Hoài vội nhìn phía thầy Mạnh, lớn tiếng mà nói. Khuôn mặt ấy, cùng với sự khẳng định chính là nét hoảng loạn.
Nghe đến hai từ này, trong lòng Triệu Hoài liền dâng lên cảm giác bất an. Cái tên này, dường như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải. Chỉ là nhất thời, vẫn là chưa nhớ ra được. Đến khi đối phương xuất hiện, khí ức xưa bất chợt ùa về.
- Được, đây là các người ép ta. Đừng trách ta ra tay độc ác!- Ánh mắt Triệu Hoài liền trở nên sắc bén, giọng nói thì bỗng chốc lạnh lùng đến đáng sợ.
- Thầy nhìn em xem, toàn thân đều là vết thương. Có thể tha cho cái mạng nhỏ này của em được không?- Triệu Hoài hướng về phía thầy Mạnh mà nói lời cầu cứu. Khuôn mặt đó, đúng là đáng thương không ít.
- Có thể tha cho ta, một lần này được không?- Thấy việc cầu cứu thầy Mạnh là vô ích, Triệu Hoài xoay đầu lại. Nói lời năn nỉ với người trước mặt, còn bày ra dáng vẻ yếu đuối để lấy lòng người ta.
- Suy? Ngon!- Nghe được lời đó, Triệu Hoài không chút dấu diếm sự vui mừng của bản thân. Đã đến lúc, chứng minh sức mạnh của mình rồi.
Hôm sau, Triệu Hoài toàn thân quấn băng trắng, từ đâu cho tới chân, một thân trang phục kì lạ. Hắn ta so với xác ướp mà nói, chẳng có gì gọi là khác biệt. Có khi đứng cạnh nhau, khó mà phân biệt được đâu là người đâu là xác.
- Không!- Lời này nói ra rất thẳng thắn, rất dứt khoát.
- Em phải biết rằng, rèn luyện nhiều thì cơ bắp mới phát triển. Cấp bậc bây giờ của em còn yếu, nên cần rèn luyện. Người khác nền tảng đã tốt, còn của em thì hơi loạn. Nên cần rèn giũa lại, nếu không sau này thành tựu ắt hẳn có hạn. Bây giờ nổ lực bù đắp, tránh cho sau này hối tiếc!- Thầy Mạnh tận tình giải thích, nhưng nét mặt kia vẫn có gì đó rất lạ. Lạ lắm.
- Wa, phong cách ăn mặc của ngươi cũng lạ thật đấy. Thời trang kiểu mới à?- Thanh Đạt nhìn về một màn này, xém tí là không nhịn được cười, liền buông lời giễu cợt.
Chỉ thấy tên đó nhẹ cười, ánh mắt trìu mến đến lạ. Nhẹ giọng mà nói: "Suy đây, đánh đi!"
Nghe một màn đối thoại này, Triệu Hoài dường như đã hiểu ra tất cả mọi chuyện. Nhưng điều hắn ta thắc mắc hơn cả, là rõ ràng bản thân đã ẩn thân rất kĩ. Làm sao mà họ phát hiện ra được? Chuyện này, rất đáng nghi ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đối thủ hôm nay của em vừa tầm. Suy lắm!- Thầy Mạnh nhẹ giọng mà nói, dáng vẻ ân cần không ít. Nhưng ẩn sau nó, là sự nham hiểm có đầy.
- Vâng, thưa chú ba!- Ngô Dung nhẹ gật đầu, đã đôi phần hiểu được lời đó.
- Ta thì được nhưng ngược lại đám cơ bắp trên người thì không!- Suy nhẹ đáp, kèm theo đó là một màn khoe cơ không thể nào lộ liễu hơn được nữa. Cơ nào cơ nấy, to như cái đầu Triệu Hoài vậy. Điều này, khiến cho hắn ta không khỏi sợ hãi một phen.
- Lừa người, đây rõ ràng là lừa người! Ta không chơi đâu, các ngươi tìm người khác mà đánh đi!- Ngay lập tức, Triệu Hoài tìm cách rút lui. Còn ở lại đây lâu, e là thật sự không ổn.
- Tiểu tiết ấy mà, không quan trọng!- Chỉ thấy thầy Mạnh hiền từ mà nói, còn nở ra nụ cười hiền hậu nữa.
- Điêu à, ngươi mà suy chỗ nào!- Triệu Hoài lớn tiếng mà chất vấn, khuôn mặt toàn là vẻ ngạc nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cái đó thì ta sẽ cố gắng hết sức. Hehe!- Suy nhẹ cười, nhẹ nhàng nhưng dạt dào tình cảm.
- Hôm nay, thầy đừng có nói với em. Đối thủ là vẫn người hôm qua đó!- Triệu Hoài nhanh nhảo mà mở lời trước, chiếm lấy thế chủ động.
- Ngươi có thể nào đi ra chỗ khác chơi được không? Ta đang đợi đối thủ của mình. Ngươi đứng đây không tiện cho lắm thì phải!- Triệu Hoài hồn nhiên mà nói, biểu tình có còn một chút vui vẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tốt! Tùy ý mà chơi đi con!
- Dù sao cũng là đàn chị, tránh để người khác nói ta ức h·i·ế·p ngươi. Đành nhường ngươi ra chiêu trước vậy. Ra tay đi!- Ngô Dung cất tiếng, liền sau đó là bày ra tư thế nghênh chiến. Nhất định, phải trả lại tất cả những tủi hờn đã chịu. Đánh cho tên đó sống dỡ c·h·ế·t dỡ là được.
- DG, lời thầy Mạnh nói có đúng không?- Chuyện này, Triệu Hoài khó mà biết thật hư thế nào, chỉ đành cầu cứu viện trợ. Dù sao hiện tại, thứ có thể hỏi được cũng chỉ có mình cổ máy kia.
- Ta tên Suy, được chưa?- Đối phương từ tốn mà đáp, nhẹ giọng nhưng đầy đáng sợ.
- Quá khen, quá khen! Thầy cứ làm em ngại!- Triệu Hoài vui mừng, tưởng rằng bản thân đã thoát khỏi bể khổ. Khuôn mặt ấy không chút nào gọi là dấu diếm. Thiếu điều, muốn hất ngược lên trời.
Một lần nữa trở lại, đợi Triệu Hoài vẫn là dáng vẻ quen thuộc đó. Lần này, thật sự là muốn trốn nhưng không sao thoát khỏi. Đành vậy, thế thì chìu ý đối phương một lần. Không phải chỉ là một trận chiến thôi sao, bản thân lẽ nào lại sợ. (Mà sợ thật!)
- Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi. Các con giao lưu học hỏi là chính, không cần ra tay quá nặng. Còn mạng là được!- Lời này nói ra, đây rõ ràng là đang ám chỉ mà.
- Cút!
cái mạng nhỏ của em đó!) Triệu Hoài nghĩ thầm, sự tình bây giờ đúng là bất ổn.
- Vâng, thưa thầy!- Suy nhẹ đáp, nhe nanh mà cười. Trong mắt đối phương, liền trở nên đáng sợ không thôi.
Bỗng nhiên tên đó lại xuất hiện, đứng lù lù trước mặt Triệu Hoài. Hắn ta của lúc này vẫn ngây thơ lắm, sự vui mừng vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt. Đâu biết rằng, tương lai tăm tối đang chờ đón bản thân.
- Ngô Dung, lên sân đi em!- Thầy Mạnh nhẹ giọng mà nói, ẩn trong đó là sự nguy hiểm khó mà diễn tả thành lời.
- Hôm nay, các em sẽ giao đấu với nhau. Giao lưu là chính, học hỏi là mười. Vì thế nên biết điểm dừng!- Thầy Mạnh nói sơ qua một lượt, giảng dạy những quy tắc cơ bản của việc giao đấu cho các học viên.
- Hình như có gì đó sai sai thì phải, hôm nay em là người về đích đầu tiên. Sao vẫn phải chạy 20 vòng?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn về thầy Mạnh, ánh mắt đó toàn là sự hoài nghi.
- Nào, Triệu Hoài lớp C sẽ là người lên sân mở đầu trước!- Thầy Mạnh dõng dạc mà nói, uy thế toả ra là không thể coi thường.
- Vậy, nhẹ tay một chút chắc là chắc được nhỉ?- Triệu Hoài vẫn là cố chấp, tiếp tục nói lời cầu xin. Dù sao đỡ được cái nào thì hay cái đó.
- Có thể làm ơn né sang một bên hay không? Ta đang vội!- Triệu Hoài đáp lời, người bất giác mà run lên từng đợt.
Nghe được lời đó, Triệu Hoài ngay lập tức bước lên trước, khí thế cao ngạo không ít. Dẫu sao bao ngày rèn luyện, hắn của hiện giờ đã khác xưa nhiều rồi. Chỉ cần đồng cấp, tự tin kèo trên. Đánh cho đối thủ, không biết trời trăng gió mây là gì, cũng không phải là không thể.
- Thời trang cái đầu nhà ngươi, không thấy ta toàn thân b·ị t·hương à? Khó khăn lắm mới băng bó xong đấy, đau hết cả người đây này. Tên đó ra tay, đúng là ác độc mà!- Khuôn mặt của Triệu Hoài toàn là nét nhăn nhó, không khỏi cảm thán trong lòng nhiều một chút.
( Vậy mà thầy nói tất cả là tốt cho em. Đúng là lừa người, phi!) Triệu Hoài mắng thầm cho bỏ tức, nhưng đối mặt với hiện thực vẫn là bất lực.
Sau một tuần luyện tập vất vả, nói là luyện tập cho nó sang chứ thật ra là Triệu Hoài toàn bị người ta đánh. Thực lực của hắn ta cũng vì thế mà tiến bộ không ít. Khả năng thực chiến cũng như né đòn đều được nâng cao thấy rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Muốn em đánh với cô ta, hai người nằm mơ đi!- Nói rồi, Triệu Hoài xoay người định rời đi. Nhưng đường lui đã bị chặn bởi Suy, muốn đi qua là điều không thể.
- Ta thật sự thắc mắc, rốt cuộc là ngươi làm sai chuyện gì để rồi ra nông nổi này?- Thanh Đạt nhíu hai cái chân mày, lộ rõ ưu tư. Nhưng không quên cười trộm một tiếng, dù sao cái tạo hình này cũng quá mắc cười đi được.
Triệu Hoài bây giờ mới ý thức được, trận chiến này dù hắn muốn hay không. Vẫn phải đánh, muốn phó thác là không thể nào. Đây là rõ ràng là cái bẫy, dành riêng cho bản thân. Ngay cả đường lui cũng đã chặn, chỉ có thể miễn cưỡng tiến lên.
( Ngươi Suy mà không suy. Còn ta thì suy. Ốm đòn thật rồi!) Triệu Hoài mắng thầm, cuộc chơi này hắn ta làm sao mà chấp nhận cho được.
- Chạy ngay đây, chạy ngay đây!- Thế là không còn cách nào khác, hắn ta đành làm theo. Dù sao bây giờ, làm gì có lựa chọn.
Sau đó, lần này thì vẫn còn cái gọi là sau đó nhưng có điều hơi thảm. Triệu Hoài ấy mà, đang được trải qua cái cảm giác tẩm quất toàn thân. Mềm mình là ít, còn nhừ người nữa kìa. Cơ thể thì tàn tạ xác xơ hoa lá, không còn cái gì gọi là nguyên vẹn cả.
Triệu Hoài nhanh chóng xoay người rời đi, bước chân của hắn ta rất nhanh. Nhanh đến nổi mà chân không chạm đất. Đến lúc ý thức được có chuyện không lành, thì cả cơ thể dường như đều được đối phương nhấc bổng lên.
Lần này thì Triệu Hoài đã rút kinh nghiệm từ lần trước. Bản thân ra sức mà chạy, là người cán đích đầu tiên. Nhưng ngàn lần không nghĩ tới, xui xẻo lần trước vẫn là lập lại. Chạy trời sao khỏi nắng, đau thương cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong.
Sau khi kết thúc bài tập khởi động cũng như là rèn luyện sức bền. Tiếp theo đó vẫn là luyện tập đối chiến như thường. Thầy Mạnh tiến tới gần Triệu Hoài. Hắn ta liền dự cảm có điềm không lành sắp xảy ra. Chỉ cần thầy Mạnh tìm tới bản thân, thì chẳng có điều gì là tốt cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Hoài hiện tại, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đối thủ hôm qua bón cho hắn không ít hành, tới hôm nay vẫn còn chưa tiêu hóa kịp. Chỉ cần không phải là đối phương, bản thân liền tự tin đối chiến.
- Vâng, cháu xin nghe theo lời chú, chú ba!
- Ừm, có sức vùng vẫy thế kia, chắc là còn khỏe mạnh chán. Suy, tự biết chừng mực nghe em!- Thầy Mạnh nhìn về Triệu Hoài một lượt, kĩ càng mà đánh giá.
Một người con gái xinh đẹp bước lên trên, khuôn mặt đó mang cho hắn cảm giác đôi phần quen thuộc. Dường như bản thân đã gặp ở đâu đó rồi thì phải, ngực hắn ta tự nhiên nhói lên từng cơn. Triệu Hoài nhớ ra rồi, đây là người con gái từng truy sát bản thân mà.
( Cái đó mà là tiểu tiết à, rõ ràng là chuyện lớn đấy. Cô ta mà đánh hết sức, sẽ mất
Chương 10: Giao hữu
Ở học viện Long Cơ, giữa các lớp thường sẽ có giao đấu. Chủ yếu vẫn là trao dồi kinh nghiệm, rèn luyện bản thân. Hôm nay, Triệu Hoài thuộc lớp C sẽ đối đầu với người lớp A. Đây là để xem thành tích của mỗi học viên cũng như đánh giá cách dạy của giáo viên.
Triệu Hoài nghe tới đây, mặt có chút biến sắc. Hai cái chân mài nhíu lại, tâm trạng không khỏi kích động. Bản thân đã biểu hiện như vậy rồi, tại sao vẫn còn chưa chịu buông tha? Đây là cố tình chỉnh hắn ta mà.
- Đừng đứng ngay ra đó nữa. Tiếp tục chạy đi nào!- Đang lúc Triệu Hoài còn phân vân, thì có tiếng của thầy Mạnh hối thúc.
- Cảm ơn chú, chú ba!- Ngô Dung nhìn về phía thầy Mạnh, lễ phép mà thưa.
- Theo như lí thuyết, thì lời của ông ta có phần đúng. Chiến giả cấp 1 cần không ngừng rèn luyện mới có thể lên cấp!- DG xuất hiện, liền đem thắc mắc đó mà giải đáp.
- E hèm, sau này đừng gọi chú ba. Phải gọi là thầy Mạnh. Biết chưa?- Thầy Mạnh giả vờ lên tiếng khiến trách, thật ra là ngầm xác nhận mối quan hệ với cô ta.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.