Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Lưu manh

Chương 11: Lưu manh


Trước tình hình này, Triệu Hoài đã bị đối phương đưa vào thế bí, tiến không được mà lùi không xong. Đành vậy, đã đến lúc dùng đến tuyệt chiêu của bản thân, cầu đường sống trong kẻ c·hết. Chỉ thấy hắn ta tiến đến gần đối thủ, mặt không biến sắc.

Triệu Hoài không nói lời nào, ánh mắt liền trở nên đăm chiêu, bầu không khí cũng vì vậy mà trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Hắn ta hít lấy một hơi mạnh, khí thế dâng tràn trong phút chốc. Mọi người đều nghĩ rằng, tên này nhất định sẽ tung ra bí chiêu nào đó.

Cho đến khi sự kiện trước mắt diễn ra, tất cả những người đứng xem dường như đều không tin đó là thật. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá nguy hiểm làm cho mọi người ở đó không khỏi choáng váng. Triệu Hoài, đúng là làm liều thật mà.

Chỉ thấy trước mắt là Triệu Hoài trực tiếp quỳ xuống, ôm chặt lấy chân Ngô Dung. Tư thế không khỏi hèn mọn, còn làm ra bộ dáng vô cùng đau khổ. Khuôn mặt thì mếu máo, miệng thì không ngừng khóc lóc van xin. Đây là đang cầu mong sự thương xót đến từ kẻ thù.

- Ta sai rồi, ta sai thật rồi, hu hu! Đàn chị có thể nào tha cho cái mạng nhỏ này của ta được không? Ta cắn rơm cắn cỏ mà cầu xin đàn chị ấy à!- Triệu Hoài vừa khóc, vừa ôm chặt lấy đùi cô. Nước mắt nước mũi, đều dính hết lên người đối phương.

Trước một màn này, Ngô Dung cũng trực tiếp bị dọa cho hoảng. Sống cho đến tận giờ, đây là lần đầu gặp phải kẻ vô lại như thế. Tên này so với trước đây mà nói, như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Điều đó, càng làm cho sự khinh bỉ của cô ta tăng thêm phần nhiều.

- Ngươi làm cái quái gì vậy? Mau buông chân ta ra!- Ngô Dung hét lên, hoảng sợ không ít, khinh miệt không thôi.

Đúng lúc Ngô Dung định ra tay t·ấn c·ông, chỉ thấy Triệu Hoài há cái miệng thật lớn. Hắn ngoạm một phát thẳng vào đùi nàng, chiếc đùi vừa trắng vừa mịn màng cứ như thế mà bị tên khốn đó vấy bẩn. Quá nhanh quá nguy hiểm, cô ta không sao trở chân cho kịp.

- A a a a a, ngươi là c·h·ó à? Mau nhả ra!- Ngô Dung thét lớn, khuôn mặt thì nhăn nhó hết cả lên. Đau lắm chứ đùa.

Ngô Dung vừa nói vừa đánh mạnh vào người đối phương. Mặc kệ cô ta có ra đòn tàn ác như thế nào, thì Triệu Hoài đều cắn thật chặt, có c·hết hắn ta nhất quyết cũng không buông. Phải nói đúng là, một khi buông ra thì bản thân chắc chắn c·hết.

Ở dưới mọi người vì một màn này mà nhốn nhàu hết cả lên. Hành động bất chấp của hắn ta, thật sự là nằm ngoài dự liệu. Tên đó ra chiêu đúng thật là không theo lẽ thường mà đi. Ai nấy, cũng đều đã bằng tán xôn xao. Tình hình vì thế mà trở nên nhộn nhịp đi không ít.

- Đàn chị xinh đẹp của ta, lại bị tên đó vấy bẩn. Đáng hận!

- Tên cầm thú kia, đúng là đáng c·hết mà!

- Wa, không ngờ tới còn có một màn này!

- Tên c·hết tiệt kia, ta cũng muốn! Hay là, chúng ta đổi chỗ với nhau đi!- Câu nói này, thành công thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

- Ngưỡng mộ thật! Ta cũng muốn lên đó, thưởng thức một phen!- Câu này còn trâu bò hơn câu trên.

Ở trên, một người điên cuồng đánh xuống. Ở dưới, một người kiên cường chịu đòn. Triệu Hoài cho dù có máu đổ đầu rơi, thì vẫn ra sức mà cắn chặt. Hai người bọn họ, chẳng ai chịu thua ai. Đây rõ ràng là cuộc thi về sức chịu đựng. Ai trâu bò hơn, người đó thắng.

Trước tình hình này, vì để không xảy đều đáng tiếc. Hơn mười người bắt đầu kéo Triệu Hoài ra nhưng nào đâu dễ như thế. Hắn ta nhất quyết ôm chặt, làm cách nào cũng không thể kéo ra. Cho dù có xé rách quần áo của hắn đi chăng nữa.

- Bó tay rồi, hắn ta cắn chặt quá!

- Xem ra là lúc ta thể hiện. Tất cả tránh ra, để ta!- Thanh Đạt bất thình xuất hiện, khí tức toả sặc mùi nguy hiểm. Tới giờ phút này, hắn ta còn cố làm màu cho được.

Sau đó, Thanh Đạt trực tiếp đi đến bên cạnh Triệu Hoài. Một màn này, thành công thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Tưởng rằng hắn ta sẽ tung ra chiêu thức bí hiểm nào đó. Nào ngờ tên này lại ngồi xổm xuống kế bên đối phương, tận tình mà tâm sự.

- Chúng ta thương lượng một chút đi!- Thanh Đạt nói nhỏ, vẻ mặt còn cố làm ra vẻ nguy hiểm.

- Tưởng thế nào? Hoá ra đây là cách mà ngươi nói!- Một tên khi dễ mà nói, thái độ còn không khỏi khinh thường.

- Nếu ngươi có cách nào hơn, thì xin mời thử. Không thì ngậm miệng lại!- Thanh Đạt lườm đối phương một cái, mạnh mẽ mà đáp.

Triệu Hoài phát ra tiếng 'ư ử' mà đáp lại, Thanh Đạt nghiêm túc lắng nghe. Hai cái tên này làm cái trò gì không biết nữa. Mọi người ánh mắt còn nghi ngờ thấy rõ. Đúng là biết chơi thật mà. Tình hình đã loạn còn thêm phần rối.

- Hắn nói, các ngươi ép người quá đáng. Dồn hắn vào đường cùng, hậu quả này các người tự mình gánh chịu!- Thanh Đạt một lời tường thuật, dáng vẻ còn có phần kiên định.

- Vậy, có thể thương lượng được không?- Thầy Mạnh cất tiếng dò hỏi, ánh mắt còn có sự không hài lòng. Nếu không phải là vì thân phận bản thân có chút đặc biệt, thì sớm đã ra tay.

- Để em hỏi thử xem!- Thanh Đạt một lần nữa ghé tai sát miệng hắn, nghiêm túc mà lắng nghe.

- Hắn nói, có thể thương lượng. Các người phải bồi thường tổn thất danh dự, sức khỏe, nhân phẩm cho hắn. Đặc biệt là không truy cứu sự việc lần này!- Lời này nói ra, Thanh Đạt liền trở nên nghiêm túc. Đây là muốn vì Triệu Hoài, mà đòi lại một chút lợi tức.

- Không thể nào!- Ngô Dung nói lớn, dáng vẻ còn cực kì căm phẫn. Chuyện này, làm sao mà bỏ qua cho được.

Triệu Hoài nghe thấy lời này, càng ra sức mà cắn chặt hơn. Máu bắt đầu xuất hiện, khuôn mặt liền trở nên nhăn nhó vì đau. Có người thấy thế, muốn tiếp tục kéo hắn ta ra. Nhưng tên đó cứ như con cua kẹp lấy người, càng miễn cưỡng thì càng làm đau Ngô Dung.

- Con c·h·ó này, còn không mau buông ra?- Đám người kia vừa nói, vừa đ·ánh đ·ập hắn. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, giờ đây răng hắn và đùi cô. Tuy hai mà một, không sao tách rời.

Thầy Mạnh trước tình hình này cũng trở nên bất lực. Chinh chiến yêu ma thì không sao, nay lại bó tay trước một học viên trẻ tuổi. Đúng là thời thế đã thay đổi, chỉ đành miễn cưỡng thỏa hiệp. Nếu để chuyện này mà đồn ra ngoài. Nói rằng cháu gái nhà họ Ngô, bắt nạt người khác. Kết quả là bị đối phương cắn trả, mà lại không thể làm gì. Quả thật là có chút mất mặt.

- Được rồi, yêu cầu của hắn, ta đồng ý!- Thầy Mạnh trầm giọng mà nói, ánh mắt liền trở nên sắc bén lạ thường. Tương lai Triệu Hoài sau này, e là mịt mù lắm đây.

- Chú ba, không được đồng ý!- Ngô Dung vội cất tiếng, chuyện này cho dù có c·hết, cô ta cũng không muốn thoả hiệp.

Triệu Hoài nghe được lời phản bác này, cũng lập tức cắn mạnh, như là lời cảnh cáo. 'Này thì phản đối, ta cho cô đau c·hết luôn. Nhưng mà phải công nhận, đùi này cắn đã thật!' Hắn nghĩ thầm trong lòng, miệng không khỏi cười khoái chí.

- Ý ta đã quyết, không cần nói nhiều. Cứ dây dưa không phải là chuyện tốt. Chuyện này một khi truyền ra, danh dự nhà ta phải làm sao đây? Thanh Đạt, hỏi xem thằng nhóc đó muốn bồi thường như thế nào?- Thầy Mạnh liền trở nên nghiêm nghị, không sao lây động ý định của thầy ấy.

- Hắn muốn 10g Urimi tinh luyện!- Thanh Đạt nhẹ đáp, nhưng mà con số này nói ra thì không nhẹ chút nào.

- Cái gì, 10g Urimi bình thường đã đắc đỏ rồi. Đằng này lại là tinh luyện, sao hai tên các ngươi không ăn c·ướp đi?- Quần chúng nói chen vào, vẻ mặt toàn là sự bất bình.

Urimi là nguyên liệu vô cùng đắc đỏ, chuyên dùng để chế tạo các v·ũ k·hí cao cấp. Nó cũng là nguyên liệu quan trọng trong chế tạo chiến giáp. DG cần một số lượng lớn để sửa chữa Long Cơ. Trải qua trận chiến trước đây, hư hại là không sao kể hết.

Giá thành thì không cần phải bàn cãi, 1 kí giá 1 triệu. Mà đây còn là tinh luyện, 10g tương đương với 1 kí bình thường. Mà quan trọng hơn, vật này chế tạo rất khó. Không phải là vật, có tiền là mua được.

- Có thể thương lượng một cái giá khác hay không?- Thầy Mạnh nghe được cái giá đó, sắc mặt bất giác cũng nhăn lại.

- Không được, hắn nhất quyết muốn thứ đó!- Thanh Đạt khước từ, ánh liền trở nghiêm nghị, quyết không thoái luôn.

Thầy Mạnh liền rơi vào suy nghĩ, khuôn mặt trầm tư thấy rõ. Ông ta đang tính toán xem danh dự gia tộc và Urimi tinh luyện thứ nào quan trọng hơn. Tất nhiên rồi, danh dự gia tộc là thứ đáng giá hơn.

- Được rồi, nói với hắn. Ba ngày sau, ta sẽ sai người đưa tới. Bây giờ thì lập tức nhả ra đi!- Thầy Mạnh miễn cưỡng mà nói, ruột quặn lại từng khúc. Thêm vài lần như vậy, chắc đứt ruột c·hết quá. Đồng tiền liền khúc ruột.

Nghe được lời này, Triệu Hoài vui như mở cờ trong bụng. Nãy giờ chịu không ít khổ cực, xem ra là không uổng phí công sức. Đến đây, hắn mới chịu buông ra. Ngô Dung thì thảm rồi, một bên ôm đùi đau đớn, sắc mặt khó coi vô cùng. Cả đám người kia, không biết từ bao giờ đã bu quanh lấy cô ta, xem xem tình hình rốt cuộc là nặng như thế nào.

- Nói lời phải giữ lấy lời!- Miệng của Triệu Hoài, không ít máu là của Ngô Dung. Cười lên, mười phần nham nhở.

Triệu Hoài muốn nhân cơ hội hỗn loạn này, mà nhanh chóng chuồn đi. Dù sao ở đây lâu, thật sự sẽ sinh chuyện. Không gì quan trọng hơn cái mạng của bản thân. Dù sao hoạ mà hắn ta gây ra, nào đâu có nhỏ.

Triệu Hoài từ từ lùi về sau, ý định chuồn đi. Bất giác mà bị thứ gì đó chặn lại, không sao mà bước được. Dường như cảm giác bản thân đang chạm phải một bức tường vậy. Lúc quay đầu nhìn lại, ánh mắt ta vô tình chạm nhau. Suy đã đứng sau lưng hắn ta từ thở nào.

- Đi đâu thế bạn ơi?- Suy thân thiện nói, ánh mắt hay nụ cười, đều đáng sợ như nhau.

- Không phải đã hứa là không truy cứu sao?- Triệu Hoài sợ hãi, vội vã lùi sâu. Nhìn về phía thầy Mạnh, lớn tiếng mà nói.

- Thầy chỉ hứa là không truy cứu, chứ không nói là không t·rừng t·rị. Yên tâm đi, Suy sẽ thay thầy xử lí!- Thầy Mạnh nhẹ cười, nham hiểm hay độc ác điều có đủ.

- Wa, các người nói thế mà nghe được! Tưởng rằng ta sẽ sợ sao, tới đây đi!- Triệu Hoài hét lớn, khí thế dâng tràn.

Nói rồi, Triệu Hoài tung một cước thật mạnh vào người Suy. Cứ giống như đá là vào cột sắt vậy, cơn đau truyền đi toàn thân. Nét mặt không khỏi đau đớn, miệng đã run rẩy khó mà nói rõ thành lời. Cách biệt, vẫn là rất lớn.

Suy cũng nhân cơ hội này, nắm chặt lấy chân Triệu Hoài. Vẫn là chiêu thức cũ, nhấc bổng đối phương lên. Liên tục đập thật mạnh xuống mặt đất, ý thức của hắn ta cũng dần trở nên mơ hồ. Lần này, e là mềm mình rồi.

Lúc mà Triệu Hoài mơ mơ màng màng tỉnh lại. Không biết bản thân từ bao giờ, đã nằm ở phòng y tế. Cơn đau lan tỏa toàn thân, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều đau đớn khôn thôi. Thân tàn ma dại đi không ít, không sao còn sống là tốt rồi.

- Ngươi tỉnh rồi à?- Nhìn theo hướng âm thanh, thì ra là tiếng của Nhược Tuyết.

- Hành động này của ngươi, không biết là dũng cảm hay là ngu ngốc nữa? Cả đàn chị Ngô Dung cũng giám trêu chọc cho được!- Nhược Tuyết lên tiếng quở trách, khuôn mặt b·iểu t·ình có chút lo lắng.

- Ta còn có cách nào khác sao? Muốn giữ cái mạng nhỏ này, thì đành liều vậy. Không phải bây giờ vẫn còn sống à? Còn cô ta thì sao rồi?- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, thậm chí còn có vẻ đắc ý.

- Nghe đâu đàn chị Ngô Dung đã đi chích ngừa bệnh dại. E là một tuần này sẽ không xuất hiện!- Từ khi Triệu Hoài tỉnh lại, Nhược Tuyết đã yên tâm đi phần nào. Khuôn mặt, liền giãn nở ra rất nhiều, không còn lo âu như phút ban đầu.

Chương 11: Lưu manh