Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 15: Khiêu chiến
Sau ngày hôm ấy, việc Triệu Hoài đồng ý khiêu chiến với đám người hộ hoa. Rất nhanh đã được truyền đi, mọi người đều hay tin. Ai là kẻ thắng người thua bọn họ đều không quan tâm đến. Chủ yếu vẫn là hóng chuyện là chính.
Trong lớp, Triệu Hoài vẫn như cũ, nằm gục xuống bàn. Vất vưởng như là thây ma, không chút nào gọi là sức sống cả. Thanh Đạt thì có tính hóng hớt, liền tìm đến hắn ta, để hỏi rõ ngọn ngành đầu đuôi câu chuyện là như thế nào.
- Ngươi thật sự là muốn đánh với bọn họ?- Thanh Đạt cất tiếng, vẻ mặt còn là có chút háo hức.
- Ta còn cách khác nữa sao? Chuyện này cần phải chấm dứt. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi, ta là đang đẩy nhanh quá trình!- Triệu Hoài thản nhiên mà nói, không chút bận tâm.
- Nhìn bộ dáng của ngươi kìa, ta còn tưởng rằng người gặp chuyện là kẻ khác đấy. Ta dạo này có chút khó khăn, không đủ kinh phí để đi viếng ngươi đâu. Vì vậy cố gắng một chút, đừng c·hết là được!- Thanh Đạt thấy thái độ thờ ơ đó, liền buông lời mà chăm chọc.
- Tên khốn này, còn biết rủa ta nữa à? Muốn c·hết?- Nghe được lời đó, Triệu Hoài ngay lập lập mạnh mẽ mà đáp trả.
- Hai em dưới kia, thì thầm to nhỏ gì đó?- Tiếng giảng viên cảnh cáo, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.
Tại nhà ăn, Triệu Hoài vẫn cứ tiếp tục ngồi đối diện với Nhược Tuyết, tất nhiên là không thiếu bình hoa Bích Hạ. Hắn bình thản như đây là điều hiển nhiên. Còn về bọn họ, việc này xem ra là quá quen, không buồn nói tới. Độ mặt dày của tên đó, đúng là không gì sánh bằng.
- Xem đây là ai kìa? Không phải là nhân vật nổi tiếng gần đây đó sao? Không biết là có chuyện gì mà ngồi ở đây?- Bích Hạ có chút khó chịu, liền nói lời mỉa mai.
- Quá khen, quá khen. Ngươi cứ khen ta như thế, làm ta ngại quá đi mất!- Triệu Hoài vui mà mà nói, không chút gì gọi là ngại. Điều này đối với hắn ta mà nói, còn bình thường chán.
- Ngươi... Quả thật là không có liêm sỉ!- Bích Hạ cảm thán một câu, không khỏi cạn lời.
- Thứ đó là gì? Ta nào có biết!- Triệu Hoài nhẹ nhàng mà đáp, nào có để tâm.
- Ngươi... Hay lắm!- Bích Hạ không còn ngôn từ nào để có thể trò chuyện với đối phương được nữa.
- Ngươi định xử lí việc như này thế nào?- Nhược Tuyết lên tiếng, vẻ mặt vẫn là có chút quan tâm.
- Sau khi lên sân, ta chỉ cần nhận thua. Sau đó liền chuồn đi mất. Vừa kết thúc việc này, vừa không b·ị đ·ánh. Tất cả đều êm xuôi hết, ta tự cảm thấy bản thân mình rất là thông minh!- Triệu Hoài tự tin mà nói, vẻ mặt còn có chút đắc ý. Chuyện đó đối với hắn ta mà nói, quá là dễ.
Nhược Tuyết nghe được lời này, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn. Nhưng điều đó không thể hiện qua khuôn mặt quá nhiều, mà bình thản ăn cơm. Một động tác nhỏ này, Triệu Hoài liền nhìn ra được. Chỉ thấy hắn ta mỉm cười, không nói lời nào.
- Đây quả thật là loại chuyện mà ngươi có thể làm ra. Ta thật muốn biết, trong đầu ngươi có gì. Mà toàn làm ra những chuyện kì lạ thế!- Bích Hạ lên tiếng, lời này nói ra vẫn là có chút chăm chọc trong đó.
- Cách này thật sự ổn?- Nhược Tuyết nhìn về đối phương, ánh mắt còn lộ ra một chút lo lắng. Phải biết bọn họ người đông thế mạnh, hắn ta lại chỉ có một mình, khó mà đối phó cho xuể.
- Yên tâm đi! Ta sẽ không sao đâu!- Triệu Hoài cười nhẹ mà đáp, khuôn mặt đó thứ không thiếu nhất, chính là sự tự tin.
Kết thúc bữa ăn, Triệu Hoài một lần nữa trở lại con hẻm xưa. Nơi mọi rắc rối bắt đầu, hắn và Ngô Dung kết thù. Không ngờ đến chỉ là một phút lỡ dại, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Anh hùng thì không thấy đâu, biến thái thì lại có một tên ở đây. Đúng là số khổ mà.
- Biết vậy lúc đó, không tài lanh tài lẹt làm gì. Để rồi bây giờ, thảm phải biết!- Triệu Hoài thở dài một hơi, ngao ngán không thôi.
Triệu Hoài trầm ngâm mà nhìn về khung cảnh xung quanh, miệng bất giác mà lộ ra nụ cười. Vì ở đây, đối với hắn mà nói, còn có một sự kiện khác diễn ra. Một mối nhân duyên cũng bắt đầu từ đây mà thành, kéo bản thân một lần nữa trở lại.
Triệu Hoài từ trong túi lấy ra một hộp pate thượng hạng. Đây là hắn, tốn không ít tiền mà có. Nhẹ mở ra, một mùi thơm phức đã toả ra khắp ngõ. Mắt nhìn chằm chằm vào hộp pate mà lòng thầm nghĩ 'Thơm quá, có nên ăn một miếng hay không nhỉ?'.
Đang lúc phân vân, mèo con liền xuất hiện. Đây là con mèo mà Triệu Hoài từng dùng để uy h·iếp Nhược Tuyết. Lần này trở lại, tất nhiên là muốn chuộc tội với nó. Thứ tốt nhất để hòa giải một mối hận thù, không gì có thể vượt qua được đồ ăn ngon.
Thấy nó, ý tưởng đó của Triệu Hoài mới được cất đi. Thấy hắn, nổi sợ hãi trong lòng mèo con ngay lập tức trào dâng. Nó không ngừng e dè, chẳng dám lại gần. Nhưng mùi pate ấy khá là thơm, khó mà cưỡng lại. Đúng lúc đang phân vân, không biết là nên tiến hay lui, thì đối phương đã hành động.
- Không ăn à, vậy thì xin nhá!- Triệu Hoài miệng cười nham nhở mà nhìn vào hộp thức ăn trong tay.
Triệu Hoài tự nhiên như chốn không người thuận miệng mà xử lí sạch sẽ cả một hộp pate ngay trước mặt mèo con. Thấy một màn này, nó bàng hoàng luôn, không ngờ rằng, tên đó lại làm như thế. Nó liền nhìn hắn bằng ánh mắt mười phần khinh bỉ.
- Ngon thật đấy! Vừa béo, vừa thơm mà lại vừa ngậy. Mười điểm! Không ăn, đúng là đáng tiếc mà- Triệu Hoài khuôn mặt toàn là vẻ thoả mãn, còn tiện thể mà liếm mép một cái, tận hưởng dư vị còn sót lại.
( Đây là hành vi mà con người có thể làm được à?) Mèo con dùng ánh mắt phán xét tới c·hết mà nhìn hắn. Không ngừng kêu 'Meow meow' biểu thị ý kiến, giống như tiếng chửi rủa.
- Được rồi, được rồi. Đừng kêu nữa, còn phần cho ngươi đây!- Thấy được cái dáng vẻ chịu hòa giải của nó, Triệu Hoài không khỏi hài lòng.
Triệu Hoài từ trong túi, lấy ra hộp pate thứ hai. Vẫn là phương thức cũ, nhanh chóng mà mở hộp đồ ăn ra. Mùi hương đó lại một lần nữa lan tỏa, thật là ngào ngạt hương thơm mà. Hắn ngay lập tức đặt nó xuống đất. Để mèo con, còn có thể thưởng thức, không thì lại vào bụng bản thân mất.
- Đây là hộp cuối, ngươi không ăn nhanh thì ta sẽ ăn đấy. Ăn xong chúng ta coi như huề, ân oán không còn!- Triệu Hoài nhìn về mèo nhỏ, nghiêm nghị mà nói nhưng mà có chút trêu chọc trong đó.
Mèo con vẫn còn sợ hãi Triệu Hoài, không phải là vì vấn đề lần trước. Mà là việc làm lần này của hắn, nó sợ đến cả cặn bản thân không có mà ăn. Tên này, đúng là việc gì cũng có thể làm cho bằng được mà.
Lần này, nó không còn lưỡng lự nữa, sự do dự hoàn toàn biến mất, nhanh nhẹn mà đến ăn. Triệu Hoài nhìn nó, bất giác mỉm cười. Bắt trước hành động giống Nhược Tuyết, cũng bắt đầu vuốt ve lấy mèo nhỏ.
- Không biết vì sao nàng ấy, lại thích ngươi đến vậy. Quả thật là không hiểu nổi, ngươi có gì hay?- Triệu Hoài cảm thán một phen, nhưng trong lòng cũng có chút vui hơn nhiều.
Sau khi ăn xong, khuôn mặt mèo con cũng trở nên thỏa mãn hơn. Không ngừng liếm mép, tận hưởng hương vị còn xót lại. Y như bộ dáng Triệu Hoài ban nãy. Người và mèo nhìn nhau, không nói lời nào. Cả hai dường như hiểu ý, đều tự mình rời đi. Một màn này của hắn, đều được Nhược Tuyết chứng kiến tất cả.
Ba ngày sau, thi đấu giữa Triệu Hoài và đám người hộ hoa chính thức bắt đầu. Rất nhiều người đều tập trung ở đây, vì lâu rồi mới có chuyện để hóng như vậy. Tiện thể còn xem tên nào chán sống, lại chọc đến đàn chị Ngô Dung.
Phía đối thủ đều tập hợp đầy đủ người từ sớm, chỉ còn Triệu Hoài là chưa đến. Bọn họ phía này chờ đến sốt ruột, dẫu sao tin tức cũng là do họ truyền đi. Nếu như hắn không đến, thể diện đều mất hết. Còn mặt mũi nào mà so với những nhóm hộ hoa khác. Không chỉ mất mặt, còn mất cả uy tín nữa kìa.
- Hắn, lẽ nào không đến!
- Tìm, nhất định phải tìm được hắn!
- Không cần đâu, ta tới rồi!- Đang lúc đối phương lo lắng thì tiếng của Triệu Hoài bất ngờ vang vọng lên, âm thanh còn có chút hào hùng mạnh mẽ.
Triệu Hoài theo đó xuất hiện, ánh chiều tà soi xuống cả người của hắn ta. Dáng vẻ uy phong không thôi, một thân lẫm liệt. Từng bước chân chậm rãi mà tới, khuôn mặt thì tràn ngập tự tin. Khí thế của tên đó, phải nói là không gì cản nổi.
- Tên này, quả thật là biết làm màu!- Nhìn về một màn này, quần chúng liền nói lời bình phẩm.
- Xin chào, xin chào! Mọi người chờ đợi đã lâu. Làm phiền rồi, làm phiền rồi!- Triệu Hoài vừa đi vừa vẫy tay nhìn về phía khán đài, cứ như họ là người hâm mộ của mình vậy.
Triệu Hoài từ từ bước tới, mặt đối mặt với Khang Minh. Khí thế không hề thua kém, thậm chí còn áp chế vài phần. Hai bên nhìn nhau đắm đuối, là đấm nhau đến c·hết đ·uối luôn ấy. Ai mà không muốn đánh cho đối phương một trận, để xả đi cơn giận trong lòng.
- Ngươi cuối cùng cũng đến, ta tưởng rằng ngươi sẽ sợ hãi mà bỏ chốn chứ. Nào ngờ, còn có gan đến đây!- Khang Minh cất tiếng nhưng không thiếu phần mỉa mai.
- Ta đến rồi, đồ của ta đâu?- Điều mà Triệu Hoài quan tâm hơn cả, vẫn là lợi ích của bản thân.
- Đưa hắn!- Khang Minh nghiêm giọng mà nói, còn bày ra một thân lãnh đạm.
Thuốc cường hóa, dáng vẻ thì không khác là gì so với viên bi, màu sắc thì một thân đỏ tươi. Công dụng là cường thân kiện thể, hỗ trợ rất lớn đối với việc luyện tập của chiến giả cấp 1. Đây có thể xem như là một loại thuốc tăng cường sinh lực cấp cao.
Triệu Hoài cầm viên thuốc trên tay, tỉ mỉ mà quan sát. Mặc dù không biết phân biệt thật giả, nhưng làm màu là không thể thiếu. Nhưng hắn ta làm như thế, khác nào nói rằng đối phương là đang xài hàng giả. Không khác gì việc, tự tay vả vào mặt họ.
- Được rồi, đừng nhìn nữa. Là giả thì bao đổi trả. Chúng ta bắt đầu được chưa?- Khang Minh gấp gáp mà nói, vì một ngày này hắn ta đợi rất lâu rồi, còn tránh đối phương làm mất mặt mình nữa.
Triệu Hoài cẩn thận cất vào, dù sao cũng là đồ mà bản thân 'vất vả' lắm mới có được. Phải bảo quản thật tốt, sau này còn sử dụng nữa. Nhưng một viên là quá ít, xem ra là phải kiếm thêm rồi.
- Được rồi, được rồi! Các ngươi kẻ nào lên trước?- Triệu Hoài nhìn về bọn họ, cao giọng mà nói.
- Vì để công bằng, đối thủ sẽ bằng cấp với ngươi. Tránh mất công, ngươi lại nói chúng ta lấy lớn h·iếp nhỏ!- Khang Minh làm ra vẻ quang minh chính đại mà đáp, dù sao chuyện này hắn ta đã sắp đặt sẵn hết rồi.
Đám người hộ hoa làm vậy, không phải là không có chuẩn bị. Mấy ngày nay, họ đều cử người theo dõi hắn. Hoạt động bình thường của Triệu Hoài toàn ăn với ngủ, lại đi tán gái dạo. Một chút tập luyện chuẩn bị là không hề có, xuất thân thì bình thường. Tài nguyên tu luyện hạn hẹp, bọn họ vốn dĩ không coi hắn là đối thủ.
Một tên cấp 1 cao cấp xuất hiện, tên đó mang vẻ dương dương tự đắc. Hoàn toàn không xem Triệu Hoài ra gì. Nào đâu biết một chút nữa thôi, bản thân sẽ rất thảm thương. Chịu không ít là thiệt từ tay mà người hắn xem thường.
- Đây mà là đồng cấp của các ngươi? Bộ có vấn đề về nhận thức hay sao, mà lại phái tên này ra? Ta chỉ mới là cấp 1 trung cấp, đổi người khác đi!- Triệu Hoài nhìn về đối thủ lớn tiếng mà chất vấn, còn không quên mỉa mai một chút.
- Ủa, ngươi còn không đến cấp 1 cao cấp nữa sao? Đây đã là người yếu nhất trong chúng ta rồi đấy!- Khang Minh cũng không kém, liền buông lời chế giễu. Trên môi, còn xuất hiện nụ cười thoả mãn.
( Các ngươi rõ ràng là muốn chỉnh ta, lại làm ra vẻ không biết gì. Hay lắm!) Triệu Hoài nghiến răng mà mắng thầm, cục tức này hắn nhất định sẽ trả lại.