Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 155: Hi sinh đồng đội

Chương 155: Hi sinh đồng đội


Sau khi mở ra cánh cửa, phía trong vậy mà lại là hai người con trai. Điều này, khiến cho Diệp Ninh không khỏi bất ngờ. Nhưng rất nhanh, cô ta đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có. Làm ra như vẻ không có chuyện gì, bình thản như thường. Mặc dù như thế khả năng diễn xuất của nàng, thật sự là quá kém. Khó mà qua mắt người khác cho được.

- Diệp Ninh, cô sao thế?- Thị Thu đưa mắt nhìn sang, mơ hồ cảm nhận có điều bất thường đâu đây.

- Không... Không có gì!- Trên trán Diệp Ninh, đã lấm tấm mồ hôi. Cả người hoảng sợ, xem ra là không ít.

- Không có chuyện gì? Sao nhìn cậu, người đầy mồ hôi thế kia?- Thị Thu nhìn chằm chằm vào cửa tủ, ý định muốn mở ra. Nhưng bị Diệp Ninh cản lại, nhanh tay đặt tay đối phương lên trán bản thân.

- Chắc là sốt ấy mà? Cậu xem, có nóng hay không?- Diệp Ninh lúc này, cả người đã bắt đầu nóng ran. Sự lo lắng đan xen mệt mỏi, điều thể hiện hết trên mặt.

- Ừmmm, nóng thật! Xem ra là bị bệnh thật rồi. Có cần nghỉ ngơi hay không? Hay là chiều nay, cậu xin nghỉ đi!- Thị Thu quan tâm mà hỏi han, khó mà chú tâm đến chuyện chiếc tủ. Ý nghĩ ban đầu, cũng theo đó mà lu mờ dần đi.

- Không sao... Không sao, chỉ là chút bệnh vặt, không cần phải phiền phức đến như thế!- Diệp Ninh nhẹ đáp, cố giữ vẻ mặt sao cho bình thường nhất có thể.

- Vậy sao? Nếu có gì không ổn, lập tức nói cho tớ biết nhé!- Trong lúc trò chuyện, Thị Thu mơ hồ nghe thấy âm thanh phát ra từ trong chiếc tủ. Một lần nữa, muốn đưa tay mở ra. Nhưng đã bị tiếng gọi của người khác, kéo về thực tại.

- Hai cậu làm gì mà lâu thế, còn không mau đi thì thật sự sẽ trễ đấy!- Nghe được tiếng gọi của đối phương, Diệp Ninh nhanh tay kéo Thị Thu rời đi. Còn ở đây lâu thêm một chút nữa, e là sẽ có chuyện lớn xảy ra.

- Đến đây! Đến đây! Đi thôi, Thu! Đừng để bọn họ phải chờ!- Đến lúc này, Diệp Ninh không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Từ từ, đợi chút! Tớ...- Vốn dĩ Thị Thu còn muốn kiểm tra chiếc tủ kia một lượt, nhưng dưới sự hối thúc và lôi kéo của đối phương. Khiến cho cô ta, không tài nào làm được.

Đợi đến khi tất cả rời đi, cũng chính là lúc Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, phá cửa mà ra. Khung cảnh trống vắng trước mắt, khiến cho hai người bọn họ không khỏi ngẩng người một lúc.

Vốn dĩ, còn nghĩ c·ái c·hết ngay trước mặt. Không ngờ tới giờ đây, mai mắn mà nhặt về một mạng. Điều này, làm cho hai người bọn họ, không khỏi vui mừng một phen. Thế gian, lắm ai biết được chữ ngờ.

- Buông ra đi, còn đánh đấm cái quái gì nữa. Bây giờ không trốn, thì đợi đến lúc nào!- Triệu Hoài lên tiếng, ra hiệu rút lui chiến lược với đối phương.

Nghe được lời này, Thanh Đạt như là được giác ngộ. Hắn ngay lập tức buông tay, phi nhanh về cửa. Chuyện quan trọng nhất bây giờ, chính là bỏ trốn khỏi nơi đây. Đánh đấm gì đó, thì bỏ qua một bên.

- A, không xong rồi, hình như là mình còn để quên đồ thì phải?- Đi được một đoạn, Thị Thu lên tiếng, theo sau đó thì quay người trở lại. Cô ta đây là muốn một lần nữa kiểm chứng, cái gọi là bất thường mà bản thân cảm thấy.

- Khoan đã!- Diệp Ninh mới vừa lên tiếng, đối phương đã nhanh như cơn gió mà lướt qua. Điều này làm cho cô ta, mười phần hoảng loạn.

Diệp Ninh thấy thế, vội tiến lên ngăn cản. Nhưng nhất thời khó mà phản ứng cho kịp, đến khi bắt kịp. Thị Thu tay đã nắm chặt cửa, nhẹ nhàng mở ra. Khung cảnh trước mắt, khiến cho cô ta bất ngờ không thôi. Trước mặt bản thân, không hiểu vì sao lại xuất hiện một người đàn ông.

Không chỉ Thị Thu, mà Thanh Đạt phía trong cũng ngỡ ngàng. Ba người sáu mắt nhìn nhau, không khí có chút ngượng ngùng. Như không tin vào mắt mình, cô ta nhìn vào tên phòng một lần nữa. Nhằm xác thực, đây có phải sự thật hay không. Đến khi chắc chắn 100% mới bắt đầu động thủ cũng không muộn.

- Xin... Chào!- Thanh Đạt cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện. Nhằm làm giảm đi cái bầu không khí ngượng ngùng bây giờ.

- Chào cái mã cha nhà ngươi, cái đồ biến thái c·hết tiệt này!- Thị Thu cai nghiệt mà nói, khuôn mặt lộ ra dáng vẻ đáng sợ chưa từng có.

- Triệu...- Thanh Đạt quay đầu về sau, chẳng thấy bóng dáng một ai. Triệu Hoài, đã biến mất từ bao giờ, không chút dấu vết. Khung cảnh giờ đây, chỉ còn mỗi mình hắn ta. Nụ cười trên môi cũng vì thế, mà trở nên gượng gạo hơn bao giờ hết.

- Wa, cái đồ khốn đó, vậy mà lại chơi trò bỏ con giữa chợ. Triệu Hoài, ta hận ngươi!- Thanh Đạt nhìn về một màn này, tức giận không thôi. Lầm bầm mà mắng chửi đối phương cho bỏ tức.

Nhìn thấy người con trai trước mắt, Thị Thu không khỏi cảm thấy quen thuộc. Đây chẳng phải là Thanh Đạt, người thường đi chung với Triệu Hoài đó sao? Nghe đồn, tình cảm của hai người còn rất thân thiết. Chỉ nghĩ đến đó thôi, tức giận của Thị Thu đã dâng trào cực điểm.

Đến khi Thanh Đạt xoay đầu nhìn lại, một đấm đã đi thẳng vào mắt. Cả người choáng váng không ít, bước chân về sau có phần loạng choạng. Chưa kịp hiểu chuyện gì, theo sau đó là một trận đòn ập tới.

- Chị em ơi, ở đây có biến thái này. Đánh nó!- Thị Thu hét lớn, ra sức kêu gọi đồng đội. Thuận thế mà thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với đối phương.

- Khoan đã, nghe ta giải thích. Tất cả mọi chuyện, hiểu lầm... là hiểu lầm thôi!- Thanh Đạt hét lên trong vô vọng, sự bất lực hiện rõ qua nét mặt.

- Giải thích! Này thì giải thích!- Một chân theo đó, đạp mạnh vào miệng hắn ta. Khiến cho Thanh Đạt, không nói thêm lời nào được nữa.

Không để cho Thanh Đạt giải thích, hơn mười con gái ra sức bao vây đ·ánh đ·ập. Bọn họ vơ quào được cái gì, là lấy cái đó đánh. Chậc chậc, tình cảnh bây giờ của hắn ta phải nói là cực kỳ đáng thương.

Nhờ vào linh cảm mách bảo, Triệu Hoài đã nhanh chân trốn về vị trí cũ. Mới có thể mai mắn tránh được một kiếp, bảo toàn được mạng sống. Giờ đây hắn ta không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào, tránh cho đối phương phát hiện.

Nhìn vào khung cảnh trước mắt, Triệu Hoài không khỏi nhăn mặt. Đây là, đang đau dùm thằng bạn ngoài kia. Mai là có Thanh Đạt gánh tội dùm, nếu không lần này lại khổ.

- Thà là một n·gười c·hết, còn hơn là hai người. Yên tâm đi, ngày này năm sau ta cúng giỗ cho ngươi!- Triệu Hoài âm thầm cảm thán, khoé mắt đã rơi xuống một giọt lệ sầu.

Chỉ thấy, Thị Thu giơ cao cây chùy trong tay. Dòng thứ cây sắt đó mà đánh xuống, không m·ất m·ạng thì cũng hấp hối sắp c·hết. Nét mặt của cô ta, tức giận đều hiện rõ ra hết. Hét lớn một tiếng, thêm phần gia tăng uy thế không ít.

- C·hết đi! Cái đồ biến thái này!- Một gậy theo đó, giáng thẳng lên người hắn ta.

- Khoan đã... Đừng mà!- Thanh Đạt nói lên trong vô vọng, mặt mũi giờ đây đều đã bầm dập không ít. Đâu đâu trên người, cũng đều là v·ết t·hương.

Một đòn đánh xuống, Thanh Đạt không tài nào phản kháng. Thế là lãnh đủ một đòn, trực tiếp ngất xỉu. Đợi đến khi đám đông tản ra, mới có thể nhìn rõ tình hình của hắn ta hiện tại. Bọn họ đánh đến mức độ, hình hài đó không còn chỗ nào nguyên vẹn. Nhìn vào người thiếu niên trước mặt, khó mà nhận ra thân phận cho được.

- Ra tay như vậy... Có nặng quá không?-Diệp Ninh từ đầu tới giờ, đứng một bên âm thầm quan sát. Cảnh tượng trước mắt, cũng là lần đầu gặp phải. Hoang mang cũng là điều khó mà tránh khỏi.

- Nặng? Loại người như vầy, không dạy cho hắn một bài học thích đáng thì khó lòng mà hối lỗi cho được. Cô mà nhẹ tay với hắn, biết đâu sau này n·ạn n·hân tiếp theo chính là bản thân cô. Vậy mới nói, trên đời này có một số chuyện, không ra tay thật nặng thì không được!- Thị Thu ánh mắt mười phần lạnh lùng mà nhìn về đối phương. Hận ý cô ta đối với hai người bọn họ, không phải là thứ dễ dàng xóa bỏ.

Chương 155: Hi sinh đồng đội