Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 156: Thủ phạm thật sự
Thanh Đạt giờ đây đã được đối phương ưu ái mà treo lên thập giá. Thân xác thì hoang tàn, không còn dáng người. Bất kỳ chỗ nào trên cơ thể cũng đều là v·ết t·hương, máu cũng theo đó mà không ngừng rỉ xuống nền đất. Khuôn mặt của hắn ta, đâu còn cái gọi là sức sống, xơ xác đìu hiu thấy rõ. Cái dáng vẻ này, thật sự là vô cùng thảm thương. Âu, đây cũng là cái nghiệp phải chịu, khi mà chơi ngu với Triệu Hoài.
- Aman! Yên nghỉ nhé anh bạn! Mọi việc sau này, cứ để đó ta lo!- Nhìn về khung cảnh ấy, Triệu Hoài không khỏi thở dài một hơi cảm thán, nét mặt của hắn ta hiện tại, khó mà diễn tả thành lời. Trong sự xót thương đó, vậy mà lại có chút vui mừng. Khiến cho người khác khó mà hiểu thấu, không biết là đang vui hay buồn nữa đây.
Chỉ thấy, Triệu Hoài Thành tâm mà cầu nguyện. Sau đó thì xoay người tiêu sái mà rời đi, một giọt nước mắt của sự cảm thông bất giác rơi xuống. Con đường sau này, chỉ có thể tự mình tiếp bước.
Mất đi người bạn đồng hành, Triệu Hoài đau khổ khôn xiết. Từ tận tâm can hắn, dấy lên nổi niềm không tên. Vẻ buồn man mác, ẩn hiện trên khuôn mặt đó, khó mà dấu diếm cho được.
- Ông chủ, cho ta thêm bát phở!- Thế là, Triệu Hoài lựa chọn cách thức ăn uống để quên đi nổi đau. Không hiểu vì sao, hắn ăn tận năm bát rồi mà vẫn chưa no. Chắc có lẽ là nổi buồn lần này quá lớn, khó mà lắp đầy cho được.
- Không ngờ tới đấy, ngươi vậy mà vẫn còn tâm trạng để ăn uống!
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Triệu Hoài ngước đầu nhìn lên. Thì ra là người quen lâu ngày mới gặp lại, Bích Nhi. Nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc đó, hắn ta không khỏi vui mừng.
- Chị đại, lâu quá không gặp! Dạo này có khỏe không?- Triệu Hoài hớn hở mà nói, không sao dấu nổi niềm vui của bản thân.
- Ồ, ngươi còn biết hỏi thăm tới ta? Vậy mà không biết nhìn lại chính mình. Gặp phải chuyện lớn như thế, vậy mà bây giờ vẫn còn có tâm trạng để ăn uống. Ta thật sự là phục ngươi mà!- Bích Nhi nhàn nhã ngồi xuống, tâm tình có chút tức giận. Mặc dù nó hiện ra không quá rõ, nhưng đủ để Triệu Hoài cảm nhận được.
- Chị đại à, lần này trở lại, không lẽ là có liên quan đến chuyện này?- Triệu Hoài nhẹ giọng mà mở lời thăm dò, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn không thôi.
- Ngươi nói thử xem, ngoài chuyện đó ra còn có việc khiến ta cất công thế này à? Ngươi đấy, sau hở ra là là có chuyện thế? Yên phận một chút thì không được hay sao?- Bích Nhi lên tiếng trách móc, Triệu Hoài cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo.
- Vâng vâng vâng, chị đại dạy chí phải, thằng em này xin nghe theo. Lần sau, bảo đảm lần sau sẽ yên phận!- Triệu Hoài cười cười mà đáp, dáng vẻ là hoàn toàn không chút bận tâm.
- Hmm, mỗi lần nói tới ngươi, ngươi đều như vậy. Không biết là có sửa đổi gì hay không, hay chỉ là nói cho có?- Bích Nhi đưa mắt nhìn về hắn ta, phản phất cái giọng điệu của người lớn dạy dỗ trẻ con.
- Tất nhiên là nghe theo rồi! Lời của chị đại, ta làm sao mà dám trái. Mỗi lời nói ra, đều được thằng em này khắc ghi vào lòng. Nó như là chân lí, soi sáng đời ta!- Triệu Hoài buông lời nịnh nọt, làm cho tâm tình của đối phương tốt lên phần nào.
- Ngươi đấy... Bỏ đi, đừng nói đến chuyện đó nữa, tránh cho tâm trạng của ta không vui!- Bích Nhi thở dài một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân. Bày ra dáng vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng mà nói.- Lần này ta cố tình đến gặp ngươi, là có chuyện quan trọng để bàn. Liên quan đến sự việc đồn thổi những ngày qua, nhằm rửa sạch hàm oan cho nhà ngươi!
Nghe được lời này, Triệu Hoài vui mừng khôn xiết. Cuối cùng cũng có chút manh mối trong quá trình điều tra của bản thân. Đây được xem là cọng rơm cứu mạng, giúp hắn ta vượt qua bể khổ.
- Chị đại à, rửa sạch hàm oan? Lời này là thật? Đừng có đùa thằng em này đấy!- Triệu Hoài hỏi lại một lần, nhằm xác thực lời mà bản thân nghe thấy.
- Nhìn đi!- Bích Nhi đặt một tấm hình lên bàn, trên đó chính là ảnh của một con vẹt. Thân đỏ đầu xanh, chỉ cần nhìn vào thôi đã đủ biết đó là chim quý.
Triệu Hoài cẩn thận cầm tấm hình đó lên, dò xét một lượt. Nhìn tới nhìn lui, nhưng chẳng thấy điểm nào bất thường cả. Điều này khiến cho hắn ta, không khỏi hoang mang trong lòng.
- Chị đại à, ta bây giờ không có hứng thú chơi chim đâu. Người không cần phải giới thiệu làm gì cho mất công!- Triệu Hoài xua tay từ chối, giọng điệu có chút thờ ơ.
- Chơi cái đầu nhà ngươi ấy, nó có thể là h·ung t·hủ của vụ việc lần này! Đây là vật nuôi của một vị cấp cao trong học viện, vô tình lạc mất. Ta nhận được ủy thác là phải tìm nó về, nên mới tới đây tìm ngươi!- Bích Nhi lớn tiếng mà trách móc, kèm theo đó là cái bạt tay thân thương.
- Con vẹt này và chuyện mất đồ đó, có liên quan gì đến nhau sao? Chị đại à, có nhầm lẫn ở đâu không?- Triệu Hoài một mặt hoài nghi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Con vẹt đó, trời sinh háo sắc. Chuyện này, khó lòng mà không liên quan. Chỉ cần bắt được nó, mọi việc đều dễ giải quyết!- Bích Nhi nhìn về đối phương, ánh mắt đó tràn ngập sự tin tưởng.
- Đùa à? Chị đại nói một con vẹt là h·ung t·hủ của vụ việc lần này, có ai mà tin cho được? Đến ngay cả ta, còn không tin nửa là, huống chi là kẻ khác!- Triệu Hoài trề môi, biểu thị ngờ vực.
- E hèm, người đó đã nói rồi. Chỉ cần ngươi đem nó bắt về, sự việc lần này đều xem như chưa từng xảy ra. Cái lời hứa mà ngươi đã từng nói, không ai có thể ép ngươi thực hiện!- Bích Nhi giọng điệu chắc nịch, ra sức mà vỗ về.
( Thế là những ngày qua, ta phải gánh tội cho một con vẹt đó à? Bíp cuộc thời, bất công thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ? Chèn ép kiểu này, ai mà sống cho nỗi!) Triệu Hoài buông lời cảm thán, sắc mặt âm trầm đến cùng cực. Miệng cười bất lực, tâm trạng kích động không thôi. Phải mất một lúc lâu, mới dần ổn định lại.
- Triệu Hoài, ngươi sao thế? Chuyện đó, không làm khó ngươi chứ?- Bích Nhi nhìn về tình hình này, bất giác cảm thấy có điều không ổn ở đối phương. Sợ rằng hắn ta xảy ra chuyện, e là đến lúc đó phiền phức không nhỏ.
- Chị đại à... Người mà chị nói... Rốt cuộc là ai thế? Sao có thể đảm bảo, kẻ khác không chạm được vào ta?- Triệu Hoài mở lời thăm dò, nhằm giải đáp sự nghi hoặc của bản thân. Dù sao người có thể làm ra được loại chuyện này, địa vị chắc chắn là không thấp. Thậm chí, so với người mà hắn ta đắc tội, e là còn có phần cao hơn.
- Chuyện này... Không phải là ta không muốn cho ngươi biết, mà là thật sự không thể để ngươi biết được. Người đó đã nói, là phải giữ bí mật. Không để một ai biết được danh tính thật sự, cũng như sự việc lần này. Nếu không ngay cả ta, cũng khó mà tránh khỏi tai hoạ!- Bỗng chốc trên khuôn mặt của Bích Nhi, ẩn hiện nét lo lắng khó mà diễn tả thành lời.
Nghe được lời đó, Triệu Hoài liền rơi vào suy tư. Mơ hồ cảm nhận, danh tính thật sự của người đứng sau. Mọi chuyện giờ đây, đã đứng ngoài tầm hiểu biết của hắn ta. Dù sao trước mắt, rửa sạch hàm oan mới là việc nên làm.
( Ăn ốc thì bắt ta đổ vỏ, đã vậy còn là đồ vỏ cho một con vẹt nữa chứ? Tức c·hết đi được! Đợi ta bắt được ngươi, không trả đũa một phen mới là lạ đấy!) Triệu Hoài nghiến răng ken két, sự bực bội điều thể hiện hết ra ngoài.
- Cái suy nghĩ đó, ngươi vẫn là bỏ đi thì hơn. Dẫu gì đó cũng là chim quý của người ta, ngươi động tới rồi, sau này khó mà sống yên ổn cho được. Không khéo, bản thân còn gặp họa nữa kìa!- Bích Nhi dường như nhìn thấu được ý nghĩ của đối phương, liền cất tiếng ngăn chặn.
- Chị đại nói gì thế? Thằng em này nghe không hiểu, cảm phiền nói lại một lần nữa đi!- Triệu Hoài mỉm cười gian manh, m·ưu đ·ồ làm trái ý cô ta. Chuyện này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.
- Nhiệm vụ này, khó khăn lắm ta mới có được. Nếu không phải vì ngươi, ta cũng không cần phải tốn công phí sức đến như vậy. Đây được xem là nhiệm vụ tuyệt mật, ngươi cứ hoàn thành cho tốt là được. Ngươi mà gây họa, đến ngay cả ta gánh cũng nổi đâu. Lời đó, ngươi tự mình mà suy xét đi, xem sao mới phải!- Nói rồi, Bích Nhi liền xoay người rời đi. Để lại Triệu Hoài một thân ngồi đó, tự mình ưu tư.