Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 157: Gặp Văn Thành

Chương 157: Gặp Văn Thành


Trong đầu Triệu Hoài bây giờ, vẫn còn vang vọng câu nói của đối phương. Hiện tại, hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Tiếp tục bước đi trên con đường này, bắt được thủ phạm thật sự mới việc nên làm. Trên đời có rất nhiều chuyện, muốn quản cũng quản không được.

Trước mắt, thu thập thông tin mới là điều cần thiết. Dù sao biết người biết ta, mọi việc đều dễ hành sự. Nhưng đến khi hắn ta ngẩng đầu nhìn lên, bóng dáng của Bích Nhi đã không thấy đâu. Việc này khiến cho Triệu Hoài, không khỏi hoang mang.

- Way, chị đại, đưa có tấm ảnh thế này! Ai mà bắt chim cho được?- Triệu Hoài hét lên trong vô vọng, đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy người ở đâu cả.

- Chậc, chỉ dựa vào một tấm ảnh, mà lại muốn ta làm việc. Chuyện gì đây trời?- Triệu Hoài thở dài, hai chân mày nhíu lại lộ rõ nét ưu sầu của bản thân. Thế là, tiện tay mà bỏ chiếc bánh trên bàn vào miệng mà nhai cho bớt sầu.

- Ăn đi! Ăn nhiều vào một chút! Sợ là sau này, ngươi ăn cái thứ kia rồi, thì ăn những thứ khác, khó lòng mà nuốt trôi!- DG xuất hiện, buông lời chế giễu.

- Có thực thì mới vực được đạo. Không ăn, lấy gì mà sống. Ta của hiện tại, còn có thể làm gì hơn!- Triệu Hoài nói lời phàn nàn, suy tư mà trầm ngâm. Hắn ta đang đầu khổ não, không biết tương lai vô định hình của bản thân sẽ ra sau.

- Hmm, thật sự là hết nói nổi với ngươi mà! Ta nhận được một tập tài liệu do Bích Nhi gửi qua, ngươi có muốn xem?- DG so với đối phương mà nói, còn chán nản gấp bội phần. Không ngờ chủ nhân đời này, lại tệ đến mức độ như vậy.

- Đâu? Còn không mau chiếu lên! Có được thông tin này rồi, ta còn sợ không bắt được nó sao?- Nghe được lời đó, Triệu Hoài như mở cờ trong bụng. Nét mặt cũng vì thế, mà thay đổi trong phút chốc.

Thông tin mà Bích Nhi cung cấp bao gồm:

Tên: Vẹt Hỉ Phúc.

Giới tính: Trống.

Đặc điểm nhận dạng: Đầu xanh mình đỏ, thân mang khí vận mai mắn. Trên đầu, sở hữu một cộng lông màu vàng riêng biệt, được cho là cộng lông tài của nó. So với phần còn lại, đẹp đẽ bội phần.

Thiên phú đặc thù: Tinh thông ẩn nấp.

Cấp bậc: Yêu thú cấp 3 trung cấp, sở hữu tốc độ cực nhanh.

Kèm theo là một tấm hình, để cho người khác dễ dàng nhận dạng. Nhìn vào những thông tin đó, Triệu Hoài không khỏi cười khổ một phen. Tâm trạng phải nói là kích động không thôi. Thế này, làm sao mà bắt đây. Cấp bậc, nó còn cao hơn cả bản thân.

- Đến cả con chim, nó còn có thiên phú đặc thù. Còn ta... Chậc chậc, thua cả một con chim nữa sao?- Triệu Hoài mỉm cười bảy phần bất lực, ba phần chua xót. Nét mặt bây giờ, khó mà diễn tả thành lời.

- Không sao đâu, ngươi còn tệ hơn nó nhiều. Như vậy, là đã đỡ lắm rồi!- DG nói ra lời này, không biết là đang an ủi hay chăm chọc nữa đây.

- Ngươi vừa đấm vừa xoa thế này, khó chịu thật đấy!- Triệu Hoài không biết nói gì hơn, đứng dậy mà xoay người rời đi.

- Chủ tiệm, cho khất nhé!- Triệu Hoài khí thế mà hét lớn, dáng vẻ hùng hồn không thôi. Theo sau đó là nhanh chóng rời đi, không để đối phương kịp thời trả lời.

- Bây giờ, chúng ta cần phải làm gì?- DG cất tiếng, mở lời thăm dò.

- Hiện tại, ta cần đi gặp người quen một chút. Chuyện này, e là phải nhờ đến hắn ta rồi!- Triệu Hoài mỉm cười, lộ ra nét đôi phần gian xảo.

Tại phòng Kỉ Luật, Văn Thành đang còng lưng ra mà lau chùi, dọn dẹp cái đống lộn xộn do Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt gây ra. Mất thời gian gần một ngày trời, mới có thể biến nó trở về dáng vẻ ban đầu.

- Mệt c·h·ế·t ta rồi... Hù hù, không ngờ tới chỉ làm một chút chuyện nhỏ như thế này thôi, mà đã mệt đến mức độ thở không ra hơi!- Văn Thành cả người uể oải, tay chân đều nhức không gì tả nổi.

Văn Thành tựa lưng vào ghế, dáng vẻ đó đã chẳng còn tí nào gọi là sức sống. Hai mắt nhắm nghiền, thiu thiu mà ngủ. Dù sao cũng đã vất vả cả ngày trời, nghỉ ngơi một chút cũng là điều hiển nhiên.

- Hú... Oà! Xin... Chào!- Triệu Hoài như bóng ma, bất thình lình xuất hiện, hù dọa đối phương một phen.

Âm thanh vang lên bên tai, Văn Thành ngay lập tức chém xuống một đao. Hắn ta hành động theo bản năng, chớp nhoáng tấn công lấy người thiếu niên trước mặt. Cũng mai là Triệu Hoài kịp thời phản ứng, lùi mình về sau, mới có thể tránh được một đòn chí mạng.

- Ngươi điên à? Chỉ là hỏi thăm một chút, ngươi đã lấy đao chém ta. Muốn mạng của ta, thì đâu cần phải gấp gáp đến thế!- Triệu Hoài lớn tiếng mà thét, nét hoảng sợ vẫn còn vươn vấn trên mặt.

- Ta còn tưởng là ai? Hoá ra là ngươi! Tên khốn nạn nhà ngươi, đến đây có việc gì đấy?- Văn Thành nhìn về đối phương, ánh mắt không khỏi khinh thường, còn có một chút sự tức giận trong đó.

- Không phải là nhớ ngươi, nên đến đây hỏi thăm một chút hay sao? Dù sao giữa chúng ta, cũng không thù hằn gì quá lớn. Cần gì chưng ra cái bộ mặt như đưa tang đó!- Triệu Hoài tiếp lời, làm ra dáng vẻ có phần thân thiện. Nhưng không quên, nói đểu người ta.

- Vậy thì không cần đâu, giữa chúng ta mặc dù không có thù hận. Nhưng đời này đã định sẵn, khó mà kết bạn!- Văn Thành nghiêng đầu, sắc mặt ưu tư. Đây là muốn trực tiếp từ chối, dù sao Triệu Hoài tìm đến thì nhất định đó không phải là chuyện tốt lành gì.

- Nói gì thế? Thêm một người bạn, tránh đi một kẻ thù. Đạo lý làm người này, ngươi lẽ nào không hiểu?- Triệu Hoài lộ ra ánh mắt ranh mãnh, khuôn mặt khẽ cười. Cái dáng vẻ này, chắc là đang suy nghĩ mưu hèn kế bẩn nào đây.

- Người khác thì có thể nhưng riêng ngươi thì không! Kẻ như ngươi, chuyện xấu nào cũng có thể làm cho được. Kết bạn, phúc thì chưa biết nhưng hoạ là thứ không thể thiếu!- Thanh Đạt nhìn về đối phương, buông lời gièm pha.

- Sao hôm nay cọc thế, ai chọc gì đến ngươi à?- Triệu Hoài cười đùa mà đáp, nhằm làm giảm đi cái bầu không khí có phần căng thẳng này.

- Nếu như hôm nay ngươi đến đây, chỉ có như thế. Vậy thì xin mời về cho, ta không rảnh đâu mà tiếp!- Văn Thành sợ rằng, còn tiếp tục để tên đó ở đây. Căn phòng mà bản thân dày công dọn dẹp, e là sẽ uổng công. Dù sao trước đó, hậu quả này cũng là do hắn gây ra. Không phòng là không được, trực tiếp đuổi cổ, mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

- Người ta chưa kịp ngồi nóng ghế, ngươi đã muốn đuổi đi. Đây là cái đạo lí gì thế?- Mai là da mặt của Triệu Hoài đủ dày, mới có thể bỏ ngoài tai những lời nói đó. Nhẹ nhàng đặt mông xuống, bày ra dáng vẻ mười phần gợi đòn. Ôn thần, đâu phải muốn đuổi là đuổi.

- Ngươi rốt cuộc là muốn làm sao? Lẽ nào là muốn gây chuyện? Ngươi đừng quên lời hứa giữa chúng ta đấy. Thay vì tốn công phí sức ở đây, thì nên dành thời gian làm việc nên làm đi!- Văn Thành sắc mặt âm trầm, đôi mắt lộ ra một tia nộ khí.

Ngược lại với dáng vẻ khó chịu của Văn Thành, Triệu Hoài cứ làm ra bộ dáng dây dưa không dứt. Câu kéo thời gian mà quấy rầy lấy đối phương, nhằm tìm về thông tin hữu ích cho bản thân. Vì để đạt được mục đích, hắn ta của bây giờ đã không từ bất cứ thủ đoạn nào, miễn giúp ích là được.

- Vậy ngươi nói thử xem, ngoài chuyện đó ra. Ta còn có mục đích nào khác, để cất công đến đây gặp ngươi?- Nói rồi, Triệu Hoài ngửa mặt lên trời, thái độ có phần khinh khỉnh.

- Ngươi đến tìm ta là vì... Chuyện đó. Vô ích thôi, đến ngay cả ta còn mù mịt, lấy đâu thông tin cho ngươi!- Văn Thành nhẹ lắc đầu, nhưng khuôn mặt lại có chút suy tư trong đó.

Chương 157: Gặp Văn Thành