Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 159: Tay không mà leo
Sau khi rời đi, Triệu Hoài không khỏi vui mừng, trên khuôn mặt ấy tràn ngập nét tự tin vô cùng. Mặc dù chuyến này đi, công sức tốn không hề ít. Nhưng kết quả thu được, cũng xem như là không tệ. Mọi chuyện tiếp theo, đều dễ giải quyết hơn.
Hết đêm nay, thời gian của hắn cũng chỉ còn lại một ngày. Phải biết nắm bắt thời gian càng nhanh càng tốt, sớm tóm được h·ung t·hủ thực sự. Nếu không lời hứa mà bản thân đã nói, e là phải thực hiện rồi.
- DG, ngươi xem trong cái USB này, đâu là thông tin hữu ích. Đều lọc ra hết cho ta! Những nơi mà con chim đó thường hay tới, đều ghi nhớ lại. Tranh thủ thời gian một chút, đêm nay chúng ta sẽ hành động!- Triệu Hoài hạ lệnh, cả người đều toát lên sự nghiêm túc hiếm thấy.
- Ngươi làm như vậy, không sợ cái tên kia ghi thù hay sao?- DG lên tiếng, sự tình ban nãy khiến cho nó khó mà hiểu được.
- Ghi thù? Chuyện đó, ta còn sợ hay sao? Điều mà ta quan tâm nhất hiện tại, chính là rửa sạch hàm oan, trả lại sự trong sạch cho bản thân. Thù hay không thù, quan tâm đến làm cái quái gì?- Triệu Hoài khẽ cười, mang đôi phần sự ranh mãnh, có thể dễ dàng nhìn ra.
- Còn bức ảnh kia thì sao? Nếu như để Thanh Hằng biết được, e là sẽ có phiền phức không nhỏ đâu!- DG tiếp tục nói lên những nghi hoặc của chính mình, tìm cho bản thân một lời giải đáp thích đáng đến từ đối phương.
- Thì sao chứ? Không lẽ tên đó, còn dám đem bức ảnh kia đến gặp cô ta hay sao? Còn nếu như mà đến tìm ta đòi hình, không phải là tự đào hố chôn mình à? Chuyện ngu ngốc như thế, Văn Thành không làm ra được đâu. Chuyện mất mặt này, hắn ta cũng chỉ có thể tự mình nuốt vào, nào đâu để cho người khác biết được!- Triệu Hoài giờ đây, lộ rõ vẻ đắc ý chưa từng có của bản thân. Dù sao chơi được đối phương một vố, cũng xem như trút được không ít tâm trạng khó chịu trong người.
- Vậy tiếp theo chúng ta, nên làm thế nào đây?- DG cất tiếng, đôi phần lo lắng về tương lai.
- Chuyện này cần phải nói nữa à? Tất nhiên là ôm cây đợi thỏ rồi! Mọi việc tiếp theo, điều phải xem biểu hiện của ngươi như thế nào mới được. Có thành công hay không, ngươi nắm vai trò không nhỏ đâu!- Triệu Hoài ngước nhìn trời cao, màn đêm cũng dần buông xuống. Những ánh nắng chiều tà cuối cùng, cũng theo đó mà biến mất. Không gian hiện tại, là sự khởi đầu cho hành trình truy bắt h·ung t·hủ của hắn.
Sau khi trải qua vô hạn phân tích, cuối cùng DG cũng tìm ra được nơi mà Vẹt Hỉ Phúc thường lui tới. Đó chính là dãy C của kí túc xá nữ. Điều này làm cho Triệu Hoài, tiết kiệm được không ít thời gian. Hắn ta bây giờ chỉ cần mai phục chờ đợi, tự thời sẽ tìm đến.
Triệu Hoài hiện tại, đang đứng dưới dãy C của kí túc xá nữ. Ngước mắt nhìn lên, ước chừng là có khoảng bảy tầng lầu. Điều này làm cho hắn ta nhất thời có phần hoang mang. Không biết tiếp theo, nên làm sao mới phải.
- Đù, bảy tầng lầu... Chậc chậc, cái này hơi khó à nha. DG, ngươi tra thử xem, đâu là nơi nó xuất hiện nhiều nhất. Chứ kiểu này, mai phục sao nổi?- Triệu Hoài mỉm cười bất lực, ánh mắt vô vọng thấy rõ.
- Không sao đâu, có công mài sắt có ngày nên kim. Chúng ta mỗi ngày mai phục một lầu, ít nhất thì 7 ngày là xong. Ngươi cứ chịu khó là được!- DG buông lời châm chọc, cố tình ngoáy sâu vào nổi đau của đối phương.
- 7 ngày? Ngươi nói nghe hay ý nhỉ? Đợi đến lúc đó thì e là mọi chuyện đều đã quá muộn. Sắp c·hết tới nơi rồi đây này, ngươi còn ở đó mà đùa cho được. Có tin là ta bây giờ liền đem ngươi nhúng vào bồn cầu, cho ngươi thử cái cảm giác đó trước ta hay không?- Triệu Hoài cất tiếng dọa dẫm, b·iểu t·ình khuôn mặt mất hết tính người.
- Wa, đùa một chút thôi, ngươi làm gì căng thế. Lầu năm căn thứ ba từ bên trái đếm qua, nơi đó là nơi mà con chim kia thường lui tới nhất. Mọi việc còn lại, thì phải xem ở ngươi rồi!- DG một lần nữa dò xét những gì mà Văn Thành cung cấp, từ đó mà tìm ra những manh mối giúp ích cho Triệu Hoài.
Học viện Long Cơ có quy định, những học viên nam không thể tự tiện lui tới kí túc xá nữ. Đặc biệt nghiêm cấm đối với Triệu Hoài, dù sao danh tiếng của hắn ta ở đây. Nó đã nát đến mức độ không còn chỗ nào nguyên vẹn, tai tiếng thì nhiều chứ danh tiếng được bao nhiêu.
Bây giờ mà hành động không cẩn thận, một khi b·ị b·ắt gặp. Nửa đời sau này của Triệu Hoài, khó mà sống yên ổn. Mà cuộc đời hắn, có bao giờ cảm nhận cái gọi là yên ổn đó đâu. Toàn gặp phải chuyện xui xẻo, đeo bám hơn nửa đời người.
- Khó à, những nơi như thế này, cường giả thì chắc là không thể thiếu rồi. Lại cộng thêm sự kiện biến thái kia, bây giờ mà muốn trà trộn vào đó. So với lên trời mà nói, e là còn khó hơn bội phần!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, mười phần ngao ngán mà nhìn lên trời cao.
- Khó quá thì bỏ qua đi, chúng ta bây giờ trở về ngủ. Đợi đến hết ngày mai, ngươi được một chầu ăn no. Không phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao?- DG cứ như thế, không ngừng chọc vào nổi đau của hắn ta.
- Cái đồ khốn nạn nhà ngươi, không nhắc tới chuyện đó thì ngươi c·hết à? Yên lặng một chút đi, để ta tính cách! Xem xem, đâu mới là phương án tốt nhất mà chúng ta hiện tại có thể dùng đến!- Triệu Hoài rơi vào suy tư, nét trầm ngâm có thể thấy rõ trên khuôn mặt. Hắn ta cứ bước tới bước lui trên con đường vắng này. Nhằm tìm về cho bản thân một giải pháp đúng đắn nhất có thể.
Sau khi suy tư soi xét một lượt, cách tốt nhất hiện tại Triệu Hoài có thể đưa ra. Là dùng đến cách thức nguyên thủy nhất, đơn giản nhất nhưng cũng chính là cách hiệu quả nhất. Đó là dùng tay không mà leo lên, không cần phải dùng đến bất cứ sự hỗ trợ nào đến từ ngoại lực. Đôi khi, càng đơn giản thì càng tốt.
- Cố lên Triệu Hoài, ta tin ngươi sẽ làm được mà. Tương lai tươi sáng, đang chờ đợi ngươi!- Triệu Hoài nói lời cổ vũ bản thân, thêm phần gia tăng khí thế.
Nghĩ là làm, Triệu Hoài liền gia khí lên chính mình. Nhằm che đậy đi hành động cũng như hơi thở của bản thân, giảm thiểu đi phần nào nguy cơ bị phát hiện. Cứ như thế men theo ống nước mà leo lên, phải nói là chuyện này thì kinh nghiệm của hắn ta là đầy mình, khó ai sánh bằng.
Rất nhanh, đã có bóng dáng một người lấp ló trên tầng bốn. Mặc dù như thế, Triệu Hoài cũng không vui mừng là mấy. Như thể ông trời đang trêu đùa với người thiếu niên này, những cơn gió lớn không ngừng thổi tới. Khiến cho hắn ta khó lòng mà tập trung cho được, nhăn hết cả mặt mũi.
- Các người biết không, mấy tên biến thái bây giờ lộng hành lắm. Nói không chừng nửa đêm nửa hôm thế này, còn có tên không biết sống c·hết. Làm ra loại chuyện bại hoại thì sao? Làm con gái khổ thật đấy, còn phải đề phòng mấy tên c·hết tiệt đó nữa! Đúng là cuộc đời này, không dễ sống mà!- Nói rồi, một cô gái mở cửa sổ ra, ưu tư mà nhìn vào cảnh đêm trước mặt.
Đến khi quay đầu nhìn sang, khung cảnh trước mắt khiến cho cô ta ngỡ ngàng không thôi. Thế mà có một tên không biết sống c·hết thật, còn dám tay không mà leo lên trên đây. Đúng là không biết chữ c·hết viết như thế nào mà.