Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 160: Lại là bị hiểu lầm
- Bên kia, ta thấy hắn ta chạy bên kia!
Mắt thấy, tình hình có phần không ổn, còn tiếp tục ở lại đây. Mất mạng cũng không phải là không thể, thậm chí còn thảm hơn rất nhiều lần nữa kìa. Đứng trước Yêu Linh hùng mạnh kia hắn ta còn không bị phát hiện, thế quái nào mà hôm nay lại bị một học viên nữ bình thường bắt gặp. Khi mà vận xui kéo tới, đúng là có nhiều chuyện khó nói thật.
Mắt thấy, đánh không lại đối phương, mà đó còn là tên điên nữa chứ. Vẹt Hỉ Phúc cũng không còn cách nào khác, định tìm đường bỏ chạy. Còn tiếp tục dây dưa với hắn ta, nói không chừng mạng của bản thân mất lúc nào cũng không hay.
Chỉ thấy, liên hồi thương được xuất ra, tùy thời mà chém. Triệu Hoài ra sức mà đánh, đem những uất ức bản thân đã chịu, một lần trút ra hết. Khuôn mặt của hắn ta giờ đây, điên tiết hơn bao giờ hết.
Còn về Triệu Hoài, sớm đã yên thân trên tán cây cao. Dựa vào kinh nghiệm phong phú của bản thân, việc này đối với hắn ta mà nói, cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhìn về cảnh vật phía dưới, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Hoài đưa thương chém tới, thuận thế mà cắt đứt một công lông đuôi của nó. Ánh mắt của hắn ta, lộ ra một tia sắc bén. Thương trong tay cũng vì thế, đánh ra càng ngày càng nhanh. Nhưng tốc độ của đối phương, cũng không phải là thứ có thể xem thường.
- Biến thái, còn muốn chạy!
- Aya, là tên khốn nào không có mắt thế? Lại dám ra tay phá đám ta!- Triệu Hoài lớn tiếng mà hét, giọng điệu mười phần tức giận.
- Không phải đã chào rồi sao? Còn la cái quái gì nữa không biết? Đúng là báo đời mà!- Triệu Hoài cắm đầu cắm cổ mà chạy, nhưng không quên mắng mỏ vài câu cho bỏ tức. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Là người quen mà? Vậy thì dễ bàn rồi! Các ngươi mau thả ta ra, để ta còn truy đuổi tên biến thái thật sự nữa!- Triệu Hoài khó khăn mà đứng dậy, xem ra thương tích ban nãy là không hề nhẹ. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không cần đâu, hai người chúng ta đã bắt được rồi. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác, thì mọi chuyện đều dễ giải quyết!- Một trong hai người lên tiếng, giọng điệu có phần mỉa mai.
- Là tên nào không biết sống c·hết, nửa đêm nửa hôm dám mò đến đây thế?
- Phải bắt tên biến thái c·hết tiệt đó cho bằng được! (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Hoài đưa tay bắt lấy, định đem con chim đó bắt lại. Chỉ cần như thế, hàm oan của bản thân sẽ được rửa sạch. Sau này, có thể ngẩng cao đầu mà đi, không cần phải sợ lời dèm pha của thế nhân.
- Biết con mẹ nhà ngươi! Ngươi có tin là ngươi nói một tiếng nữa, ta liền đem ngươi đi nấu canh hay không?- Triệu Hoài khí thế không kém, lớn tiếng mà áp đảo con cầm thú kia.
Đang lúc hắn ta lom khom đứng dậy, tấm lụa đào dưới chân lại được kéo mạnh, khiến cho Triệu Hoài một lần nữa, nằm trọn trên mặt đất. Ngẩng đầu nhìn lên, hai bóng dáng có phần quen thuộc xuất hiện. Những kí ức khi xưa, bất chợt ùa về.
Trong phút chốc, những bóng đèn đã tắt liền bừng sáng, người người nhà nhà đều bị thét đó làm cho tỉnh giấc. Cảnh tượng lúc này, là gà bay c·h·ó chạy, hỗn loạn hơn bao giờ hết.
- Bắt được rồi?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng một ai, hai chân mày cũng vì thế mà có phần nhíu lại. Một dự cảm không lành, thoạt nhiên ập tới.- Đừng có nói với ta là, người mà hai người nói tới là ta đấy?- Hắn ta đưa mắt nhìn về đối phương, lộ rõ sự nghi hoặc của bản thân.
Triệu Hoài quay đầu nhìn sang, một khuôn mặt đôi phần quen thuộc xuất hiện. Người chim bốn mắt nhìn nhau, không gian tựa như ngưng động. Vào cái thời khắc định mệnh này, cả hai bên đều nói không nên lời. Những tâm tư ấp ủ trong hắn bấy lâu nay, vào giây phút này dường như đã dâng trào đến cực điểm. Ngàn lần không ngờ tới, ở tại nơi đây, vậy mà bắt gặp con chim c·hết tiệt đó.
- Đâu, tên biến thái đó đâu?
- Đúng vậy! Xem ra ngươi cũng không ngu lắm. Nếu đã biết như thế, còn không mau hợp tác với chúng ta, tránh cho phiền phức không đáng có xảy ra!
- Đuổi theo đi, bên này này!
Thế là, Triệu Hoài ba chân bốn cẳng cấp tốc mà trốn. Không suy nghĩ được nhiều, trực tiếp từ lầu bốn nhảy xuống. Cũng mai là hắn ta có kinh nghiệm phong phú trong chuyện này, lộn nhào nhiều vòng, như nước chảy mây trôi mới có thể thành công tiếp đất an toàn.
Giữa màn đêm đó, ngay lập tức cả trăm người bao gồm giáo viên lẫn học viên đều nháo nhào truy tìm tên biến thái. Người có đao dùng đao, người có kiếm dùng kiếm, người có chùy dùng chùy,... Bất kể là thứ gì có thể gây ra sát thương, đều được bọn họ tận dụng một cách triệt để.
Bàn tay Triệu Hoài gần như chạm tới, nhưng cuối cùng vẫn là để Vẹt Hỉ Phúc thoát được một kiếp. Nó dùng tốc độ nhanh nhất mà bay, chớp mắt đã biến mất không thấy tung tích. Điều này làm cho hắn ta tức giận không thôi.
Chương 160: Lại là bị hiểu lầm
- Rút da lột xương hắn, h·ành h·ạ đến c·hết. Mới có thể hả được cơn giận trong lòng ta!
- Xin... Chào!- Triệu Hoài gượng cười mà cất tiếng, nhưng hắn ta trong mắt đối phương không khác gì biến thái s·ú·c· ·v·ậ·t.
Nào ngờ, khi mà bản thân đang ở giữa không trung. Một tấm vải lụa đào không biết từ đâu xuất hiện, quấn chặt lấy chân Triệu Hoài, khiến cho hắn ta nhất thời khó mà phản ứng cho kịp. Thế là liền ngã từ trên không xuống, cả người cũng vì lẽ đó mà nằm sõng soài dưới đất.
Những lời mắng nhiếc cứ thế mà vang lên, ai nấy khí thế đều ngất trời. Đồng lòng đồng dạ mà truy bắt hắn ta, ý định diệt trừ biến thái. Thời gian tiếp theo có yên bình hay không, đều phải dựa hết vào lần này. Dù sao hậu quả mà biến thái gây ra trong thời gian qua, cũng tính là không ít. Người người căm phận, cũng là đều tất nhiên.
- Mau đuổi theo!
- Way, các người có lộn ở đâu không vậy? Sao ta lại là biến thái cho được? Mặt sáng mày ngài, tướng này là người tốt đó. Có đuôi cũng thấy mờ mờ chứ?- Triệu Hoài bước từng bước chậm, muốn nhân cơ hội hai người họ không chú ý, âm thầm chuồn đi. Nào ngờ, chưa được ba bước, đã bị đối phương một lần nữa trực tiếp kéo ngã.
Đây chẳng phải là hai cô gái đã từng truy bắt Triệu Hoài trong những ngày tập tành làm ác tặc đó sao? Bản thân hắn ta, cũng chịu không ít là khổ trong tay bọn họ. Bây giờ gặp lại, khó mà đoán trước được tương lai ra sao? Nhưng có điều có thể khẳng định, đó nhất định không phải là chuyện tốt lành gì.
- Aaaaaa, có biến thái!- Giữa màn đêm thanh tịnh đó, âm thanh cứ thế mà vang tận mây xanh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian tựa như dừng trôi vào giây phút đó. Ánh mắt họ chứa đầy sự ngạc nhiên, rồi đến ngỡ ngàng cuối cùng là sự sợ hãi bao trùm lấy tất cả. Đối diện với tình hình bây giờ, Triệu Hoài thật sự là không biết nói gì hơn.
- Cũng mai là ta tay chân nhanh nhẹn, mới tránh được một kiếp. Nếu không, e là mềm mình một phen!- Lời này nói ra, Triệu Hoài không khỏi đắc ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thiến nó cho ta!
- Ngươi biết ta là ai không? Mà dám đánh ta!- Vẹt Hỉ Phúc tức giận mà hét lên, giọng điệu có phần kêu ngạo.
- Vẹt vẹt... Con n·gười c·hết tiệt kia, ngươi dám đánh ta!- Vẹt Hỉ Phúc nhanh nhẹn né tránh, không ngừng bay tới bay lui trước mặt hắn ta, ý định trêu ngươi.
- Con chim c·hết tiệt kia, chạy cũng nhanh dữ. Muốn thoát khỏi tay ta, nào đâu dễ đến thế!- Ngay lập tức, Triệu Hoài dậm chân tại chỗ, bật mạnh đuổi theo.
- Ồ, Triệu Hoài, lâu quá không gặp!
- Biến thái? Biến thái đâu?
- Phù phù, cũng mai là vẹt ta bay nhanh, nếu không bị nhân loại bắt được. Kiếp này coi như bỏ!- Hai bên đồng thanh mà cất tiếng, dường như cảm nhận có điều bất thường đâu đây.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.