Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 163: Ngã từ tầng bốn
Đợi cho bóng dáng người con gái kia dần xa, Triệu Hoài mới từ trong màn đêm xuất hiện. Ánh mắt nhìn về cô ta, mang đôi phần thăng trầm hiếm thấy. Đã từ rất lâu rồi, hắn mới có thể cảm nhận rõ sự quan tâm của người khác nhiều đến như thế.
- Chậc, sao phiền phức cứ tìm đến ta vậy? Chuyện này xem ra là khó giải quyết rồi đây!- Triệu Hoài thở dài một hơi, tâm trạng liền có chút giải toả. Những chuyện mà hắn ta đã trải qua trong khoảng thời gian vừa rồi, khiến cho chính bản thân hắn kiệt quệ đi không ít. Trên miệng, bất giác mà lộ ra nụ cười có phần khó hiểu.
Ngước nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng cứ thế mà soi sáng xuống người thiếu niên ấy. Trong sự tăm tối của bản thân, Triệu Hoài mơ hồ cảm nhận được một chút ánh sáng mà thế giới này mang lại. Cảm giác cô đơn lạc lõng đó, xem như đã vơi đi phần nào.
- Triệu Hoài à,... Ngươi có thể... Đừng nhìn vào cái phòng người ta đang tắm được không? Ta thấy ngươi nhìn hơi bị lâu rồi đấy!- DG lên tiếng nhắc nhở, chứ để tình hình này kéo dài, e là không ổn đâu.
Lầu 4 phòng 3, từ bên trái đếm qua. Không biết là ai, nửa đêm thế này, mà lại đi tắm. Đã thế còn không đóng cửa sổ, cứ như vậy mặc nhiên như chốn không người. Vô tình để cho Triệu Hoài, hưởng được cái lộc trời ban. Cảnh đẹp xuân sắc thế kia, ai mà bỏ qua cho đặng. Mặc dù có chút xa, nhưng đối với hắn đó không phải là vấn đề.
- Nhìn gì chứ? Nói gì thế? Ta đây là đang quan sát, xem xem con chim thối đó có núp ở đâu đây không? Còn tiện tay mà bắt nó về! Nào đâu có cái gọi là nhìn lén người khác tắm như lời ngươi nói. Ta có tệ đi chăng nữa, cũng không tồi đến mức đó đâu!- Triệu Hoài ngay lập tức phủ nhận, liền tìm cho bản thân một cái cớ để qua chuyện. Chỉ là dáng vẻ đê tiện này của hắn ta, thật sự là gợi đòn mà.
- Cái tên nhà ngươi, dám làm không dám nhận. Đúng là mất mặt mà!- DG nói lời chế giễu, nào đâu dễ dàng mà bỏ qua chuyện này cho được.
- Yên lặng đi nào, ta có cách bắt được con chim đó rồi!- Triệu Hoài nở ra nụ cười nham nhở mà nhìn vào căn phòng sáng đèn đó. Suy nghĩ xấu xa, cứ thế mà ùa về.
- Cách? Cách gì? Đừng có nói với ta là...- DG lời chưa kịp nói hết, đã bị đối phương nói chen vào.
- Đi thôi! Đêm nay chúng ta sẽ mai phục ở đây, căn phòng đó chính là điểm sáng duy nhất trong vụ việc lần này. Thời gian đã không còn nhiều, đành mạo hiểm vậy!- Ánh mắt Triệu Hoài, thoáng chốc hiện rõ sự kiên định của bản thân. Lần này hành động, có thể nói là lành ít dữ nhiều. Dù biết trước như vậy, hắn vẫn lựa chọn tiến bước về phía. Vì nơi đó, có thứ mà hắn ta cần nhìn... Không phải, là cần tìm.
- Ngươi đừng có quên là mới vừa xảy ra ở đây thôi, ngươi bị người ta đánh đến mức thừa sống thiếu c·hết. Giờ lại muốn tiếp tục, không sợ là không còn mạng à?- DG ra sức khuyên can, chuyện đâm đầu đi c·hết thế này, nào đâu có ai muốn.
- Xui thôi! Hồi nãy là do ta xui, nên mới bị người ta phát hiện. Lần này thì khác, lịch sử đâu thể nào mà lập lại tận hai lần. Tin ta, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Không mạo hiểm một phen, thành công nào đâu đến với mình!- Triệu Hoài hùng hồn mà nói, khí thế bất chợt mà dâng trào. Cả người tràn đầy tự tin, cái dáng vẻ này xem ra là không thể ngăn chặn cản.
- Thôi dẹp đi! Ngươi đây là thú tính trỗi dậy, muốn làm chuyện xấu. Lại lấy lí do bắt chim làm bia đỡ đ·ạ·n, để che đậy đi hành vi rình trộm của bản thân. Chuyện này, ta còn lạ gì nữa với cái nhân cách thối tha của ngươi! Ngươi tốt nhất là nên tìm cách giải quyết mọi chuyện ổn thoả trước đi, bớt quan tâm mấy cái thứ vớ qua vớ vẩn đó lại!-DG buông lời mỉa mai, trong lời nói đó không khỏi khinh thường.
- Sao lại nói như thế? Ta là vì nghĩa quên thân, vì dân phục vụ. Nào đâu phải là cái phường đốn mạt như lời ngươi nói. Ngươi đấy, cứ nghĩ xấu về ta không! Đi thôi, đến trễ thì không còn cái gì hay đâu mà nhìn!- Triệu Hoài để mặc ngoài tai, dù sao những lời mà đối phương nói ra. Hắn đều không xem ra gì, huống chi là tuân theo.
Nhanh như chớp, một lần nữa Triệu Hoài lại tiếp tục leo lên. Với sự thất bại của lần trước, từ đó mà đút kết ra kinh nghiệm cho bản thân. Lần này hắn ta, đã không còn mắc phải sai lầm như trước. Tránh để người khác phát hiện ra, thành công âm thầm trong việc tiếp cận.
Mắt thấy, căn phòng đó đã ở ngay trước mặt. Trên miệng Triệu Hoài bất giác mà lộ ra nụ cười nham nhở, động lực của hắn ta bây giờ phải nói là vô hạn. Không gì có thể ngăn cản người thiếu niên này, trên hành trình đi tìm chân lí đời mình.
- Triệu Hoài à, hay là thôi đi! Ngươi cứ như thế này, làm sao mà rửa sạch hàm oan? Nói không chừng, lần này mà b·ị b·ắt gặp, thì cái mạng của ngươi không còn nữa đâu!- DG cực lực khuyên nhủ, đối diện với tình hình trước mắt này, nó mười phần bất an.
- Sợ gì chứ! Ta đây là đang bảo vệ đối phương trước con chim thối tha kia. Ngươi không ủng hộ thì thôi, sao lại lên tiếng ngăn cản? Ngươi cứ yên tâm, mọi việc cứ giao cho ta. Đảm bảo chuyện này, không có gì gọi là sơ sót cả!- Triệu Hoài đặt nhẹ bàn tay lên thành cửa sổ, giờ đây khung cảnh thần tiên trước mắt. Cũng chỉ là một cái nhấc người, một cái ánh nhìn.
Thế là không chần chừ thêm nữa, Triệu Hoài ngay lập tức hành động. Ôi cái cảnh đẹp đó, không gì là diễn tả cho được. Hắn ta mơ hồ mà nhìn qua ô cửa sổ, ánh mắt ấy xao xuyến không thôi.
Nước da trắng ngần, ẩn hiện trong lớp khăn tắm đó. Càng làm cho Triệu Hoài, thêm phần kích thích. Đôi mắt hắn tham lam liền nhìn từ dưới lên trên một lượt. Đến khi thấy được khuôn mặt của đối phương, điều này làm cho hắn ta không khỏi kinh ngạc.
Thân hình thì tuyệt đấy, người người thèm khát, nhưng khuôn mặt thì không ổn cho lắm. So với đàn ông mà nói, không khác gì là mấy. Thậm chí, còn có đôi phần nam tính hơn, râu ria lởm chởm. Giờ mới hiểu vì sao, đối phương lại không sợ bị nhìn trộm. Thân hình kiều diễm thế kia, khuôn mặt thì đúng là ối giòi ôi. Thật sự là mở mang tầm mắt mà.
- Như Hoa cô nương! Con mẹ nó! A, mắt của ta... Hết thấy gì rồi!- Đứng trước cú sốc này, Triệu Hoài ngay lập tức bị mù tạm thời. Bất giác mà đưa hai tay sờ mắt của bản thân, liền vì thế mà mất đi điểm tựa, vô tình khiến cho chính mình ngã tự do từ tầng bốn xuống.
Một tiếng 'ầm' vang lên rền trời, khiến cho màn đêm vốn dĩ mới vừa yên tĩnh. Một lần nữa, ồn ào không thôi. Triệu Hoài thì tất nhiên là thảm rồi, thương mới thương cũ, cứ thế mà chồng chất thêm nhiều.
- A, cái lưng của ta... Không xong rồi, không xong rồi!- Triệu Hoài đưa tay sờ lưng, khuôn mặt lộ rõ sự đau đớn. Pha dùng lưng tiếp đất đó, thứ gì mà chịu cho nổi.
- Bên này, bên này thì phải. Ta nghe đâu âm thanh đó phát ra từ nơi đây!- Chưa kịp để Triệu Hoài định thần, thanh âm của sự truy tìm đã vang lên không ngừng.
Cũng mai là hắn ta phản ứng nhanh nhẹn, liền thuận thế mà núp mình vào bụi rậm. Mới mai mắn thoát được một kiếp, nếu như lần này mà b·ị b·ắt gặp. E là so với ban nãy mà nói, thảm phải gấp mười lần.
- Chia nhau ra tìm đi!- Một người ra lệnh, những người còn lại lập tức tuân theo. Dốc sức truy tìm, xem xem rốt cuộc là thứ gì không biết sống c·hết. Một đêm mà gây ra phiền phức tận hai lần, không để cho ai được ngủ.
Những ánh đèn đó, cứ như thế mà ẩn hiện trong màn đêm. Còn Triệu Hoài thì không cần phải nói tới, bây giờ có lẽ đã yên phận hơn. Nép mình vào bụi rậm, không dám phát ra bất kì âm thanh nào, ngoan ngoãn mà nằm yên một chỗ.
- Đúng là xui xẻo mà!- Triệu Hoài không khỏi buông lời cảm thán.