Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 162: Tìm về một mạng

Chương 162: Tìm về một mạng


Trước mặt là đám người mất dần nhân tính đó, Triệu Hoài thật sự là không biết làm gì hơn. Bây giờ đến cử động còn khó, huống chi là phản kháng. Đúng là tương lai sáng lạng như đêm 30 tết có khác, làm gì cũng gặp xui xẻo.

- Các ngươi... Các ngươi làm gì thế... Đừng có qua đây... Có ai không... Cứu ta...- Những tiếng kêu la thất thanh, cứ như thế mà không ngừng vang lên giữa trời đêm ưu tối.

- Bịt chặt miệng hắn ta lại, đừng để hắn ta nói ra bất cứ lời nào nữa. Đây chỉ là mới bắt đầu thôi, trò vui còn ở phía sau, hà hà!- Văn Thành nhanh chóng nhập cuộc, bày ra dáng vẻ mười phần đáng sợ. Trò vui thế này, làm sao mà thiếu hắn ta cho được.

- Các ngươi chờ đấy... Có cơ hội, ta nhất định... Báo... Báo.... Báo thù...- Những âm thanh cuối cùng vang lên, trước khi miệng của Triệu Hoài hoàn toàn bị bịt kín.

Ba người bọn họ thật sự là biết chơi, liền chừa lại hai con mắt cho đối phương. Để hắn ta chứng kiến tất cả quá trình h·ành h·ạ của bản thân. Từ đầu cho đến cuối, không bỏ sót bất kì giây phút nào. Mọi thứ đều được Triệu Hoài khắc ghi vào tận tâm can của chính mình. Ánh mắt đó, chứa đầy uất hận. Khuôn mặt đó, ngập tràn bất cam.

- Các ngươi làm gì thế?- Một âm thanh có phần trong trẻo vang lên, Triệu Hoài mơ màng nhìn thấy những tia sáng của cuộc đời mình, kéo hắn ta từ màn đêm tăm tối trở về với thực tại.

Ba người bọn họ quay đầu nhìn lại, không biết Diệp Ninh đã xuất hiện ngay sau lưng bản thân từ bao giờ. Khuôn mặt cô ta lộ rõ sự tò mò, không ngừng tìm cơ hội nhìn về phía trước. Nàng ấy là nghe thấy âm thanh kêu cứu, nên mới tìm tới nơi này. Xem xem, rốt cuộc là đối phương đang làm chuyện gì thế kia, mà tâm trạng lại vui vẻ đến vậy.

- Các ngươi làm gì thế, cho ta xem với!- Nói rồi, không để đối phương kịp thời phản ứng, Diệp Ninh đã nhanh như cơn gió. Trực tiếp tiến về phía trước, mặc kệ sự ngăn cản của bọn họ.

Trước mặt cô ta vậy mà lại là hình hài của người con trai bị t·ra t·ấn đến mức cùng cực. Vẻ đau khổ ấy, đều hiện rõ hết trên khuôn mặt của thiếu niên kia. Nhưng dáng vẻ của người đó, quả thật đúng là có chút quen mắt. Diệp Ninh bất giác mà ngắm nghía hồi lâu, cô ta không tự chủ mà thốt lên:

- Triệu Hoài, là ngươi à?

- Ừm... Ừm... Ừm...- Thấy được cứu tinh trước mặt, Triệu Hoài liền ra sức giãy dụa, nhằm khẳng định điều đối phương nói là đúng. Mong sao cô ta rủ lòng thương xót, mà cứu lấy bản thân một mạng.

- Ai lại đánh ngươi ra nông nỗi này thế, đúng là không còn tính người mà!- Diệp Ninh vừa nói vừa cởi trói cho Triệu Hoài, liền quay đầu về sau mà nhìn ba người bọn họ. Đối phương vậy mà lại giả khờ, làm ra dáng vẻ vô tội. Liên tục xoay đầu mà tránh né ánh mắt của cô ta. Khung cảnh phút chốc, ngay lập tức rơi vào bầu không khí có phần ngượng ngùng.

- Ui, bầu trời hôm nay trong xanh quá! Ta có việc gấp, nên đi trước đây!- Văn Thành mắt thấy tình hình có phần không ổn, liền nhanh chân mà chuồn đi.

- Thiếu gia, đợi hai người bọn ta với!- Nói rồi, hai người bọn họ toả ra như không biết gì. Cũng theo đó mà nhanh chóng rời đi, còn ở lại đây lâu thì rắc rối khó mà tránh khỏi.

Đợi đến khi ba người bọn họ rời đi, Diệp Ninh mới chú tâm vào người thiếu niên trước mắt. Hắn ta của bây giờ, có thể nói là thân tàn ma dại. Nhìn không ra dáng người chút nào, đâu đâu cũng là thương tích. Lần này mấy người bọn họ, đúng là chơi lớn quá mà.

- Triệu Hoài, ngươi không sao chứ?- Diệp Ninh ân cần mà hỏi, dáng vẻ hết sức là quan tâm. Bất giác, liền đưa tay mà sờ mặt đối phương, ánh mắt thương xót lộ rõ.

- Đau... Đauuuuu...- Triệu Hoài rên lên từng tiếng dài, khuôn mặt nhăn nhó hết cả lại.

- Ngươi... Không sao chứ?- Diệp Ninh lo lắng mà hỏi, vẻ mặt của nàng còn đau hơn cả hắn ta.

- Không sao, vẫn chưa c·hết được!- Triệu Hoài cố làm ra vẻ điềm tĩnh mà đáp, dù sao đối với hắn ta mà nói, chuyện này cũng thường thôi.

Sau đó nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt căm phẫn thấy rõ. Triệu Hoài hai mắt trợn ngược, tức giận mà quát lớn:' Ba tên khốn nạn các ngươi, ngày sau gặp lại, ta nhất định trả lại mối thù này. Các ngươi cứ đợi đấy, Triệu Hoài ta không dễ dây vào đâu!'

- Aaaa... Đau!- Do dùng sức quá nhiều, Triệu Hoài vô tình động vào v·ết t·hương. Cơn đau cứ thế mà kéo tới, khiến cho hắn ta nhăn nhó hết cả mặt.

- Ngươi đừng kích động mà hại thân. Chuyện này, ta phải báo cáo với phòng Kỉ Luật. Phải trừng phạt bọn họ thật nặng mới được. Trả cho ngươi sự công bằng vốn có! Yên tâm đi, mọi việc đã có ta lo. Đi thôi, ta dắt ngươi đi!- Nói rồi, Diệp Ninh nắm lấy tay Triệu Hoài, ý định muốn đối phương cùng mình tìm về lẽ phải.

Nhưng cô ta không biết rằng, khuôn mặt của Triệu Hoài giờ đây, khinh thường thấy rõ. Đối với hắn ta mà nói, hiện tại mà đi đến đó, không khác gì nộp mạng, tự mình mà chui vào lưới cả.

( Tưởng thế nào, hoá ra là bảo ta đi c·hết. Cô là thấy ta chưa đủ thảm sao, còn muốn ta phải đủ mọi sự chịu h·ành h·ạ nữa à? Hoá ra cô so với bọn họ, còn đáng sợ bội phần!) Triệu Hoài ánh mắt toàn là vẻ ưu sầu, khuôn mặt một màu cam chịu.

- Bạn gái này, hôm nay ta phải cảm ơn cô vì đã cứu mạng của ta. Nhưng chuyện đi tố cáo đó, vẫn là thôi đi. Bọn cường quyền ác bá ấy, chúng ta đấu không lại đâu. Có đi, cũng chỉ là chuốc khổ vào thân thôi!- Triệu Hoài thở dài một tiếng, khuôn mặt hiện lên nét bất lực thấy rõ. Thời cuộc hiện tại, đã bị hắn ta nhìn thấu từ lâu.

- Triệu Hoài, sao ngươi lại bi quan đến vậy? Cứ theo ta đến phòng Kỉ Luật, ta nhất định sẽ đòi công bằng về cho ngươi!- Diệp Ninh khí thế hùng hồn, lời nói mười phần chắc nịch. Cái dáng vẻ đó, không có chuyện gì là không làm được. Nàng đối với chuyện của hắn ta mà nói, không quan tâm là không được mà.

( Không biết, cái con nhỏ này là ngây thơ hay là bị khờ vậy ta? Tại sao cứ nhất định, kéo ta vào chỗ c·hết thế? Bộ giữa ta và cô, có thâm thù đại hận gì à. Phải dồn ta vào bước đường cùng, cô mới vừa lòng hả dạ vậy?) Triệu Hoài nhìn về đối phương, ánh mắt không khỏi nghi hoặc. Hắn ta của bây giờ đã đủ đáng thương, còn tiếp tục nghe lời đối phương, đáng thương e là gấp đôi.

- Nhìn kìa!- Triệu Hoài đưa tay chỉ về bầu trời đêm, ánh mắt lộ ra một tia gian xảo. Diệp Ninh theo phản xạ tự nhiên, liền quay đầu nhìn theo. Hắn ta liền nhân cơ hội này, dùng tốc độ nhanh nhất mà một đường chuồn mất. Nếu còn tiếp tục ở đây lâu, e là kẻ phải chịu khổ, không là bản thân thì ai.

- Nhìn... Nhìn gì?- Đến khi quay đầu nhìn lại, Diệp Ninh hoàn toàn không biết đối phương đã biến mất từ bao giờ, không chút dấu vết. Ánh mắt cô ta ngơ ngác mà cẩn thận quan sát xung quanh một lượt, nhưng đáng tiếc kết quả chỉ bằng không. Tồn tại trước mặt, chỉ còn có bóng tối bất tận bao phủ hoàn toàn lấy bản thân mà thôi.

- Triệu... Hoài, ngươi đâu rồi?- Hắn ta đột nhiên biến mất, điều này dọa cho Diệp Ninh không ít. Thế là cô ta ngay lập tức, một đường truy tìm. Đáng tiếc là trong màn đêm bao la này, bọn họ khó mà gặp được nhau. Hữu duyên vô phận!

Chương 162: Tìm về một mạng