Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 186: Tình thế ngặt nghèo

Chương 186: Tình thế ngặt nghèo


Mọi chuyện xảy ra cho tới hiện tại, đều do người đó một tay sắp đặt tất cả. Bích Nhi cũng chỉ là người thực hiện mệnh lệnh mà người đàn ông ấy đưa ra. Mục đích thì cực kì đơn giản, là vì tương lai của cả học viện. Trận chiến này, cũng chỉ là sự sàng lọc nhỏ. Nhằm chọn lọc ra những hạt giống tốt, từ đó mà ra sức bồi dưỡng.

- Bích Nhi, em nói xem, trận chiến này ai sẽ là người chiến thắng?- Người đó cất giọng, âm trầm đến rõ. Thái độ, trong giây lát đã trở về với dáng vẻ nghiêm túc.

- Chuyện này, khó mà nói trước được điều gì. Nhưng em vẫn là như cũ, mạnh dạn tiến cử Triệu Hoài!- Bích Nhi nhẹ đáp, khuôn mặt hoàn toàn là sự tự tin.

- Vậy sao? Thằng nhóc đó, rốt cuộc là có gì tốt? Mà em đối với hắn ta, bao che dữ thế? Không lẽ nào.... Chậc chậc, đúng là trưởng thành rồi mà!- Người đàn ông ấy buông lời đùa cợt, cười đùa vui vẻ. Đây đơn giản cũng chỉ là sự thăm dò, rõ độ nông sâu.

- Thầy đừng nghĩ bậy, em đối với thằng nhóc đó. Có thể xem như em trai mà đối đãi. Dù sao cũng nợ nó, một ân tình cứu mạng. Bây giờ, cũng chỉ là đang báo đáp mà thôi!- Lời này nó ra, khuôn mặt Bích Nhi không chút thay đổi. Nhưng tâm tình ấy, dường như có chút gợn sóng.

- Vậy sao? Thầy chỉ là muốn nói với em. Chuyện xưa ấy mà, quên đi thì càng tốt. Năm đó, lỗi không hoàn toàn nằm ở em, đừng vì đó mà bận tâm!- Nghe được lời này, tay của Bích Nhi đã bất giác nắm chặt từ bao giờ. Ánh mắt thì lộ rõ đau thương, khuôn mặt thì man mác nổi buồn.

- E hèm, không nhắc đến chuyện xưa, nói chuyện hiện tại đi. Em nói xem, kế hoạch của Triệu Hoài, rốt cuộc là gì thế?- Mắt thấy, tình hình có phần không ổn. Người đó ngay lập tức chuyển đổi chủ đề, nhằm cứu vãn tình thế hiện tại. Dù sao, chẳng ai lại muốn nhìn thấy nước mắt phụ nữ cả.

- Chuyện này, em đã nói là không biết rồi mà. Thầy hỏi nhiều thật đấy, phiền phức!- Bích Nhi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của bản thân, trở về với dáng vẻ bình thản ban đầu. Nhẹ đáp nhưng mang đôi phần trách móc.

- Em đúng là khó chìu thật đấy! Mới đó mà đã giận rồi sao? Chỉ là...

- Em không nói với thầy nữa, em đi trước đây!- Lời đối phương chưa kịp nói hết, Bích Nhi đã trực tiếp rời đi. Để lại người đó, bơ vơ mà đứng một mình.

- Way, đừng đi mà! Ở lại một chút đi! Chỉ có mình thầy đứng đây, cô đơn lắm biết không?- Người đó hét lên trong vô vọng, khuôn mặt lộ rõ sự ưu tư.

- Hmm, kẻ mạnh ấy mà, cô đơn thật đấy!- Người đó thở dài một tiếng, làm ra dáng vẻ có phần thăng trầm hiếm thấy. Đưa mắt nhìn về cảnh vật phía dưới, thông qua ô cửa kính, miệng bất giác lộ ra nụ cười nham hiểm.

Trở lại với Triệu Hoài bên này, lấy một địch hai. Đã vậy, đối phương thực lực còn nằm trên bản thân. Mặc dù đã dùng đến bí kĩ: Bất khuất chi ngạo, nhưng khoảng cách đó, vẫn là rất lớn. Hắn ta của hiện tại, cũng chỉ có thể nói là miễn cưỡng đối chiến.

Mỗi thương đánh ra, không bị tấm lụa đào ngăn cản thì cũng là bị đối phương nhẹ nhàng né tránh. Thương ấy, không sao phát huy ra hết năng lực thực sự cả. Thậm chí hắn ta, còn chịu không ít thua thiệt từ tay bọn họ.

Tú Chi cùng với Vân Anh phối hợp nhịp nhàng uyển chuyển. Khiến cho cảnh vật xung quanh, đối với Triệu Hoài mà nói là không ngừng thay đổi. Nhất thời, khó mà thích ứng cho kịp. Hắn ta cứ thế mà xoay như chong chóng, hoa mắt chóng mặt ù tai là thứ không thể thiếu.

- Không ấy, chúng ta đánh chậm lại một chút có được không? Ta sắp theo không kịp rồi đây này!- Trong tình thế như vậy, Triệu Hoài vậy mà lại không s·ợ c·hết, tiếp tục buông lời bông đùa với đối phương.

Hai người con gái đó, ngược lại không đáp mà ra tay còn có phần nặng hơn. Như là muốn lấy mạng hắn ta tới nơi vậy. Triệu Hoài ngay lập tức, chuyển từ công sang thủ. Ý định nắm bắt thời cơ, mà tùy thời phản công.

Nhưng đối phương ra tay, không chút nể nang gì. Họ căm thù Triệu Hoài còn không hết thì lấy đâu sự thương hại. Trước thái độ bỡn cợt đó, không đánh cho hắn ta tan xương nát thịt, đã là mai mắn lắm rồi. Chứ ở đó, mà nương tay.

Triệu Hoài thì đưa mình cố thủ, chống chọi qua cơn bão tố này. Mặc dù đã có Bất khuất chi ngạo cường hóa không ít năng lực của bản thân. Nhưng thương tích là thứ khó mà tránh khỏi. Trên người, vô số v·ết t·hương đã được hình thành.

Cơn bão này chưa qua thì cơn bão khác đã tới. Từ đâu bay đến, phi đao như xé gió mà đi. Cũng mai là Triệu Hoài phản xa kịp thời tránh sang một bên, mới thoát được một kiếp. Nếu không, e là trên người nhiều thêm một lỗ.

- Con mẹ các ngươi, đã đánh hơn cấp thì thôi đi, hơn người ta cũng chẳng nói tới. Vậy mà lại ra tay đánh lén, các ngươi có tính người không thế? Đạo đức suy đồi đến mức độ này rồi cơ à?- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, thái độ bức xúc không thôi. Ức chế lắm chứ, không chửi là không được mà.

- Đối với loại người như ngươi, thì cần chi tới đạo đức. Chỉ có đạo nắm đấm, mới đủ đối phó được ngươi thôi!- Văn Thành mạnh mẽ mà đáp, không chút thẹn lòng.

Theo đó, đám người Văn Thành xuất hiện. Khí thế của bọn họ, trong phút chốc được gia tăng thấy rõ. Vòng vây của đối phương, một lần nữa bao quanh lấy Triệu Hoài. Ai nấy đều đã cầm chặt v·ũ k·hí, chỉ chờ mỗi thời cơ để ra tay.

Mắt thấy, kẻ địch đông người, đã vậy còn thủ sẵn thế. Triệu Hoài biết chắc rằng, bây giờ không phải là lúc manh động. Nếu không, mồ xanh mã đẹp cũng không phải là không thể. Đã đến lúc thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch. Chỉ có như vậy, mới giành lấy thế cuộc về tay mình.

- Các ngươi...

Nhưng lời chưa kịp nói hết, thì Vân Anh cùng với Tú Chi đã trực tiếp động thủ. Không cho hắn ta, phút giây nào là được nghỉ ngơi. Thế cục không ngừng dồn ép, Triệu Hoài xem ra là cực lực không ít. Nhưng như thế, sao làm khó được tên đó.

Tấm lụa đào t·ấn c·ông tới, không ngừng uyển chuyển. Đối phó với nó, cũng không phải là chuyện khó. Kim thương xuất ra, nhẹ nhàng cắt đứt. Nhưng không vì thế, mà Triệu Hoài có thể nhẹ nhõm mà thở.

Chưa kịp đưa mắt quan sát tình hình thì Vân Anh không biết đã xuất hiện ngay trước mặt bản thân từ bao giờ. Một đấm xuất ra, đánh thẳng vào ngực của Triệu Hoài. Ép cho hắn ta, phải lùi mình về sau. Khuôn mặt cũng vì thế mà nhăn nhó đi không ít, xem ra v·ết t·hương là không nhẹ.

- Khụ khụ! Ra tay mạnh thế, muốn lấy mạng người ta à?- Triệu Hoài ho lên từng đợt, khuôn mặt đôi phần đau đớn. Nhưng như thế, cũng không ngăn được đam mê chăm chọc của hắn ta dành cho bọn họ.

- Đánh như vậy là còn nhẹ đấy! Tiếp theo mới là nặng này!- Tú Chi đáp lời, mơ hồ toả ra khí tức của sự nguy hiểm.

- Các ngươi đừng qua đây! Nếu không... Nếu không... Ta phản kháng đấy!- Triệu Hoài yếu ớt vô lực mà nói, còn bày ra dáng vẻ đáng thương không thôi.

- Vậy thì, ngươi phản kháng ta xem! Xem xem, rốt cuộc là ngươi phản kháng như thế nào? Chỉ dựa vào bộ dạng thảm bại hiện tại của ngươi, còn muốn phản kháng, ảo tưởng quá rồi đó!- Trần Khánh lớn tiếng mà nói, thái độ là hoàn toàn xem thường đối phương.

Xung quanh Triệu Hoài hiện tại, chính là vòng vây của kẻ địch. Trước mặt là lại là Vân Anh cùng với Tú Chi mạnh mẽ đối chiến. Phía sau bọn họ, thì có Văn Thành, Thị Thu hộ thuẫn. Tình thế, phải nói là cực kì ngặt nghèo.

Chương 186: Tình thế ngặt nghèo