Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 187: Hét lớn hết cỡ
Đối diện với tình thế hiện tại, Triệu Hoài không biết sẽ phải đối phó như thế nào đây? Chỉ thấy hắn ta bình thản mà nhìn về xung quanh một lượt, không chút bận tâm. Sau đó thì mỉm cười, dáng vẻ có phần đắc ý. Nhìn như thế thôi, nhưng trong lòng sớm đã rối bời.
- Các ngươi cậy người đông thế mạnh mà bao vây lấy một kẻ yếu đuối như ta. Sớm đã biết các ngươi không phải là thứ tốt lành gì, nào ngờ lại tệ đến mức độ này!- Triệu Hoài nói lời mỉa mai, thái độ còn có phản khinh bỉ trong đó.
- Ngươi còn có tư cách mà nói lời này hay sao? Chuyện ác mà ngươi đã từng làm ra, nào là rình trộm cắn lén, ra tay với đồng học, vu oan giá họa cho người khác, buông lời xảo trá lừa gạt,... Không sao kể hết cho được. Một chút trừng phạt nhỏ này, so với những việc mà ngươi đã làm, nào đâu có nhằm nhò gì. Than than cái quái gì không biết nữa?- Văn Thành cũng không kém, ngay lập tức kể hết tất cả thói hư tật xấu của đối thủ. Hai người bọn họ so với nhau mà nói, là kẻ tám lạng người nửa cân, khó mà phân ra trắng đen.
- Ta mặc kệ đó, ngươi làm gì ta? Ngươi thử động tới cộng lông chân của ta xem, e là hối hận không kịp đâu!- Mắt thấy, lấy vấn đề đạo đức để nói chuyện với mấy người bọn họ là không thể được. Triệu Hoài ngay lập tức thay đổi thái độ, buông ra lời doạ nạt.
- Sợ quá đi mất! Hộ bố mày cái! Người đâu lên!- Nghe được lời đó, Văn Thành ngược lại còn hóng hách hơn. Dọa ai chứ dọa hắn ta thì là sai lầm của đối phương rồi.
Ngay sau khi Văn Th·ành h·ạ lệnh, những người còn lại ngay tức khắc động thủ. Ai nấy cũng chỉ chờ khoảnh khắc này, để dạy cho tên kia một bài học. Dù sao hắn ta, cũng quá đáng ghét đi mà, không đánh là không được.
Chỉ thấy Triệu Hoài đúng giữa đám đông, không chút hoảng loạn. Khoé miệng bất giác lộ ra nụ cười nham hiểm cũng như đê tiện không ít. Ánh mắt liền trở nên sắc bén, đã đến lúc dùng đến nó. Thứ khiến cho thế cục bây giờ, có thể thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc.
- Bớ bà con làng nước ơi! Ra đây mà xem! Chúng nó ăn h·iếp người dân vô tội đây nè! Trai nhà lành mà chúng nó đòi tập thể, thứ gì mà chịu cho nổi! Ra đây mà xem! Ra đây mà xem!- Tiếng thét giữa màn đêm, như là chọc tiết lợn vậy. Trước khi đối phương kịp thời động thủ, Triệu Hoài liền hét lớn một phen. Nhằm thu hút sự chú ý của những học viên xung quanh. Từ đó, mà phá hỏng đi thế cục bất lợi hiện tại.
Mục đích của Triệu Hoài rất là đơn giản, chính là thu hút đám đông. Đánh thì tất nhiên là không lại, đành dùng sức mạnh của ngôn từ để đối phó kẻ địch. Muốn làm như thế, thì không thể thiếu người chứng kiến. Người càng đông thì càng tốt, chỉ có như vậy mới có thể dùng sức mạnh của dư luận để đè bẹp đối phương.
Nhưng Văn Thành nào đâu phải là người dễ đối phó. Nhận thấy ý đồ bất chính của đối thủ, hắn ta ngay lập tức hạ lệnh. Nhất định phải ngăn chặn kế hoạch xấu xa đó. Nếu không, phiền phức mà nói mang tới tất nhiên sẽ không nhỏ.
- Nhanh! Bịt miệng hắn ta lại! Đừng để hắn ta phát ra bất kì âm thanh nào nữa!- Văn Thành đứng ngoài xa ra lệnh, nhưng không vì thế mà bỏ mặc không quan tâm tới. Từng phi đao được phóng ra, tốc độ phải nói là cực kì nhanh.
Triệu Hoài thì thảm rồi, phải đối phó với những người xung quanh. Đã vậy, còn phải đề phòng những phi đao phi đến. Thứ nào thứ nấy cũng đều đủ để lấy mạng hắn ta. Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, thì xuân này con không về.
Nhưng như thế, cũng không thể làm khó được tên đó. Chỉ thấy Triệu Hoài vừa chạy vừa la, thái độ còn bỡn cợt không ít. Một bên tránh thì một bên thét, càng làm cho khung cảnh nơi đây thêm phần náo nhiệt. Đối phó với chuyện này, hắn tùy ý là được. Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu bị dí đánh.
- Bớ bà con làng nước ơi, ra đây mà xem nè! Chúng nó mất hết tính người, ra tay với kẻ yếu. Đánh đập h·ành h·ạ, không thiếu thứ gì. Thử hỏi, có còn là con người nữa không chứ?- Mắt thấy thời gian đã điểm, đây chính là lúc kế hoạch thật sự của Triệu Hoài được bắt đầu. Người xem, tất nhiên là thứ không thể thiếu. Phải càng đông càng vui nữa kìa.
Người đánh kẻ đuổi, Triệu Hoài cũng chỉ có thể một đường chạy trốn. Nhìn quanh, tiếng thét của hắn ta kêu vang rừng núi nhưng không ai trả lời. Tên đó cứ như con chuột nhắt, không ngừng luồn lách. Như vậy mới mai mắn mà bảo toàn mạng sống cho tới tận giờ.
Nhưng đổi lại, hiệu ứng mà Triệu Hoài muốn cuối cùng cũng đến. Người người nhà nhà sau khi nghe tiếng thét đó, đều nháo nhào ra xem. Dù có là ngày hay là đêm, dù có là xa hay là gần thì mỗi khi có chuyện. Biệt đội hóng hớt này, không sao bỏ qua cho được.
- Chuyện gì thế nhỉ? Nửa đêm rồi, mà tên nào thét thấy ghê thế? Không cho ai ngủ nghê gì à?
- Có người đánh nhau thì phải, nghe đâu còn g·iết người giấu xác nữa. Thảm án diệt môn, cả nhà đều c·hết hết!
- Gì ghê vậy? Nhưng mà... Đây là học viện Long Cơ, tên điên nào lại đòi diệt môn? Chán sống rồi à?
- Ngươi không nghe thấy tiếng thét đó sao? La như cắt tiết vậy, diệt môn không phải là không thể!
- Nhưng... Giọng này quen lắm, hình như nghe ở đâu rồi thì phải? Hình như là... Là...
- Còn đoán cái quái gì nữa. Đi xem đi! Chuyện này ấy mà, không hóng thì lấy gì vui nữa!
Quần chúng cùng nhau bàn tán rôm rả, người hỏi kẻ đáp, bầu không khí không khỏi xum vầy. Nhưng đâu bằng cảnh quan phía dưới, cảnh Triệu Hoài bị người ta dí đánh, mới được xem là điểm nhấn của câu chuyện lần này.
Rất nhanh, quần chúng đã tập hợp thành hàng, ngươi nhìn kẻ ngó. Ngóng xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, mà kêu gào ghê thế. Trong phút chốc, màn đêm vốn dĩ yên bình, nay lại ồn ào náo nhiệt.
Nhìn về cảnh vật phía dưới, bọn họ mới biết lí do vì sao lại có âm thanh kêu như cắt tiết kia. Thì ra là tất cả mọi chuyện, đều bắt nguồn từ Triệu Hoài. Đám đông giờ mới vỡ lẽ, tưởng thế nào hoá ra là thế này. Chuyện này, cũng tính là thường thôi.
- Có chuyện gì thế kia? Hình như tên đó là... Triệu Hoài thì phải? Sao lại bị người ta dí đánh hội đồng ghê vậy? Người của học viện, từ bao giờ có vụ tự ý giao đấu thế? Không ai ra tay ngăn cả hay sao?
- Chuyện đó thì ta không biết, nhưng mà ta biết một điều. Ngoại ta năm nay gần chín chục nhưng răng thì còn y nguyên, không thiếu cây nào. Ngươi có biết là vì sao không?
- Có phải là vì ngoại ngươi khỏe mạnh hay là răng của ngoại ngươi vốn dĩ rất tốt!
- Không... Không phải!
- Vậy... Ngoại ngươi trồng răng giả?
- Cũng không phải nốt!
- Ồ, vậy... Chịu, ta nghĩ không ra, là vì sao thế?
- Là bởi vì ngoại ta không hỏi nhiều, cũng như nhiều chuyện mà xen vào việc của người khác!
Tới đây, không gian như trở nên yên ắng hơn. Không ai nói thêm lời nào cả, chỉ đưa mắt nhìn về cảnh vật phía dưới. Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Tựa hồ như cuộc sống đang dần trôi, êm đềm nhưng không dễ chịu chút nào cả.
( Tên khốn nhà ngươi, tưởng thế nào hoá ra là chơi ta, đây là cố ý chỉnh ta đây mà. Ngươi được lắm hãy đợi đấy, thù này ông mày nhớ chắc rồi!) Đối phương cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, miễn cưỡng mà nuốt hận vào trong.