Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Sói Bạc Lãng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Sói Bạc Lãng


Không khí một lần nữa rơi vào cảnh đêm. Cuối cùng thì hai người bọn họ cũng nghe được tiếng bước chân, nhưng có đều nó rất là kì lạ. Từng bước nặng nề, như thể thân hình to lớn.

Nó 'Gừ u u u' nhẹ một cái, sau đó liền trực tiếp nhảy vồ đến hai người bọn họ. Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, từ trong bụi rậm mà xông ra. Dồn hết tốc lực xuống chân mà chạy, chậm một giây thôi, không khéo lại nằm trong bụng của yêu thú.

- Phải xem là ai nói? Thấy sao, tin tức của tớ rất chuẩn phải không?- Bích Hạ đáp lời, thái độ thì tự hào không thôi.

- Ở đây thực sự là có hồ nước sao?

- Ở đây kín lắm, không có người chỉ dẫn, căn bản là tìm không ra. Cứ yên tâm mà tắm!

Hai người sau khi được cởi trói, ngồi đối mặt nhìn nhau. Người nào cũng đều bực dọc, không chịu hé lời. Cho đến khi Thanh Đạt từ trong túi móc ra một quả táo rừng, hắn ta ném cho Triệu Hoài.

- 'Trăng' quái gì, ta làm sao lại biết thứ này xuất hiện. Bây giờ thì lo chạy đi, ở đó mà trách móc!- Triệu Hoài cũng không kém, mạnh miệng mà đáp trả.

- Quá khen, quá khen!- Hai tên đó đồng thanh mà nói, kèm theo đó là tiếng cười mất dần tính người.

- Cầm lấy đi!- Thanh Đạt mở lời, vẫn là nét mặt hậm hực đó.

Sau đó, hai người bọn họ cùng nhau khởi hành, m·ưu đ·ồ chuyện xấu. Men theo con đường cũ mà đi, Triệu Hoài tìm đến thác nước hôm qua. Lúc này ở đây, chẳng có bóng dáng của ai. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ở đây thật sự có hồ nước này. Vậy thì quá tốt rồi, cuối cùng cũng có thể tắm!- Nhược Tuyết vui vẻ mà nói, nét mặt còn là có chút hài lòng.

Triệu Hoài thì bơi dưới đất:' Ụt ụt ụt, ta là cá đây!'

- Ta phát hiện ra một thác nước, đêm nay chúng ta đi 'ngắm trăng' đi!- Triệu Hoài nói nhỏ vào tai Thanh Đạt, giọng điệu còn là có chút gian tà.

- Tại sao lại chỉ đuổi theo một mình Triệu Hoài vậy? A, thì ra là như thế!- Thanh Đạt đứng một bên thở dốc, mơ hồ hiểu ra một số chuyện.

- Ở gần đây, chỉ có chỗ này là duy nhất có nước. Muốn tắm rửa thì nhất định phải tới nơi này. Ngươi nói thử xem, có 'trăng' để ngắm hay không đây?- Triệu Hoài miễn cưỡng mà đáp, nét mặt vẫn là không khỏi hoang mang.

- Các ngươi còn biết nói nữa sao? Không biết phân biệt đâu là thức ăn có độc, đâu là thức ăn ăn được. Vậy mà dám nấu thức ăn có độc lên để ăn, các ngươi chán sống rồi à? Ta thật sự là phục hai người các ngươi sát đất mà!- Lúc này, Nhược Tuyết xuất hiện trước mặt bọn họ, tựa hồ có chút tức giận.

- Đúng vậy! Biết đâu có thu hoạch bất ngờ?

- Waaaaaaaaa!- Cả hai hét lên đầy sợ hãi.

- Con sói c·hết tiệt kia, lại đuổi dai thật đấy. Xem ngươi làm sao mà lên đây? Haha!

Chương 20: Sói Bạc Lãng

- Được rồi, đợi thì đợi!- Nghe thấy lời Triệu Hoài nói có lý, Thanh Đạt đành tiếp tục dõi mắt mong chờ.

Đang lúc hắn đắc ý, tưởng rằng bản thân đã an toàn. Sói Bạc Lãng chỉ cần vài nhát cào, thân cây đã theo đó đổ gục. Triệu Hoài tức tốc nhảy xuống, sau đó vẫn là tiếp tục chạy. Bởi vì bây giờ bản thân căn bản không phải là đối thủ của nó, đành chịu nhục vậy.

Họ đành tìm bến một bụi cây lớn nào đó, tiến hành phục kích, biết đâu có niềm vui ngoài ý muốn bất ngờ xuất hiện. Cứ như thế, màn đêm dần dần buông xuống. Đêm tối tịch mịch, không gian yên tĩnh.

Triệu Hoài bên này, bị nó đuổi đến mức sắp c·hết, hắn không còn chạy nổi nữa, đành leo lên một cây to mà trốn.

- Được rồi, ta ăn là được!- Triệu Hoài cắn quả táo trên tay, cứ như thế mà cả hai làm hòa với nhau. Hắn ta bất ngờ khoác vai đối phương, nét mặt không khỏi nham nhở.

Nhược Tuyết thì mắng bọn họ, bọn họ lại tự mình mắng nhau. Cứ như thế mà kéo dài, giống bọn trẻ mắc lỗi mà đổ tội cho nhau vậy. Chẳng ai là thừa nhận mình sai, đều đinh ninh cho rằng người còn lại mới là kẻ gây ra phiền phức.

- Vậy đây là cái gì? Các ngươi có biết là khó khăn lắm mới khống chế được hai người các ngươi không? Tên nào tên nấy làm việc không biết suy nghĩ, toàn gây phiền phức. Thực sự là tức c·hết ta mà!- Nhược Tuyết đưa tay chỉ vào chảo, nấm xào lá ngón, khuôn mặt cũng trở nên tức giận hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Không ăn thì trả đây!

- Ngươi cũng vậy! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Cái quái gì vậy?- Triệu Hoài hét lớn, nét mặt không khỏi ngỡ ngàng.

- Đây là 'trăng' của ngươi đấy à?- Thanh Đạt lớn tiếng mà quát, giọng điệu không khỏi run rẩy.

- Cậu đúng là quá đỉnh! Nhưng ở đây, liệu có an toàn không? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Muốn làm việc lớn thì cần phải có kiên nhẫn, chỉ là một chút khó khăn, ngươi đã muốn bỏ cuộc rồi à?- Triệu Hoài lời ngon tiếng ngọt mà dụ dỗ, càng là tiếp thêm động lực cho đối phương.

Còn về Thanh Đạt, tình hình cũng không khá khẩm hơn là mấy (Tên khốn kiếp Triệu Hoài, nếu ngươi đêm qua không về. Ta giờ đâu phải nghe mắng!)

- Cả ngày nay không được tắm, cả người cứ khó chịu. Làm tớ cứ bực hết cả mình, bây giờ thì có thể thư giãn rồi!- Nhược Tuyết vui vẻ mà nói, ánh mắt hồn nhiên đến lạ.

( Wa, nước lạnh đến vậy, mà các người còn muốn tắm sao? Không phải là vì con sói c·hết bằm kia truy đuổi, ta còn chẳng thèm động tới nước!) Triệu Hoài dưới này cảm thán, hắn không sao hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ. Nhưng mà thôi kệ, ai đâu quan tâm đến chuyện đó làm chi. Dù sao còn có việc khác, đáng để quan tâm hơn ở ngay trước mắt.

Sau đó, nó dí hai người chạy, cứ như lùa gà vậy. Hai người một sói, cứ như thế mà vui đùa với nhau. Có điều, đùa không vui thì m·ất m·ạng như chơi. Trò này chỉ có một mạng, mất rồi thì không thể chơi lại. Bởi vậy, mới cố sức mà chạy.

- Ngắm trăng?- Thanh Đạt nhíu chân mày, khó hiểu chuyện gì.

Triệu Hoài cho dù trốn lên cây, núp trong bụi, hay trốn sau tản đá, chỉ cần trên bờ thì đều không thoát khỏi Sói Bạc Lãng. Cứ thế mà bị nó đuổi, cũng đành dốc sức mà chạy. Sau khi bị rượt vài vòng, hắn ta hết cách đành ẩn mình dưới một hồ nước trong rừng. Như thế mới có thể cắt đuôi được nó, bản thân cứ thế mà ở dưới nước một hồi rất lâu.

Triệu Hoài cứ nằm im ở dưới nước, chỉ ngó mặt lên mà thở, không dám cử động. Cứ như thế cho đến khi, có âm thanh từ xa truyền đến, khiến cho hắn ta chú ý.

Từ trong ánh trăng đêm ấy, bóng dáng của hai người con gái mơ hồ xuất hiện. Nhìn kĩ lại, đó chẳng phải là Nhược Tuyết cùng với Bích Hạ đó sao? Nơi này còn gặp được hai người bọn họ, đúng là tình cờ mà.

Thế là hai người bọn họ nghe mắng hơn một tiếng đồng hồ. Triệu Hoài thầm nghĩ (Tên khốn kh·iếp Thanh Đạt, đây mà là đồ ngon của ngươi đấy à? Báo hại ta giờ phải nghe nàng mắng!)

- Wa, hai cái tên này, đã không có đồ ăn rồi mà còn có đồ để chơi. Thực sự là đáng nể mà!- Một người qua đường cho hay, thái độ còn là ngưỡng mộ không ít.

Ánh trăng sáng soi xuống mọi vật, mặt nước thì in hình bầu trời đêm. Như bức tranh tuyệt hảo của thiên nhiên, không gì có thể diễn tả vẻ đẹp của nó. Hoà vào đó, là tiếng nước chảy cùng với tiếng sói hú tạo nên thanh âm đặc trưng của nơi đây.

- Cứ như thế này không ổn? Tách ra đi!- Mắt thấy tình hình không ổn, Triệu Hoài liền nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề.

Tới chiều, khi mà hai người bọn họ lần lượt tỉnh dậy. Cảm thấy cơ thể toàn thân đau nhức. Bọn họ muốn cử động, mới phát hiện ra bản thân bị trói vào nhau. Đây là hậu quả do cơn phê pha để lại, tác hại đúng là không gì sánh bằng.

- Wa, nhìn khuôn mặt của ngươi kìa, thật là đê hèn quá đi mất!

- Có, yên lặng đi. Thành quả đến rồi!- Triệu Hoài đáp lời, vẻ mặt hớn hở không ít.

Sói Bạc Lãng, yêu vật cấp 2 trung cấp. Toàn thân màu bạc, đôi mắt trắng xám, thân cao hơn người trưởng thành. Hàm răng sắc bén, cắn sắt chỉ nhẹ nhàng dùng sức là đứt đôi. Có thể nói, là một trong những yêu thú săn mồi bậc nhất đồng cấp.

- Ngươi nghe thấy gì không?- Thanh Đạt nói nhỏ, nét mặt vui mừng lộ rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Có độc hay không?- Triệu Hoài nói lời châm chọc đối phương, miệng liền nở ra nụ cười có phần hài lòng.

- Thức ăn nào có độc?- Triệu Hoài hoang mang mà hỏi.

- Ngươi chắc chắn ở đây có 'trăng' để ngắm không vậy?- Thanh Đạt mất kiên nhẫn mà hỏi, ánh mắt mỏi mòn không thôi.

Còn Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt bên này, hai người họ thì thảm rồi, phải làm mồi cho muỗi. Con nào con nấy, to bằng đầu ngón tay cái. Chích một phát, sướng không gì bằng. Thiếu điều, muốn mất máu mà c·hết vậy. Tưởng chừng, có thể đến với nơi bồng lai tiên cảnh.

- Có, hình như là ở phía trước!

Đây là một hồ nước không quá lớn, cũng không quá nhỏ, được bao phủ bởi vô số cây cối. Rất khó để tìm, không phải là vô tình phát hiện ra, hắn thật sự không biết rằng ở đây còn có một hồ nước.

Lời nói vừa dứt, hai người hai hướng, chia rẽ đôi đường. Sói Bạc Lãng vậy mà lại chỉ đuổi theo phía sau Triệu Hoài, rượt hắn ta tới cùng. Vốn dĩ còn muốn phân tán sự chú ý của nó, nào ngờ tới lại đưa bản thân vào tình thế ngặt nghèo này. Đúng là xúi quẩy mà.

Thanh Đạt thì đu tòn ten trên cây:' Hú hú, khẹt khẹt!'

Có điều bọn họ không ngờ đến, tiếng bước chân mà bản thân trông chờ, lại khiến họ sợ hãi. Từng bước từng bước chậm rãi mà đến, âm thanh đó lại biến mất ngay khi ở rất gần họ. Hai người bọn họ lúc này mới bắt đầu có cảm giác bất ổn, từ từ mà quay đầu về sau. Đập vào mắt là một cái đầu sói thật lớn, nhe nanh, cười tươi mà chào họ.

Đến khi đám người kia trở về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thật sự là dọa cho họ một phen kinh ngạc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Sói Bạc Lãng