Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 21: Ngắm trăng
Cố tình ngắm trăng, trăng không thấy. Vô tình chạy trốn, thấy trăng ngay. Triệu Hoài phía dưới nhìn lên, quả thật là khung cảnh nên thơ.
( Yêu ma xuất hiện, vậy mà nàng ấy lại tắm ở đây. Đúng là không có cảnh giác mà, vì nàng ấy, ta đành hi sinh vậy. Cho dù có bị hiểu lầm, thì có đáng là bao. Vì nghĩa quên thân, vì gái quên mình. Đúng, chính là như vậy, ta chỉ bảo vệ nàng ấy, chứ không cố ý nhìn trộm!) Triệu Hoài bắt đầu đưa ra lời ngụy biện cho bản thân, trên môi thì nở ra nụ cười mất dần tính người.
Từng lớp từng lớp đồ, cứ như thế mà được cởi ra, da thịt của nàng cũng dần xuất hiện. Làn da trắng như sương, được phơi mình giữa thiên nhiên. Cảnh tượng trước mắt quả thật là hùng vĩ bội phần.
Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn thấy cả cơ thể của nàng. Làn da mơn mởn của thiếu nữ, tựa như ánh trăng trên cao. Hiện rồi lại mất, giữa dòng nước bao la. Cả người cứ như thế mà phô bày trước thiên nhiên. Ôi vẻ đẹp tự nhiên ấy, có lẽ là không gì sánh bằng.
( Ủa, sao 'trăng' này nhỏ thế, bị khuyết à. Không sao, có là được, khè khè!) Hắn ta một bên vừa nhìn vừa bình phẩm về cảnh đẹp trước mắt.
Cơn lạnh bây giờ đã biến mất, Triệu Hoài cảm thấy cả người nóng ran. Ngọn lửa của người thiếu niên năm nào, một lần nữa đã vì nàng mà cháy bừng lên. Còn Bích Hạ và Nhược Tuyết bên này, vui đùa cùng nhau. Bọn họ dường như không cảm thấy cái giá lạnh mùa đông.
- Tiếp chiêu!- Nói rồi, Bích Hạ hất nước vào người Nhược Tuyết.
- Đỡ lấy....- Cả hai cứ thế mà vui đùa với nhau, khung cảnh càng là tuyệt hảo.
*Hắt xì* âm thanh lạ bỗng nhiên vang lên, Triệu Hoài vô tình mà hắt hơi một cái. Tự làm bại lộ vị trí của bản thân. Hai người bọn họ ngay lập tức cảnh giác, chuẩn bị tư thế phòng thủ, tùy thời t·ấn c·ông.
- Là ai đó?- Bích Hạ hét lớn, giọng điệu uy nghiêm không thôi.
- Là ta đây, Triệu Hoài!- Từ trong màn đêm đó, hắn ta từ từ lộ diện.
- Là ngươi, cái tên khốn kiếp kia, tại sao lại xuất hiện ở đây?- Bích Hạ cay nghiến mà chất vấn, ánh mắt phẫn nộ không ít.
- Trước khi ta trả lời, có phải hai người nên mặc quần áo vào trước hay không?- Triệu Hoài nói lời nhắc nhở, nét mặt còn là có chút đê hèn.
- A a a...- Tiếng hai nàng hét lớn, vội lấy tay mà che thân.
- Ngươi còn không mau quay mặt lại! Để ta phát hiện ra ngươi nhìn lén, nhất định sẽ móc mắt ngươi cho c·h·ó ăn đấy!- Bích Hạ buông lời cảnh cáo, ánh mắt thì lộ ra một tia c·hết chóc.
- Được rồi, được rồi, có phải là chưa thấy đâu? Ở đó mà còn...- Hắn lầm bầm trong miệng nhưng rất thành thục mà quay người sang hướng khác.
Sau khi mặc quần áo vào, Bích Hạ liền cầm chặt v·ũ k·hí trong tay. Định đợi Triệu Hoài bước lên thì t·rừng t·rị lấy hắn, cho hắn biết thế nào mới gọi là lễ độ. Vì loại người như hắn không dạy dỗ một chút, thì sẽ không nghe lời.
- Ngươi lên đây đi, chúng ta có chuyện muốn nói!- Bích Hạ nhẹ giọng mà lên tiếng, nhưng lại tràn đầy nguy hiểm.
- Cô... Tưởng rằng ta ngu à? Cầm chắc v·ũ k·hí trong tay như thế, giống nói chuyện lắm sao? Chút mưu hèn kế mọn đó, mà muốn đối phó ta. Nằm mơ đi!- Triệu Hoài khẳng khái mà đáp, nhất quyết không lên.
- Ngươi...- Hắn thành công trong việc chọc giận Bích Hạ. Cô ta giờ đây, không chỉ tức giận mà còn là cực kì phẫn nộ.
- Lên đây đi! Ngươi ở dưới đó lâu, sẽ sinh bệnh đấy!- Nhược Tuyết bất ngờ lên tiếng, giọng điệu quan tâm không ít.
Nghe thấy lời này, Triệu Hoài tức tốc từ dưới nước đi lên. Hắn vốn dĩ ở dưới đó đã lâu, lạnh đến nổi thú tận tâm can. Lúc nãy chỉ là cố làm màu, giờ mà không lên thì đợi lúc nào. Làm người ấy mà, phải biết co biết duỗi đúng lúc, mới là nhân sinh hào kiệt.
- Nói, tại sao ngươi lại ở dưới đó?- Bích Hạ ngay lập tức hỏi cung hắn, nếu không phải là có Nhược Tuyết ngăn cản, sớm đã băm đối phương ra hàng trăm rồi.
- Ta tại sao phải nói cho cô biết?- Triệu Hoài bình thản mà đáp, nét mặt thì tràn đầy tự tin.
- Ngươi muốn c·hết à?- Bích Hạ nghiến răng, tức giận không thôi.
- Ngon thì nhào vô, đừng tưởng rằng ta sẽ sợ cô!- Triệu Hoài lớn tiếng mà thách thức, dáng vẻ mười phần gợi đòn.
- Được rồi, tại sao ngươi lại ở dưới đó?- Nhược Tuyết bất ngờ lên tiếng, sắc mặt còn là có chút khó coi.
- Ta bị yêu thú truy đuổi, bản thân thì không đánh lại nó. Không còn cách nào, đành trốn ở dưới nước. Tình cờ mới gặp nàng ở đây!- Thấy vậy Triệu Hoài liền làm ra vẻ đáng thương, giọng điệu thì yếu đuối không ít.
- Yêu thú? Lời ngươi nói là thật!- Sắc mặt Nhược Tuyết liền trở nên có phần nghiêm trọng, chuyện này xem ra là không nhỏ.
- Đúng vậy, là một con yêu thú hình sói. Toàn thân màu bạc, thân hình khá lớn. Tốc độ thì khá nhanh, khứu giác rất tốt!- Triệu Hoài tỉ mỉ kể lại từng chi tiết, dù sao cảm giác ấy không phải là ai cũng có.
- Màu bạc, tốc độ khá nhanh, thân hình lớn. Có lẽ nào là Sói Bạc Lãng? Nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây?- Nhược Tuyết rơi vào suy nghĩ, ánh mắt đăm chiêu lộ rõ.
Bích Hạ bên này, dường như nhớ lại sự việc quan trọng. Khuôn mặt bất giác mà đỏ lên, lớn tiếng mà chất vấn: 'Ngươi... Ngươi đã nhìn thấy những gì rồi? Nói!'
Triệu Hoài sờ cằm của mình, rơi vào suy tư. Sau đó thản nhiên đáp: 'Thấy thì có thấy, mà nói không thì cũng không. Đêm tối có ánh trăng, nhưng mà khoảng cách hơi xa, cũng không nhìn rõ lắm!' Hắn ta nói như vậy, chính là muốn chọc tức đối phương.
- Được lắm, tên khốn kh·iếp này, dám nhìn lén ta!- Bích Hạ cả người đều là nộ khí, tay càng là cầm chặt v·ũ k·hí.
- Nhìn lén cô, haha. Đừng có mà ảo tưởng quá, cô có cho ta còn không thèm. Không biết nhìn lại nhan sắc của mình, ở đó mà tự tin. Khẹt, phụt!- Triệu Hoài toả ra thái độ lồi lõm, khinh thường thấy rõ.
Phải biết rằng, nhan sắc của Bích Hạ được xếp vào hàng gái xinh, thân hình thì không cần phải nói. Không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn của bọn con trai trong học viện. Là tơ tưởng của hàng ngàn nam sinh, là người nhận được vô số lời tán tỉnh nhưng tới nay lại chưa ai thành công. Gia thế hiển hách, không thua kém bất gì một ai trong học viện.
Lời nói của Triệu Hoài, sát thương gây ra về mặt tinh thần là vô cùng lớn. Thà là hắn nói bản thân nhìn lén đôi chút, Bích Hạ cũng chỉ đánh mắng vài câu. Mà lời nói này của hắn, trực tiếp sỉ nhục đến tôn nghiêm của cô ta. Lần này, cô ta thật sự là muốn sống c·hết cùng với Triệu Hoài một phen.
- Ngươi... Ngươi, đáng c·hết!- Bích Hạ tức đến đỏ cả mặt, tay cầm v·ũ k·hí mà chém loạn xạ.
Triệu Hoài cũng không kém, ngay lập tức đáp trả. Thế là một trận xo xát nhỏ, liền được diễn ra ngay tại đây. Không phải là Nhược Tuyết kịp thời ngăn cản, thì hai người họ đã có một trận sống mái với nhau. Không người nào là chịu thua cả, quyết phải cắn xé nhau cho bằng được.
- Wa, ta chỉ nói sự thật, có cần tức giận đến vậy không?- Triệu Hoài một bên thản nhiên nói, cố ý sát muối vào nổi đau của đối phương.
- Ngươi còn dám nói nữa. Ta phải cắt lưỡi ngươi, móc mắt cái tên khốn kh·iếp nhà ngươi. Để xem sau này, ngươi lấy gì mà nhìn trộm. Nhược Tuyết thả ta ra, ta quyết sống c·hết với hắn!- Bích Hạ bây giờ, nộ khí xung thiên. Nhược Tuyết phải ôm chầm lấy cô ta mới có thể tạm thời áp chế được.
- Đừng mà! Việc cần làm bây giờ là thông báo với mọi người, yêu ma xuất hiện. Việc này chúng tạm gác sang một bên đi!- Nhược Tuyết tận tình nói lời khuyên can, tâm tình của đối phương vì vậy mới hạ hỏa một ít.
- Ngươi... Ngươi đợi đấy, rồi sẽ có một ngày. Ta trả được mối thù này!- Bích Hạ buông lời doạ dẫm nhưng không quên nhổ một ngụm nước bọt vào người hắn ta.
Mặc dù không muốn nhưng Triệu Hoài cũng phải cùng với hai người bọn họ lập tức trở về nơi cắm trại. Đem tất cả mọi người tập hợp lại. Ở đây, hắn ta còn thấy được một cảnh tượng vô cùng thú vị là Thanh Đạt đang nướng khoai.
- Wa, cái tên khốn kh·iếp nhà ngươi, ta một bên bị yêu thú truy đuổi, ngươi một bên thì nướng khoai. Có phải là quá thảnh thơi không?- Triệu Hoài buông lời trách móc, nét mặt thì không khỏi ngạc nhiên.
- Gấp cái gì, lại đây nào. Ta có nướng cho ngươi một củ, có lẽ là sắp chín tới. Ăn đi rồi còn có sức mà chạy, mọi chuyện đều trông cậy vào ngươi đấy!- Thanh Đạt nhàn nhã mà nói, còn tiện tay mà đưa cho hắn một củ khoai chín.
- Xem ngươi nói kìa, đây là lời mà con người có thể nói ra sao? Chuyện về yêu thú, đã nói với lớp trưởng chưa?- Triệu Hoài cũng không khách sáo, liền thản nhiên mà ngồi xuống.
- Chuyện yêu thú truy đuổi ngươi, ta đã nói với lớp trưởng. Chỉ thấy cô ta gấp gáp mà tập hợp người lại, mục đích có lẽ là đi tìm ngươi. Chắc một chút nữa thôi, e là sẽ trở về!- Thanh Đạt bình thản mà đáp lời, không chút bận tâm.
Hai người bọn họ, ở đó mà tận tình thưởng thức khoai lang nướng. Đây cũng được xem là món ngon hiếm có so với nấm xào lá ngon. Cả hai vừa đói vừa mệt, bây giờ xem ra là có chút năng lượng trở lại rồi.