Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 207: Huyễn hoặc Thanh Đạt

Chương 207: Huyễn hoặc Thanh Đạt


Hồ Nhã cùng với Hồ Sở giao đấu, trận chiến cũng dần đi đến hồi kết. Với lợi thế hoàn toàn nghiêng về phía Hồ Nhã, cô ta dần áp đảo lấy thế cuộc. Đánh cho đối thủ, khó bề mà trở mình. Tưởng chừng đến đây là kết thúc, nào ngờ lại xuất hiện thêm hai vị khách không mời mà tới. Cũng khiến cho trận chiến của hai yêu bọn họ, trở nên khó đoán hơn.

Hồ Nhã định tung ra một đòn cuối, kết thúc trận đấu. Bất ngờ xuất hiện hai Siêu Việt giả ra tay đánh lén. Khiến cho cô ta phải tránh né sang một bên, bỏ lỡ đi cơ hội tốt để chấm dứt cuộc chiến này.

- Hai yêu hồ các ngươi, dám xâm nhập vào Nhân Giới. Đã vậy, còn gây ra náo loạn tại nơi đây. Đúng là không biết sống c·hết mà, đáng bị t·rừng t·rị!- Một trong hai Siêu Việt giả lên tiếng, khí tức toả ra là còn có chút khủng bố.

- Chỉ dựa vào hai tên các ngươi, còn muốn gây khó dễ cho ta à?- Hồ Nhã trầm giọng mà đáp, khí tức toả ra cũng không hề kém cạnh.

Nói rồi hai Siêu Việt giả lập tức động thủ, trực tiếp ra đòn. Một người thì cận thân áp chiến, người còn lại thì từ xa tập kích. Phối hợp cực kì nhịp nhàng, vây công lấy Hồ Nhã. Con người và yêu ma, vốn dĩ có thù hận từ xưa. Bọn họ tất nhiên là không cho phép, bất cứ một yêu ma nào làm càn ở đây cho được.

Hồ Nhã một bên tránh né, một bên cực lực phản công. Chỉ thấy yêu khí trên người cô ta không ngừng toả ra mạnh mẽ. Mỗi đòn đánh ra cũng vì thế, mà uy lực đều trở nên chấn kinh không thôi.

Vừa quay qua quay lại, Hồ Sở đã nhân cơ hội này, t·ẩu t·hoát từ bao giờ. Để lại nơi đây, một mình Hồ Nhã đối chiến với hai Siêu Việt giả. Mặc dù như thế, so về tổng thể cô ta vẫn là ngang tài ngang sức.

- Hai tên c·hết tiệt các ngươi, vậy mà lại giúp cô ta chạy thoát!- Hồ Nhã tức giận mà nói, ánh mắt liền lộ ra một tia sắc bén. Chân thân yêu hồ, cũng theo đó mà phát động.

Mắt thấy, sau lưng Hồ Nhã chính là bản thể hồ yêu sáu đuôi. Uy thế cũng như khí tức trên người càng là trở nên mạnh mẽ hơn. Mỗi một đòn đánh ra, uy lực đều tăng mạnh. Nhất thời, đánh cho hai người đối phương khó mà chống đỡ.

- C·hết tiệt, con yêu hồ đó mạnh quá. Bày trận đi!- Một trong hai Siêu Việt giả lên tiếng, ngay lập tức lui lại về sau. Hội họp với người còn lại, khí của hai người bọn họ liền trở nên thay đổi.

Chỉ thấy, hai người bọn họ tay kết ấn liên tục. Khí của bản thân liền hoà làm một với đối phương. Không ngừng trở nên mạnh hơn, tạo thành một mũi tên sắc bén. Uy lực mà nó mang tới, đủ để chấn động một phương.

Nhìn về một màn này, Triệu Hoài liền cảm thấy bất an. Hiện tại cô ta nếu như xảy ra chuyện gì bất trắc, bản thân cũng đừng hòng mà yên ổn. Trước mắt, hắn liền âm thầm mà chuồn khỏi nơi đây. Tìm cách giúp cho Hồ Nhã, thoát khỏi tình trạng này trước đã.

- Một đánh hai, vậy mà cũng đánh cho được! Người ta thì sớm đã chuồn, cô thì hay rồi, ở lại đánh bán sống bán c·hết cũng không biết là vì cái gì nữa?- Triệu Hoài miệng thì không ngừng lầm bầm, một đường chạy thẳng đến chỗ giao tranh kia.

Mắt thấy một cỗ uy lực có phần khủng bố đó, Hồ Nhã ngược lại không tránh né. Mà là lựa chọn trực tiếp đối đầu. Bản thể yêu hồ liên tục tập trung năng lượng vào sáu đuôi. Tạo thành một quả cầu lớn, uy năng phát ra cũng là cực kì mạnh mẽ.

Hai bên cùng lúc, phát động t·ấn c·ông. Quả cầu năng lượng cùng với mũi tên lớn kia v·a c·hạm vào nhau. Giữa bầu trời đêm đó, liền trở nên rực sáng. Sóng từ trường do v·ụ n·ổ tạo nên, đủ để thổi bay tất cả những vật thể xung quanh.

Đến khi khói bụi tan đi, hai Siêu Việt giả nhìn tới, Hồ Nhã cũng theo đó mà biến mất từ bao giờ. Để lại nơi đây, một đống hoang tàn do v·ụ n·ổ tạo ra. Hai người bọn họ nhìn nhau, ánh mắt liền có phần hoang mang.

- Truy!- Thế là hai người bọn họ, dựa theo một chút yêu khí còn lưu lại. Một đường truy tìm, tiêu diệt yêu ma.

Lại nói đến Thanh Đạt, sớm đã âm thầm mà rời khỏi nhóm người Bích Nhi. Bây giờ đối với hắn ta mà nói, trở về phòng ngủ mới là chân ái cuộc đời. Đánh đấm chém g·iết gì đó, đều bỏ qua một bên hết đi.

- Bảo ta đứng đó chịu khổ với các ngươi, nằm mơ đi!- Thanh Đạt cằn nhằn mà nói, b·iểu t·ình còn có chút không vui.

Vì muốn tránh Bích Nhi phát hiện, Thanh Đạt liền lựa chọn một con hẻm nhỏ mà đi. Nào có ngờ tới, tại đây lại gặp phải người mà bản thân không muốn gặp nhất. Gọi là người thì không phải, gọi là yêu mới đúng.

- Cô... Cô sao lại xuất hiện ở đây?- Nhìn thấy bóng hình có phần quen thuộc đang đứng đợi bản thân, Thanh Đạt liền trở nên sợ hãi tột độ. Đêm không lạnh nhưng vẫn ghét, cả người bất giác mà run hết cả lên, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, Hồ Sở theo đó mà xuất hiện trước mặt Thanh Đạt. Vẫn là cái dáng vẻ kiều diễm mê hoặc lòng người đến thế. Nhưng đối mặt với nó, hắn không tránh khỏi sợ hãi trong lòng một phen.

- Sao? Ngươi không muốn thấy ta à? Không phải ban nãy, còn cười cười nói nói với nhau hay sao? Giờ, lại phũ phàng thế này?- Chớp mắt, Hồ Sở đã xuất hiện bên cạnh đối phương một cách cực kì hư hư ảo ảo. Bàn tay đó, một lần nữa vuốt nhẹ lên mặt hắn ta. Điều này khiến cho Thanh Đạt không khỏi rùng mình vì hoảng hốt, nổi sợ trong lòng cũng vì lẽ đó mà trào dâng.

( Cười cười nói nói hồi nào? Có cô cười nói trên nổi đau của ta thì có. Không lẽ đêm nay định sẵn ta khó mà thoát khỏi bàn tay của cô ta à? Đã trốn đến đây rồi mà còn b·ị b·ắt gặp, đúng là xui xẻo mà!) Thanh Đạt bất lực mà nghĩ thầm, gương mặt khổ sở không thôi.

- Chúng ta không duyên không phận, cần gì cưỡng cầu. Ai về nhà nấy, không phải là xong hay sao?- Thanh Đạt gượng cười mà đáp, dáng vẻ đó vẫn là có chút bất lực mà lùi về sau.

- Gặp gỡ một lần là duyên, hai lần là phận. Sao lại nói giữa hai người chúng ta, không duyên không phận được chứ? Hay là, vốn dĩ ngươi không muốn gặp ta?- Hồ Sở nhẹ giọng mà nói, âm thanh của sự quyến rũ đó không ngừng mê hoặc lấy đối phương. Chỉ cần lơ là một chút, thần trí liền trở nên điên đảo. Cũng mai là Thanh Đạt bình tâm tịnh khí, không thì khó mà cưỡng lại sắc dụ của cô ta.

( Chị hai à, ta gặp cô làm cái quái gì cơ chứ? Chạy còn không kịp nữa là, buông tha cho ta đi mà!) Thanh Đạt cười khổ không thành tiếng, ánh mắt ấy đã bày ra biểu cảm cam chịu số phận.

- Đêm đã khuya rồi, cô lại là thân con gái, như vậy nguy hiểm lắm. Nghe lời ta, từ đâu đến thì trở về nơi đó. Ở đây, đối với cô mà nói, không an toàn đâu!- Thanh Đạt cố làm ra vẻ bình tĩnh, nói lời khuyên can, làm cho cô ta phân tâm. Sau đó muốn nhân cơ hội đối phương không chú ý đến, liền tìm đường chạy trốn.

- Trở về? Ta có nhà nhưng không về được. Ngươi nói xem, số ta có khổ hay không? Hay là, ngươi thu nhận ta đi. Người ta đảm bảo sẽ nghe lời mà!- Hồ Sở thổi nhẹ một làn hơi vào tai hắn ta, kèm theo đó là ánh mắt vô cùng đáng thương. Giọng điệu thì đầy ngọt ngào, huyễn hoặc người nghe.

Chương 207: Huyễn hoặc Thanh Đạt