Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 208: Hồ Sở

Chương 208: Hồ Sở


Thanh Đạt vốn dĩ muốn từ bỏ cuộc chơi, trở về phòng mà nghĩ ngơi. Nào ngờ giữa đường, lại gặp phải Hồ Sở, yêu khiến cho hắn ta phải khổ sở một phen. Bây giờ, cô ta lại mê hoặc lấy bản thân, nổi sợ ấy lại càng thêm phần dâng cao.

( Thôi đi, chứa chấp cô để ta c·hết hả gì? Làm ơn đấy, tha cho ta đi mà!) Nghe được yêu cầu của đối phương, Thanh Đạt ngay lập tức trở nên hoảng sợ hơn. Sắc mặt, đã xanh xao thấy rõ. Nhưng hiện tại, vẫn là cần bình tĩnh để đối phó. Nếu không sai một bước, mạng liền có thể mất.

- Ý kiến đó xem ra không tệ nhưng đáng tiếc nơi mà ta ở là Học viện Long Cơ. Cô thân lại là yêu ma, nếu như xuất hiện ở đó thì nguy hiểm bội phần. Ta thì không muốn cô gặp hiểm nguy một chút nào nên không đành lòng làm vậy!- Thanh Đạt lựa lời mà nói, từ chối khéo 'ý tốt' của đối phương. Cùng với đó là vẻ điềm đạm của bản thân, càng làm cho lời nói thêm phần chân thật.

- Vậy sao? Đáng tiếc thật đấy! Người ta còn muốn hầu hạ ngươi một đêm để thoả tình chàng ý th·iếp. Vậy mà số phận lại chia cắt hai người chúng ta, đúng là có chút nuối tiếc mà!- Cánh tay mềm mại như tơ của Hồ Sở không ngừng vuốt ve lấy cơ thể đối phương. Nó đi tới đâu, là Thanh Đạt rùng mình tới đó, mồ hôi của hắn đã đổ như mưa.

- Phải làm sao cô mới chịu buông tha cho ta đây? Đừng chơi như vậy mà, ta thật sự là chịu không nổi đâu!- Thanh Đạt người run bần bật, không còn sức đâu mà diễn tiếp với cô ta. Đành vậy, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, bớt đi phần nào sự đau đớn về mặt tinh thần.

- Nói gì vậy? Người ta đến đây là tìm gặp ngươi, sao lại nói lời phũ phàng đến thế?Có biết rằng, người ta tổn thương hay không? Người ta mà tổn thương, đến lúc đó lại làm ra chuyện gì, người ta cũng không biết đâu!- Hồ Sở bày ra dáng vẻ nũng nịu mà nói lời trêu đùa. Cánh tay liền đặt lên ngực trái của đối phương, ấn nhẹ một cái.

Càng như vậy, Thanh Đạt càng được kích thích tột độ. Cái cảm giác mà trái tim luôn muốn thoát khỏi lồng ngực ấy, đang hoàn toàn xâm chiếm lấy bản thân. Không biết, đó là vui sướng hay là sợ sệt nữa đây.

- Đừng mà! Ta yếu tim đấy. Kích thích này, quả thật là chịu không nổi đâu!- Thanh Đạt bậm môi, nước mắt hai hàng như là sắp mếu máo tới nơi vậy.

Vốn dĩ trải qua một lần trêu ghẹo trước đây của Hồ Sở, Thanh Đạt không khỏi sợ hãi một phen. Bây giờ lại được cô ta ưu ái mà an ủi, nội tâm liền không ngừng gào thét. Cái mạng nhỏ này, đúng là một khi được yêu thích liền sinh ra hoảng loạn mà.

- Xem dáng vẻ của ngươi kìa, người ta có ăn thịt đâu mà sợ thế không biết nữa? Hay là chúng ta cùng nhau vui vẻ đi, như vậy có được hay không?- Hồ Sở đưa tay vuốt nhẹ lên mặt đối phương, rồi lại bày ra dáng vẻ kiêu sa kiều diễm mà mê hoặc lấy hắn ta. Nếu như là bình thường, Thanh Đạt sớm đã sập bẫy. Lần này đổi lại, đã biết rõ thân phận của cô ta, nào đâu có dám làm càn.

- Không ấy, chúng ta trò chuyện như bình thường có được hay không? Chứ vậy hoài, chắc đau tin c·hết quá. Cô có gì, thì cứ nói đi, không cần phải động tay động chân như thế đâu. Trêu đùa ta như vậy, bộ vui lắm sao?- Thanh Đạt sớm đã nhịn không nổi, liền lấy hết can đảm mà nói thẳng ra. Đối phương còn tiếp tục chơi, đó chính là sự dày dò dành cho hắn ta.

Mắt thấy, Thanh Đạt đã không còn dáng vẻ hoảng loạn như trước. Sự hứng thú của Hồ Sở dành cho đối phương, cũng theo đó mà biến mất. Hắn ta nhận ra điềm bất thường, đành trực tiếp làm liều. Bất quá thì cùng với cô ta quyết chiến một phen, còn hơn là sợ hãi tới c·hết.

- Muốn g·iết thì cứ tự nhiên mà ra tay, ta dù sao đánh cũng không lại cô. Đừng có giở trò như thế, ta thực sự là không muốn trải qua cái cảm giác này một lần nào nữa!- Lời này nói ra, Thanh Đạt liền trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Hắn ta sớm đã chuẩn bị, tùy thời phản công đối phương.

Chỉ thấy, xung quanh Hồ Sở ngập tràn yêu khí. Giống như làn gió, từ từ bao quanh lấy Thanh Đạt. Khiến cho hắn ta, nhất thời khó mà phân biệt được phương hướng. Bầu không khí nơi đây, cũng vì lẽ đó mà trở nên có phần âm ưu.

- Mới đó, mà đã không vui rồi sao? Vậy thì, đành tạm biệt ngươi vậy!- Giọng điệu của Hồ Sở giờ đây, mang đến cho người nghe một cảm giác ớn lạnh không thôi. Trực chờ như là muốn lấy mạng người ta tới nơi vậy.

Chỉ thấy, một làn khói tím bay đến chỗ Thanh Đạt, hắn ta liền không tự chủ mà nhắm mắt lại. Dù sao đối phương cũng là yêu ma cấp 5, thực lực hai bên dĩ nhiên là chênh lệnh rất lớn. Vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lí từ trước, không ngờ tới khi đối đầu, vẫn là hoảng loạn như vậy.

- Em trai nhỏ à, ta tên là Hồ Sở, ngày sau gặp lại!- Bỗng nhiên có thanh âm mật ngọt vang lên bên tai Thanh Đạt, theo đó là cơn gió lạnh kia cũng biến mất.

Hắn ta đợi một khoảng thời gian lâu, lại không thấy bất cứ một hiện tượng gì xảy ra. Mới từ từ thận trọng mà mở mắt, cảnh vật vẫn là dáng vẻ như cũ. Nhưng bóng dáng của Hồ Sở, đã biến mất từ lâu.

Nhìn về bản thân, Thanh Đạt nhận thấy chính mình không một chút tổn thương. Từ đầu cho tới chân, còn mai là nguyên vẹn, không thiếu bất kì chỗ nào. Hắn ta, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mệt mỏi mà ngồi bệt xuống đất. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng còn sống đã là tốt lắm rồi.

- Phù, cũng mai là không sao! Sợ c·hết đi được! Thêm vài lần như vậy nữa, chắc ta đau tim mà c·hết quá!- Thanh Đạt nói lời than thở, bất giác mà sờ vào tai. Cái cảm giác vừa rồi, đối với hắn mà nói, vẫn là có chút thích thú.

- Hồ Sở sao? Ngày sau gặp lại, không biết là có được hay không đây?- Thanh Đạt khoé miệng liền xuất hiện nụ cười, thẩn thờ mà ngồi ở đó hồi lâu. Từng cơn gió nhẹ lay động, càng làm cho tâm trạng của người con trai này khó mà nói rõ thành lời.

Hồ Nhã sau khi cùng với hai Siêu Việt giả so tài, cảm thấy bản thân có phần thua thiệt. Liền tung ra bạo chiêu, lợi dụng v·ụ n·ổ đó mà một đường thoát thân. Cách nơi xảy ra trận chiến không xa, liền xuất hiện ở một góc khuất.

Bất ngờ, có hai bàn tay giữ chặt lấy cô ta. Nhất thời chưa kịp phản ứng, Hồ Nhã đã bị đối phương kéo vào chỗ tối. Ngay lúc nàng ấy định ra tay, một đòn đánh tới. Thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

- Là ta đây, không cần phải sợ!- Triệu Hoài cất tiếng, mới giữ lại cho mình một mạng. Nếu không lời này mà nói trễ dù chỉ là một giây thì hắn ta khó mà sống tiếp. Tên này chán sống rồi, nên mới chơi ngu như thế.

- Đừng lên tiếng, hai cái tên kia đang ở gần đây. Cô không muốn bị bọn họ phát hiện thì nên ngoan ngoãn một chút, ta không muốn gặp phải phiền phức đâu!- Triệu Hoài một tay giữ chặt miệng đối phương, tay còn lại thì ôm eo cô ta. Liên tục dùng khí của bản thân, hoàn toàn bao quanh lấy hai người. Mục đích, chính là che dấu đi yêu khí của Hồ Nhã. Nếu như không động đậy hay là tạo ra động tĩnh gì quá lớn. Thì cho dù có là Siêu Việt giả, cũng khó mà tìm ra hai người bọn họ.

Chương 208: Hồ Sở