Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 22: Truy đuổi
Cho đến khi tập hợp đủ mọi người, Triệu Hoài mới đứng trước đám đông. Hắn kể về chuyện mình gặp yêu thú cho bọn họ nghe. Tất nhiên đoạn ở hồ nước đã bị hắn cắt bỏ, chuyện đó thì làm sao kể cho người khác nghe được.
- Hiện tại chúng đang đối mặt với một vấn đề vô cùng nguy hiểm. Ở ngọn núi này, có yêu thú xâm nhập, thực lực khá mạnh. Chúng ta cần đồng lòng mà đối phó nó!- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, thái độ thì tràn đầy tự tin.
- Yêu thú? Yêu thú ra làm sao?- Một người thắc mắc lên tiếng, nét mặt còn là có chút nghi hoặc.
- Nó là yêu thú hình sói, thể trạng to lớn, một thân màu bạc,...- Triệu Hoài say mê mà kể, nào đâu có để ý đến tình hình xung quanh thay đổi ra sao.
Bất giác, mọi người đều nhìn chăm chăm vào Triệu Hoài. Ai nấy cũng đều tự giác mà lùi sau mấy bước, khuôn mặt cũng trở nên đề phòng hơn. Còn hắn ta lúc này, mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai ở đây.
- Có phải là cái con, phía sau lưng ngươi không?- Một người nói to, giọng điệu thì đôi phần run rẩy.
Triệu Hoài nghe được lời này, trong lòng cảm giác bất an đến lạ. Hắn nghe được âm thanh 'Gừ u u' phát ra sau lưng, da gà nổi lên. Chậm người mà quay đầu trở lại, một đầu sói sát ngay mặt hắn. Nhe răng cười tươi, lộ ra hàm răng sắc bén như lưỡi dao. Thân thiện mà chào, kiểu chào này thật sự là dọa người mà.
- Sao bây giờ ngươi mới tìm tới ta, có biết rằng ta đợi ngươi lâu lắm hay không?- Triệu Hoài lộ ra vẻ thâm tình, giọng run run mà nói.
Giữa lúc người, sói không hiểu chuyện gì. Triệu Hoài móc ra một cây gậy to, tranh thủ nó lơ là do câu nói vừa rồi. Đập thật mạnh xuống đầu của Sói Bạc Lãng, một gậy như trời giáng. Dính gậy đó, nó liền choáng váng hết cả đầu.
- Chạy đi, nhìn cái quái gì nữa. Giờ phút này mà còn hóng chuyện!- Triệu Hoài nhân cơ hội đó mà chuồn đi nhưng không quên nói lời nhắc nhở.
Cả đám người từ đó mà loạn hết cả lên, kẻ chạy người trốn. Mỗi người một ngã, như đàn ong vỡ tổ. Triệu Hoài thì nhanh chân núp sau một hòn đá lớn, bình tĩnh lặng lẽ mà yên đó. Giờ mà chạy loạn, thì khác gì một tấm bia sống.
Sau khi hồi phục, Sói Bạc Lãng tức giận mà hú dài một tiếng, khiến cho đám học viên non nớt này, yếu tim một phen. Nó 'Khịt, khịt' vài cái, dựa theo mùi trên cơ thể mà đến tản đá của Triệu Hoài đang núp.
Những học viên còn lại đều yếu tim mỗi khi nó đi qua. Triệu Hoài bên này, hắn còn không dám thở mạnh. Bỗng nhiên không còn âm thanh phát ra, không gian rơi vào yên tĩnh.
Triệu Hoài vì tò mò, liền quay đầu nhìn lại. Một cái đầu sói xuất hiện ngay sát mặt hắn ta, Triệu Hoài định diễn lại kịch cũ. Đáng tiếc là không có tác dụng, còn xém tí bị nó xé xác làm hai.
Ngay lập tức, hắn ta quay đầu bỏ chạy, hòa mình vào màn đêm tăm tối tựa như cuộc đời của ai đó. Sói Bạc Lãng nhanh chân đuổi theo, cả hai cứ thế mà biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.
Sau khi Sói Bạc Lãng bị Triệu Hoài dẫn đi, mọi người mới dần xuất hiện. Người nào cũng lộ ra vẻ hoang mang, sợ hãi còn in rõ trên mặt. Bọn họ mặc dù là học viên của Học viện Long Cơ. Sau này là chiến binh chống lại yêu ma, nhưng đối với nhiều người. Đây có lẽ là lần đầu tiên trực diện đối mặt với yêu thú, khó tránh sợ hãi. Đây cũng chính là một trong những mục đích rèn luyện lần này, giúp cho học viên nhanh chóng trưởng thành hơn.
Mọi người lúc này, đã bắt đầu bàn tán xôn xao:
- Cuối cùng thì nó cũng rời đi!
- Lạ thật đấy! Sau nó chỉ đuổi theo một mình Triệu Hoài? Hắn, rốt cuộc là làm ra chuyện xấu gì, mới ra nông nỗi này thế?- Thanh Đạt buông lời cảm thán, nét mặt nghi hoặc không thôi.
- Quan tâm làm gì, có lẽ là do hắn gây thù chuốc oán với nó. Giờ nó tìm hắn trả thù, bình thường thôi mà!
- Hay là chúng ta đi giúp hắn ta đi!
- Giúp đỡ cái gì, bao nhiêu đây mạng người còn không đủ cho yêu thú nhét kẻ răng, ở đó mà giúp!
- Hay là, chúng ta báo với học viện!
- Ý kiến hay đó! Lớp trưởng?
Liên Hoa lúc này, lộ ra vẻ lo lắng. Về tình hay lí, cô cần phải giúp đỡ hắn. Nhìn về phía Triệu Hoài rời đi, ánh mắt dường như không rời. Cô muốn ra tay giúp đỡ nhưng những học viên còn lại đều cần bảo vệ. Với thân phận lớp trưởng, hiện giờ nàng ta là người khó xử nhất.
- Cậu muốn làm gì? Đó không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó được đâu!- Nhược Tuyết muốn đi giúp đỡ hắn ta nhưng Bích Hạ đã ra tay ngăn lại.
- Nhưng...
- Đừng quên, hắn đã nhìn lén hai ta! Tên đó xứng đáng bị như vậy!- Bích Hạ có hơi tức giận khi nhắc lại chuyện xưa, nét mặt căm phẫn không ít.
- Nhưng hắn ta đến trước, chúng ta là người đến sau. Làm sao mà trách mà được!- Nhược Tuyết nhẹ giọng mà nói, khuôn mặt còn là lộ ra một tia lo lắng.
- Không nhưng nhị gì hết, đó là lỗi của hăn ta!- Bích Hạ hiện tại, người vẫn là có chút nóng giận nhưng sau đó liền mềm dẻo mà khuyên can. Miệng còn mơ hồ xuất hiện nụ cười gian tà.- Yên tâm đi, hắn ta có thể trốn thoát một lần, thì sẽ có lần thứ hai!
- Thật không?
- Thật! ( Tốt nhất là hắn trốn vào trong bụng của con yêu thú đó, tên khốn kh·iếp!)
Giữa lúc mọi người hoang mang, một cơn gió lạnh thổi qua, lạnh đến thấu xương. Theo đó một thân ảnh lờ mờ xuất hiện, dọa cho những người ở đây được phen hoảng hốt tột độ. Ai nấy, người đã run như cầy sấy.
- Các em không cần phải lo lắng, đó là phần luyện tập thêm do thầy bổ sung cho Triệu Hoài. Nó sẽ không t·ấn c·ông các em, nên yên tâm mà làm việc của mình!- Âm thanh vang vọng, thầy Mạnh bất ngờ xuất hiện. Một màn này, đúng là doạ người mà.
Nghe được lời này, thấy được bóng dáng người thầy của mình. Mọi người yên tâm đi phần nào, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ có nhiều thắc mắc muốn hỏi, đến lúc nhìn lên, thầy Mạnh lại biến mất giữa màn đêm.
( Cách xuất hiện này, quả thật là hết... Nước chấm, có nên học theo hay không đây?) Thanh Đạt nghĩ thầm, nét mặt không khỏi hóng hớt.
Mọi người giải tán, ai về lều nấy. Mặc dù không yên tâm là mấy, nhưng có thể thoải mái mà ngủ. Chỉ có riêng một mình Triệu Hoài, là vui đùa cùng với yêu thú trong khu rừng tăm tối ấy.
Cả lớp vẫn sinh hoạt như cũ, ngày đi tìm cái ăn, đêm thì nghỉ ngơi. Dưới sự dẫn dắt của lớp trưởng, thức ăn không thiếu, nước thì dư dả. Cuộc sống an nhàn ngày qua ngày, không gì làm khó họ.
Trái ngược hoàn toàn với mọi người, Triệu Hoài hắn từ sinh tồn hoang dã, chuyển thành trò chơi rượt đuổi. Đã vậy, trò này chỉ có một mạng, chơi mà không hay thì được chuyển sinh vào lòng đất.
Hắn không ngày nào được yên, đánh thì không lại, chạy thì không xong. Chỉ biết ẩn nấp mà sống qua ngày, cả ngọn núi này đều bị hắn ta chạy quanh một lượt. Nhìn về đám người kia, vui vẻ mà sống qua ngày. Triệu Hoài thờ ơ không thôi, nhưng lại nở ra nụ cười có phần nguy hiểm.
- Yêu ma xuất hiện, bọn họ lại chẳng có tí cảnh giác nào cả. Thật sự là không ổn mà, để ta làm người tốt giúp đỡ các ngươi vậy! ( Ta thì cực khổ chạy trốn, các ngươi lại vui vẻ mà sống. Ta không ổn, thì đừng hòng ai được yên. Các ngươi sẽ phải chịu đau khổ, khè khè!)
Đêm tối, mọi người vẫn là như trước, cùng nhau trò chuyện. Trò chuyện đêm khuya tất nhiên là không thể thiếu truyện ma kinh dị. Chỉ có như vậy, mới tăng tính đặc sắc của khung cảnh đêm khuya.
- Các ngươi biết không? Ở tại ngọn núi này, đã từng trải qua một câu chuyện kinh dị. Khi xưa có một cặp vợ chồng sinh sống tại đây. Người vợ với vẻ đẹp chim sa cá lặn, u mê người nhìn. Người chồng không mai đổ bệnh, nhưng họ vẫn hạnh phúc sống với nhau qua từng ngày. Cho đến khi hai người đàn ông đi lạc đến đây, mọi chuyện từ đó thay đổi..- Thanh Đạt mở lời, kể về một câu chuyện ma mà hắn ta tâm đắc nhất.
Thanh Đạt ngừng kể, thưởng thức đồ ăn trong tay. Một người nhịn không được mà hối thúc hắn:
- Rồi sau đó thế nào?
- Hai người đàn ông bị lạc trong rừng, nhìn thấy một căn nhà sáng đèn. Vô cùng mừng rỡ, liền đến đó xin tá túc một đêm. Mở cửa ra lại là một người phụ nữ xinh đẹp, cô không nghĩ nhiều thế là đồng ý...- Thanh Đạt bình thản mà kể, không chút gợn sóng.
- Sau đó thì sao?
- Hai người đó khi nhìn thấy người chồng bệnh nặng, ý đồ xấu nổi lên. Thái độ cũng lập tức thay đổi, họ ra tay tàn nhẫn s·át h·ại người chồng. Sau đó mạnh bạo mà cưỡng bức người vợ, khiến đứa con trong bụng cô vì thế mà mất. Quá đau buồn cho người chồng xấu số, đứa con chưa chào đời của mình. Người vợ sống trong đau buồn, tuyệt vọng. Không lâu sau đó thì mất đi, từ đó ở đây cứ nửa đêm là xuất hiện một người phụ nữ, thân mang đồ trắng, tóc dài để xoã đi lại trong khu rừng này...- Thanh Đạt tiếp lời, vẻ mặt không chỉ một màu âm ưu, mà giọng điệu còn là âm trầm đáng sợ.