Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 233: Bắt đầu huấn luyện địa ngục

Chương 233: Bắt đầu huấn luyện địa ngục


Trong đêm tối, Triệu Hoài muốn nhân cơ hội này, rèn luyện lại Cảnh Hoà một phen. Từ đó, khiến cho đối phương hoàn toàn tin tưởng nghe theo những lời hắn ta nói. Chỉ có như vậy, kế hoạch của bản thân mới có thể thuận lợi hoàn thành.

- Lằng nhằng mãi cũng không được gì, giờ vào vấn đề chính luôn đi. Ngươi rốt cuộc là có tin ta hay không hay là cứ nghi ngờ như vậy hoài? Nói một lần cho rõ đi, cứ dây dưa như thế này cũng không phải là cách tốt!- Triệu Hoài liên tục gây sức ép lên người Cảnh Hoà, khiến cho hắn ta nhất thời khó mà phân rõ tình hình. Bởi vì những chuyện sau đây, người thường khó mà làm ra cho được.

- Ta... Ta tin!- Đành bất đắc dĩ, Cảnh Hoà cũng chỉ có thể nghe theo.

- Tin thì tốt! Đêm đã khuya rồi, thời cơ rất thích hợp để bắt đầu huấn luyện. Bây giờ trước tiên, phải tăng sự tin cho ngươi mới được. Không thì ngươi cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, không hơn không kém!- Triệu Hoài giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy nham hiểm.

- Vậy thì chúng ta làm gì?- Cảnh Hoà lúc này vẫn còn điềm tĩnh, chỉ một chút nữa thôi, hắn ta sẽ biết thế nào là hiện thực cuộc sống.

- Không phải chúng ta làm gì, mà là ngươi cần phải làm gì. Trước tiên phải rèn luyện lòng dũng cảm trước đã, cởi đồ ra đi!- Triệu Hoài ánh mắt chăm chú nhìn về đối phương, sự thèm khát theo đó lộ rõ.

- Way, rèn luyện lòng dũng cảm với cởi đồ có liên quan gì nhau? Mặc dù ta không thông minh thật nhưng không ngu đến mức độ đó đâu!- Tình hình hiện tại, Cảnh Hoà được phen sợ hãi. Hắn đâu biết rằng, đây chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng kéo dài ba ngày.

- Nói thì nghe đi, cấm cãi! Nhanh lên!- Triệu Hoài điệu bộ hạ lệnh, sắc mặt cũng không được tốt cho mấy.

Mắt thấy tình hình không ổn, Cảnh Hoà cũng chỉ có miễn cưỡng mà nghe lời đối phương. Từng lớp áo trên người được cởi xuống, cơ thể săn chắc cũng theo đó mà lộ rõ. Thân hình, cũng không đến nỗi kém.

- Cởi quần dài ra luôn, chừa lại cái quần đùi là được rồi!- Triệu Hoài được nước lấn tới, càng chơi thì càng hăng.

- Cái gì? Đây là giữa đường mà, cởi áo thì thôi đi, còn cởi quần nữa. Phương pháp huấn luyện gì kì thế?- Cảnh Hoà không khỏi hoảng loạn, một mặt hoài nghi theo đó lộ rõ.

- Đây là cách thức huấn luyện ma quỷ, chuyên tạo ra những kẻ vô sỉ đến mức cùng cực hay còn gọi là biến thái chúa. Một khi thành công, thì không cần phải sợ đến ánh mắt người đời nữa. Bảo đảm với ngươi, bao tự tin!- Triệu Hoài hùng hồn mà nói, xem đây như là chuyện thường tình, không chút bận tâm.

- Không ấy, chúng ta đổi cách khác có được không? Ta sợ!- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà cả người bất giác mà run rẩy.

- Đấy, lại sợ! Đã bảo với ngươi rồi, chúng ta không có thời gian. Cái nào rút gọn quá trình được thì cứ rút gọn. Hãy tin ta, một chân trời mới đang chờ đón ngươi ở phía trước!- Triệu Hoài liên tục dùng những lời mị hoặc, nhằm thao túng lấy đối phương.

- Vậy sao? Nhưng mà ta cứ thấy nó kì kì sao ấy?- Cảnh Hoà không ngừng đưa mắt nhìn về xung quanh, dáng vẻ thì sợ sệt không thôi. Tưởng chừng, tùy thời đều có người bắt gặp.

- Ngươi bây giờ thiếu nhất vẫn là sự tự tin, cách bình thường thì tốn quá nhiều thời gian. Cách này vừa nhanh vừa gọn, hiệu quả lại cao (tác dụng phụ cũng cao không kém). Yên tâm tin ta, mọi việc ta làm điều là muốn tốt cho ngươi! Đây, uống cái này vào là không cần phải sợ cái gì cả!- Nói rồi, Triệu Hoài đưa cho đối phương một chai nước nhỏ, thức uống có cồn.

- Thứ gì vậy?- Nhìn về vật này, Cảnh Hoà trong lòng không khỏi nghi ngờ.

- Uống đi, cứ tin ta là được!- Triệu Hoài ra sức khuyên nhủ, vẻ mặt mơ hồ lộ ra đôi phần gian tà hiểm ác.

Dưới sự thúc giục không ngừng của đối phương, Cảnh Hoà liền nhắm mắt làm liều. Một hơi uống cạn cả chai nước, mặt hắn ta liền có chút đỏ bừng. Hai mắt phát sáng, khí tức căng tràn sức sống.

- Mẹ kiếp, cởi thì cởi, sợ đếch gì!- Cảnh Hoà hét lớn, theo đó là từng món đồ trên người được vứt lung tung khắp nơi.

- Wao! Không ngờ rượu này lại mạnh tới vậy, xem ra cũng không tệ!- Triệu Hoài mỉm cười đầy gian ác, tính người cũng theo đó mà mất dần. Chỉ biết đêm đó, có tên biến thái ở truồng chạy nhong nhong khắp cả học viện. Khiến cho mọi người, được phen kinh hãi.

Sáng hôm sau, Cảnh Hoà mơ hồ tỉnh lại trong một góc nào đó của học viện. Ánh nắng sáng chiếu tới khuôn mặt, làm cho hắn ta từ cơn mê mà tỉnh dậy. Mơ mơ màng màng mà nhìn về cảnh vật xung quanh có phần khác lạ.

- Đây là đâu thế?- Lời này nói ra, một cơn gió lạnh thổi qua. Cảnh Hoà run người nhẹ theo cơn gió, đến khi nhìn xuống lại không thấy quần áo ở đâu. Hắn ta hoang mang cũng tính là không ít.

- Wa, quần áo ta đâu rồi? Chuyện gì vậy? Aaa, nhức đầu quá!- Cảnh Hoà đưa tay ôm đầu, cố gắng nhớ lại sự tình đêm qua.

- Tỉnh rồi sao? Bây giờ đến bước thứ hai, đó là có chơi có chịu. Hiện tại ngươi nên tìm cách, là làm sao không để cho ai phát hiện ra bộ dạng hiện giờ của ngươi đi? Không thì ngày mai trên bảng thông báo của học viện, e là sẽ có tin tức liên quan đến tên 'biến thái' nhà ngươi đấy! Trong phòng của ta, ta chờ ngươi!- Triệu Hoài bất ngờ xuất hiện, lời nói vừa dứt cũng theo đó mà biến mất. Đến và đi, cứ như là cơn gió vậy.

Để lại nơi đây, một mình Cảnh Hoà bơ vơ lạc lõng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Điều mà hắn ta biết được duy nhất lúc này, chính là bản thân đang t·rần t·ruồng như nhộng. Còn không mau trốn đi, thật sự là có chuyện lớn đấy.

Cảnh Hoà đang định trốn đi, thì vô tình nghe được âm thanh vang lên đâu đây. Vì tò mò, liền âm thầm nấp sau bụi rậm mà quan sát. Sự tình nghe được, khiến cho hắn ta khó mà tin được vào tai mình.

- Các ngươi biết không? Đêm qua ta nghe đồn ở học viện chúng ta, lại có một tên biến thái nữa xuất hiện. Tên đó không mặc quần áo, xấu xí đến mức kinh tởm. Thích nhất chính là bắt các cô gái xinh đẹp như như chúng ta làm chuyện đ·ồi b·ại. Sợ c·hết đi được!

- Sao ta lại nghe nói, đó là thú vật hóa hình chuyên ăn thịt người?

- Wa, ngoài Triệu Hoài ra, còn có tên biến thái khác nữa à? Học viện lớn gì mà an ninh kì thế? Phòng Kỉ Luật đúng là không đáng tin mà!

- Nhắc đến phòng Kỉ Luật mới nhớ, sau sự cố kia xảy ra. Bọn họ giờ đang cải tổ lại kìa, nghe đâu Văn Thành bị giáng xuống một chức. Từ đội trưởng đội chấp pháp, giờ chỉ còn là người tuần tra bình thường.

Đám người kia thì vui cười trò chuyện, Cảnh Hoà nghe xong người liền đổ đầy mồ hôi, b·iểu t·ình sợ sệt lộ rõ ra ngoài. Hiện tại điều mà hắn ta quan tâm nhất, chính là làm sao trở về căn phòng của Triệu Hoài.

- Khoan đã, phòng của Triệu Hoài rốt cuộc là ở đâu thế?- Chỉ cần nghĩ đến vấn đề này thôi, sắc mặt của Cảnh Hoà liền trở nên khó coi hơn bao giờ hết.

Lúc này, Cảnh Hoà nếu như muốn trở về phòng của mình. Bắt buộc phải từ Viện chiến đấu trở lại Viện nghiên cứu. Còn về nơi ở của Triệu Hoài, hắn ta lại không biết ở đâu. Nhưng cứ núp như thế, cũng không phải là cách hay. Sự tình cho đến hiện tại, e là đều là muôn trùng gian nan.

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế? Đây thực sự là đang rèn luyện sao?- Nhìn về bộ dáng thê thảm của bản thân bây giờ, Cảnh Hoà không khỏi nghi ngờ nhân sinh.

Chương 233: Bắt đầu huấn luyện địa ngục