Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 242: Lệnh bài
Triệu Hoài sau khi chọc giận Điệp, kết quả nhận lại là cực kì thảm khóc. Vậy mới nói, tốt nhất là không nên chọc vào phụ nữ làm gì, đó là tự mình chuốc lấy những phiền phức không đáng có. Bởi một khi họ tức lên thì trở nên đáng sợ không thôi.
Nhìn về đóng tro tàn trước mặt, Triệu Hoài mười phần bất lực. Giọt nước mắt của sự hối hận muộn màng, cứ thế mà chảy dài trên má. Bây giờ có sám hối đi chăng nữa cũng là điều vô ích, chỉ biết sống trong ăn năn và hối cải.
- Mẹ kiếp, thời buổi thông tin hiện đại không chuyển tin nhắn qua cho lẹ đi còn bày đặt in giấy làm gì không biết nữa. Để giờ nó đốt vậy nè, làm sao mà coi đây?- Triệu Hoài cầm lấy những gì còn sót lại, miệng thì không ngừng lầm bầm. Nhìn ngang nhìn dọc, lại chẳng thể nhìn thấy được gì.
- Ngươi mắng ai thế?- Điệp bất ngờ xuất hiện sau lưng đối phương, dáng vẻ còn có chút kiêu kì ngạo mạn.
- Ta đâu dám mắng cô, cái đồ khốn nạn. Mất công, lại tổn phúc tổn thọ nữa!- Triệu Hoài cũng không kém, mười phần đanh thép mà đáp trả. Ánh mắt, còn là chứa đựng thù hận trong đó nữa.
- Vậy à? Nghe lời nhà người nói kìa, chắc là không cần đến thứ này đâu nhỉ? Thế thì ta đốt nhé!- Điệp từ trong người lấy ra một xấp tài liệu khác, giọng điệu thì đôi phần giễu cợt. Thấy vậy, thái độ của Triệu Hoài liền trở nên khác lạ, ngoan ngoãn đến bất bình thường.
- Úi giời ơi, là kẻ hèn này có mắt như mù không mai mạo phạm đến cô đây. Có gì, thì lượng thứ cho qua, sao lại hở tí là đốt đồ thế kia? Xin nhé!- Triệu Hoài bày ra tư thế có phần hèn mọn, nhân lúc đối phương không chú ý muốn ra tay c·ướp đoạt. Nhưng kế hoạch vẫn là không thành công.
- Muốn c·ướp đồ trong tay ta, ngươi nghĩ chuyện này dễ lắm sao?- Điệp nhịp bước chân, né sang một bên. Nhìn về hắn ta, không khỏi buông lời chế nhạo.
- Chậc, đây là ép ta phải nghiêm túc sao? Lần trước so tài còn chưa đủ à, lần này còn muốn thử nữa?- Triệu Hoài nhẹ lắc đầu, nét mặt lộ rõ sự ngán ngẫm. Cơ thể hắn ta thương tổn vẫn còn đó, giờ mà đối chiến thì không khác gì nộp mạng. Nhưng hiện tại, đã không còn lựa chọn nào khác. Đành miễn cưỡng bản thân, tạm thời ứng phó thế cục.
- Thì sao? Nếu như lần trước không phải là có chủ nhân dặn dò, ta sớm đã lấy mạng ngươi rồi!- Điệp giọng điệu âm trầm, ánh mắt sắc như lưỡi dao vậy.
- Đánh thì đánh vậy, ta ngán cô à?- Triệu Hoài nhăn mặt mà đáp nhưng vẫn cố mạnh miệng. Giờ đã không còn đường lui nữa rồi, đi bước nào thì hay bước đó vậy.
Lời nói vừa dứt, Triệu Hoài theo đó ra đòn đánh tới. Chỉ thấy hắn ta nhanh như chớp tiến cận lấy đối phương, chưa kịp làm gì đã bị Điệp một cước đá mạnh về sau. Cơ thể vốn dĩ đã suy nhược, nay lại bị tác động vật lí. Cả người vì thế mà vô lực, bước chân liền trở nên có phần loạng choạng.
Triệu Hoài chưa kịp định thần, Điệp đã ngay lập tức phản công. Cận thân đối chiến, tay đấm chân đá liên hồi. Hắn ta đành nghiêng mình cố thủ, ra sức mà đỡ đòn. Nhưng thương tích trên người, ngày càng thêm nhiều.
Trước tình hình này, Triệu Hoài đành miễn cưỡng phản công. Ánh mắt trở nên liền trở nên sắc bén, nhắm chuẩn thời cơ cô ta lộ ra sơ hở. Dồn lực, mạnh mẽ mà đánh ra một đòn đáp trả. Nhằm giải thoát bản thân trong tình cảnh ngặt nghèo này.
Nhưng Điệp lại bật người nhảy lên không trung tránh né, trước khi đáp đất còn một chân đá tới. Thương thế trên người Triệu Hoài khiến cho hắn ta không còn phản xạ nhanh nhẹn như trước được nữa. Lãnh đủ một đòn mà lùi người về sau.
- C·hết tiệt, cứ đánh như vậy hoài cũng không phải là cách. Nói không chừng, ta còn bị con nhỏ đó đ·ánh c·hết tại đây nữa!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, não bắt đầu hoạt động hết công suất để tìm về cho bản thân một con đường sống. Chỉ thấy miệng của hắn ta, lộ ra nụ cười có phần nham hiểm. Không biết, lại là mưu hèn kế bẩn nào đây.
- Đây là cô ép ta! Ta cho cô ba giây để suy nghĩ, đưa thứ đồ đó cho ta, sau đó thì xin lỗi. Ta sẽ bỏ qua mọi chuyện, không thì đừng trách ta ra tay độc ác!- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, sắc mặt liền trở nên nghiêm nghị hơn.
- Dựa vào ngươi cũng muốn ta nói lời xin lỗi? Muốn c·hết!- Điệp lộ ra ánh nhìn khinh bỉ, điệu bộ còn là có chút ngang tàn trong đó.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, không dạy cho một bài học là không được mà. Đành vậy, để ta cho cô biết thế nào là nhân gian hiểm ác!- Triệu Hoài giờ đây một mặt âm ưu, trên người còn là ẩn hiện khí tức của sự nguy hiểm.
Chỉ thấy Triệu Hoài một lần nữa xuất thủ, mạnh bạo mà ra tay t·ấn c·ông đến. Hai bên trực tiếp giao nhau, thanh âm vang lên liên hồi. Một tiếng xoạt phát ra, phá tan đi bầu không khí căng thẳng đó.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi!- Điệp trầm giọng mà nói, ánh mắt lộ ra một tia sắc bén như muốn g·iết người vậy.
Trên tay Triệu Hoài chính là áo choàng của đối phương, miệng thì lộ ra nụ cười nham nhở. Giờ đây mới có thể đôi phần nhìn rõ dung nhan của Điệp. Mặc dù chiếc mặt nạ đã che đi phần lớn khuôn mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhan sắc của cô ta, cũng không phải là hạng tầm thường.
Mái tóc có phần ngắn giống như là con trai nhưng khí chất thì ngời ngời, ẩn trong đó là sự lạnh lùng đến ghê người, sát khí đằng đằng. Như thể, muốn g·iết người trước mặt đến nơi vậy. Làn da trắng tinh như bông, thân hình mảnh khảnh, thân thủ phải nói là cực kì linh hoạt.
- Gì mà nhìn ta ghê vậy? Ta biết là ta đẹp trai rồi, không cần phải dùng ánh mắt thèm khát đó đâu!- Triệu Hoài cười đùa mà đáp, nào đâu có để ý đến nguy hiểm đang cận kề.
- Ngươi...
- Cô mà động thủ nữa, ta không biết bản thân sẽ làm ra loại chuyện gì đâu. Nói cho cô biết, kĩ năng lột đồ của phụ nữ ta thành thạo lắm đấy. Khè khè!- Lời Điệp chưa nói hết, Triệu Hoài đã cắt ngang. Còn đem áo choàng của cô ta hít lấy một hơi, như thể đó là một lời khiêu khích vậy.
- Mau đưa thứ đồ đó cho ta, ta không rảnh đâu mà ở đây dây dưa với cô!- Triệu Hoài sau khi hít lấy hít để, ánh mắt liền trở nên sắc bén mà nhìn về đối phương.
- Đợi ta g·iết ngươi xong, liền đem thứ này đốt đi là được!- Điệp lấy ra v·ũ k·hí của bản thân, hai cây bán nguyệt đao. Lưỡi đao sắc bén, một màu đen tuyền. Trước hành động khiêu khích ấy, cô ta không sao bỏ qua cho được, nhất định phải t·rừng t·rị một phen.
- Còn muốn đánh nữa à? Phiền phức thật đấy! Có biết đây là thứ gì không?- Sau khi buông lời cảm thán, Triệu Hoài thuận tay mà lấy ra tấm lệnh bài trước đó nhận từ ông Hoàng.
- Ngươi... Lệnh bài...- Thấy vật này, sắc mặt của Điệp liền trở nên không vui cho mấy. Ánh mắt lạnh lùng, miễn cưỡng mà buông đao xuống. Vẻ bất cam, đều thể hiện hết trên khuôn mặt.
- Còn không nhanh đưa thứ đó qua đây, muốn làm phản à? (Có tác dụng thật này, ta còn tưởng chưng chơi không chứ? Xem ra cái lão già đó, thân phận cũng không phải là nhỏ!)- Triệu Hoài được nước lấn tới, lớn giọng mà nói, bộ dạng bây giờ thì mười phần đắc ý.
- Ngươi nhớ lấy, hôm nay ngươi dựa vào thứ này mà giữ được một mạng. Ngày sau, không đơn giản như vậy đâu!- Lời nói vừa dứt, Điệp liền ném mạnh xấp giấy cho hắn. Cơn gió thổi qua, theo đó mà biến mất.