Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 243: Bất giác mà thiếp đi
Triệu Hoài sau khi nhận lấy xấp giấy đó, miệng liền nở ra nụ cười hài lòng. Nhưng trên trán vẫn là lộ ra một chút nếp nhăn. Hiện tại có quá nhiều điều mà hắn ta chưa thể hiểu hết được, rồi thời gian sẽ trả lời cho tất cả mọi thứ.
- Kì lạ, không phải là cái mùi này. Thế thì không phải là cô ta rồi, ai mới được? Xem ra là phiền phức không nhỏ rồi đây. Mặc kệ vậy, quan tâm chuyện trước mắt vẫn là hơn!- Nói rồi, Triệu Hoài tự tin mà mở xấp giấy ra. Trang thứ nhất rồi lại tới trang thứ hai, cả người hắn ta đều cứng đơ tại chỗ.
Mắt thấy, ngoài trang đầu tiên có hình ra thì tất cả còn lại đều là giấy trắng. Điều này khiến cho Triệu Hoài, được phen bỡ ngỡ. Không ngờ tới, còn có một màn này. Đúng là nằm ngoài dự liệu mà.
- Chơi nhau à? Tốn công cả buổi, kết quả lại chẳng được gì. Các ngươi ở không quá nhở, không có việc gì làm liền tìm cách phá ta hả? C·hết tiệt!- Triệu Hoài ngước mặt lên trời lớn tiếng mà mắng, không can tâm mà ném mạnh xấp giấy xuống đất.
Vô tình lật đến trang cuối, chỉ thấy có một dòng chữ:' Cố mà thu thập thông tin, rồi ghi vào đây cho ta!' Nhìn về một màn trước mặt, Triệu Hoài không khỏi tức điên. Đã mệt rồi mà còn gặp phải loại chuyện như này, thực sự là xui xẻo mà.
- H·i·ế·p người quá đáng, lũ người các ngươi chắc sống thảnh thơi lắm nhỉ? Tưởng gì, hóa ra chỉ có như vậy. Không giúp thì thôi đi, còn phá không hà!- Triệu Hoài nghiến răng mà mắng, đành cam chịu số phận chứ biết sao giờ. Đây như là một lời cảnh tỉnh, cho biết hắn ta nên làm gì.
Tại một nơi nào đó, ông Hoàng đang bình thản mà cho cá ăn. Điệp thoạt nhiên xuất hiện, cung kính mà khụy gối. Nhưng vẻ bất mãn vẫn là hiện rõ trên khuôn mặt. Không khỏi trái ngược với biểu tình vui vẻ của lão ta.
- Bẩm chủ nhân, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ được giao!- Điệp cất tiếng, mặt thì cúi thấp xuống.
- Về rồi à? Đứng lên đi! Thế nào, sau hai lần giao đấu, thực lực của thằng nhóc đó rốt cuộc là nằm ở đâu? Ta cảm thấy, nó dường như đang che giấu thứ gì đó!- Ông Hoàng trầm giọng mà nói, thư thái mà cho cá ăn. Ánh mắt thì chăm chú nhìn vào từng con cá đang bơi.
- Thưa chủ nhân, tên đó thủ đoạn nham nhở, là kẻ mà trước đây thuộc hạ chưa từng gặp qua. Nhất thời khó mà đánh giá, chỉ biết hắn ta rất là khó đối phó!- Điệp nhẹ giọng mà đáp nhưng ẩn trong đó là sự tức giận của bản thân.
- Vậy sao? Lui xuống trước đi, ta tự có tính toán!- Ông Hoàng trầm ngâm nhìn về bể cá, trên miệng còn lộ ra nụ cười hài lòng.
- Vâng!
Trở lại với Triệu Hoài bên này, hắn ta trở về phòng với cái dáng vẻ mệt mỏi. Sau khi trải qua huấn luyện, mặc dù quá trình có chút bất ổn nhưng thành quả quả thật là xứng đáng. Xem như, đó là niềm vui có được sau bao cực khổ đã trải qua.
Vừa mở cửa ra, bóng hình quen thuộc theo đó mà xuất hiện. Diệp Ninh ngay lập tức chạy lại ôm lấy cánh tay hắn ta, vẻ mặt còn là có chút hớn hở. Trái ngược với sự ngao ngán trong bất lực của Triệu Hoài.
- Triệu Hoài, anh cuối cùng cũng về, có biết là người ta đợi lâu lắm rồi không hả?- Diệp Ninh nũng nịu mà nói, đôi phần trách móc.
- Wa, sau cái phòng của ta, cô muốn vào là vào được vậy?- Lời này nói ra, Triệu Hoài không khỏi thở dài một hơi.
- Bí mật, không nói với anh đâu!- Diệp Ninh tự hào mà nói, thần bí không thôi.
Nơi đây còn có sự hiện diện một người khác nữa, Trung. Ánh mắt nhìn về Triệu Hoài, sặc mùi nguy hiểm, khó mà diễn tả thành lời. Hắn ta là vì lo lắng cho an nguy của Diệp Ninh, nên mới xuất hiện tại đây.
- Hazzzz, vậy thì cô đến đây làm gì thế? Không phải đã nói, lúc nào cần thì ta sẽ nhắn hay sao?- Triệu Hoài mệt mỏi mà ngồi trên giường, vẻ mặt tiều tụy thấy rõ.
- Tại lâu quá không thấy anh tìm người ta chứ bộ? Triệu Hoài, anh sao thế? Sắc mặt sao lại kém thế này?- Diệp Ninh kề cận kế bên, tận tình mà chăm sóc.
- Không sao, chỉ là hơi mệt một chút thôi!- Bất giác, Triệu Hoài đã nằm trên đùi đối phương, giọng điệu cứ thế mà nhỏ dần. Bản thân chìm vào giấc ngủ lúc nào lại không hay.
Nhìn về một màn này, Trung không sao chịu cho được. Đinh ninh nghĩ rằng, tên khốn đó chính là đang lợi dụng tiểu thư nhà mình. Đang định tiến lên trừng trị thì Diệp Ninh liền ra hiệu cho hắn đứng yên.
- Tiểu thư, người sao lại? Tên khốn đó nhất định là đang chiếm lợi từ người. Hắn ta trước nay đều là như vậy, người đừng dễ bị lừa như thế!- Trung ra sức khuyên nhủ, vẻ mặt còn là có chút bất bình.
- Trung, nhỏ giọng một chút! Anh ấy ngủ rồi, xem ra là những ngày này rất mệt. Ngươi cứ ồn ào như vậy, sẽ làm phiền đến anh ấy đấy!- Diệp Ninh nhẹ vuốt ve lấy khuôn mặt đối phương, hài lòng không thôi nhưng không kém phần thích thú.
- Tiểu thư, người... Hắn... Hazz!- Mắt thấy bản thân khuyên can cũng là điều vô ích, Trung đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Đứng một bên, cẩn thận mà quan sát, hai tay bất giác mà nắm chặt từ bao giờ.
Thời gian cứ thế dần trôi, Triệu Hoài mới từ trong cơn mê tỉnh lại. Trong mơ màng, hắn ta có thể cảm nhận bàn tay ai đó đang sờ vào mặt mình. Cảm giác mà nó mang tới, ấm áp đến lạ thường. Không những thân thương mà còn là đông đầy tình cảm.
Triệu Hoài mở mắt ra, vô tình bắt gặp ánh nhìn của Diệp Ninh. Hai người bốn mắt cứ thế nhìn nhau, thời gian tựa hồ như ngừng trôi. Không gian trong thoáng chốc, liền trở nên có phần khó nói.
- Aya, người ta biết là người ta đẹp rồi, anh không cần phải nhìn đến nhỏ dãi như thế đâu!- Diệp Ninh thẹn thùng mà lấy tay che mặt, nét bối rối của người thiếu nữ điều hiện rõ ra ngoài. Trong vô tình, còn xô ngã đối phương xuống đất.
- Ây ya, cô muốn g·i·ế·t ta à? Gì mà mạnh tay thế?- Triệu Hoài ngã một cái liền tỉnh cả ngủ, lom khom mà đứng dậy, còn không quên nói lời trách móc.
- Đâu có! Người ta lỡ tay mà!- Diệp Ninh vội dìu lấy hắn ta, vẻ mặt lộ rõ sự ăn năn, thương xót cũng không ít.
- Được rồi, được rồi, không sao cả!- Triệu Hoài đưa mắt nhìn về cửa sổ, mắt thấy sắc trời đã tối từ bao giờ, hai chân mày không khỏi nhíu lại.
- Wa, khuya như thế này rồi, hai người vẫn chưa về nữa à? Bộ, còn muốn qua đêm ở đây hay sao?- Tâm tình Triệu Hoài giờ đây, vẫn là có chút rối bời. Dư âm của chuyện ban nãy, khiến cho hắn ta mơ hồ nhớ lại chút chuyện buồn ngày xưa. Nên mới tìm cách, tránh mặt đối phương để ổn định lại tâm trạng.
- Người ta lo cho anh mà!- Diệp Ninh nhẹ giọng mà đáp, tâm tình của bản thân không chút nào gọi là dấu diếm.
- Thôi khỏi đi, cô thì lo cho ta, còn hắn thì như là muốn g·i·ế·t ta tới nơi kia kìa!- Triệu Hoài đưa tay chỉ về phía Trung, giọng điệu thì đôi phần đùa cợt trong đó.
- Ngươi...- Nghe được lời này, Trung không sao nhịn được. Liền tức giận mà nói, chưa kịp hết câu đã bị Triệu Hoài cắt ngang.
- Đấy! Hắn thực sự là muốn ra tay với ta mà!- Nói rồi, Triệu Hoài giả vờ yếu đuối mà núp sau lưng Diệp Ninh.
- Trung, lui xuống!- Cô ta nhẹ giọng mà hạ lệnh, dù đúng hay sai, đều nhất quyết bao che cho hắn ta.
Chứng kiến một màn này, Trung đúng là không biết làm gì hơn. Đành ngậm ngùi mà lui bước về sau. Chỉ thấy Triệu Hoài hả hê mà nở ra nụ cười đắc ý, dáng vẻ thì mười phần đê hèn.