Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 246: Ba bước cơ bản

Chương 246: Ba bước cơ bản


Buổi chịu tà, những ánh nắng cuối cùng đang hiu hắt dần đi. Giữa nơi đó có hai thanh niên đang ngồi tán gẫu với nhau. Dưới sự xúi giục chơi ngu không hồi kết của Triệu Hoài, mở ra hành trình tán gái đầy gian khổ của Cảnh Hoà.

- E hèm, bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi Bí kíp tán gái. Đây là bí truyền do ta tổng hợp kinh nghiệm của bản thân mà ra. Cấm nói cho người khác biết, b·ị đ·ánh ráng chịu à nha!- Triệu Hoài bày ra dáng vẻ có phần nghiêm trang, trầm giọng mà nói. Nhưng nét mặt lại không kém phần nham nhở.

- Chắc ăn là tán được không vậy?- Nghe được những lời đó, Cảnh Hoà nghi hoặc không thôi.

- Chậc, ta mà đã chỉ thì tất nhiên là chắc ăn rồi. Tán gái thì đơn giản thôi, anh đây kinh nghiệm đầy mình. Chung quy lại, cũng chỉ có ba bước!- Triệu Hoài hất mặt lên cao, làm ra dáng vẻ mười phần tự tin.

- Ba bước? Là ba bước nào?

- Bước đầu, chính là tạo ấn tượng. Là xấu hay tốt thì cứ mặc kệ nó, cứ tạo ấn tượng trước là được. Phải khiến cho đối phương, cho dù chỉ là gặp gỡ một lần nhưng cả đời này cũng không thể nào quên. Ví dụ như cởi chuồng chạy nhong nhong nè. Gái mà gặp mấy tên biến thái như vậy, ám ảnh tới già!- Triệu Hoài nghiêng đầu, bất giác lộ ra nụ cười gian tà. Lời này nói ra cũng không ít trêu ghẹo trong đó.

- Là ngươi xúi dại ta chứ ai? Vậy bước thứ hai, chúng ta cần làm gì?

- Bước thứ hai cũng là bước quan trọng nhất, thành hay bại đều nằm ở nó, chiếm tới 90% tỉ lệ của kế hoạch. Đó chính là... Làm cho bản thân đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất trong mắt đối phương. Nếu như ban đầu để lại ấn tượng không tốt, thì tẩy trắng đi là được. Thêm vào đó vài lí do bất đắc dĩ, khiến cho chính mình trở nên đáng thương đến mức cùng cực. Con gái ấy mà, thiên về cảm tính lắm. Cứ đưa chủ nghĩa anh hùng vào, đứa nào mà không mê!- Triệu Hoài lời nói hùng hồn, như thể đó là triết lý vậy.

- Sao... Nghe nó cứ cấn cấn thế nhở nhưng mà lại rất có lý?- Nghe được những lời này, Cảnh Hoà khuôn mặt hoang mang lộ rõ.

- Ngươi chỉ cần nghe theo ta là được, đúng sai mặc kệ nó. Bước thứ ba này, là đến lúc thu hoạch thành quả, hoạn nạn gặp chân tình. Thường thường là người ta sẽ trong tình huống bất đắc dĩ, rơi vào khó khăn. Còn riêng chúng ta là có tính toán trước, đặt bẫy đối phương. Khiến cho ngươi và cô ta, hoạn nạn có nhau. Nhớ lấy, phải triệt để phát huy năng lực của bản thân. Chỉ có như vậy, cảm xúc được dâng trào trong tích tắc đó. Đủ để cô ta ngã vào lòng ngực của ngươi, trầm mê không lối thoát!- Triệu Hoài nhắm chặt đôi mắt của mình lại, thư thái ngửa đầu lên trời cao. Mơ hồ tận hưởng cái cảm giác ấy, miệng còn nở ra nụ cười khoái ý.

- Nghe thì hay thế nhưng... Có dễ thực hiện hay không? Lùa gà à?- Nghe một màn nước chảy mây trôi đó, Cảnh Hoà không khỏi nghi ngờ.

- E hèm, nếu như ngươi đã nghi ngờ vậy thì để ta chứng minh cho ngươi xem là được!- Triệu Hoài nét mặt lộ ra một tia gian xảo, đưa mắt nhìn về phía xa.

Bóng dáng Diệp Ninh vô tình xuất hiện, lọt vào tầm ngắm của hai người bọn họ. Dáng vóc thước tha yêu kiều trong gió, càng làm cho vẻ đẹp của nàng thêm phần nở rộ. Bất kể là ai, nhất thời khó mà tránh khỏi xuyến xao trong lòng.

- Thấy nhỏ đó không?- Triệu Hoài đưa tay chỉ về phía Diệp Ninh, ánh mắt thâm tình có phần khó nói.

- Thấy!

- Coi mà học hỏi nè, anh đây chứng minh cho ngươi thấy. Bí kíp tán gái nó đỉnh đến cỡ nào!- Nói rồi, Triệu Hoài mười phần đắc ý mà rời đi. Cảnh Hoà chăm chú mà dõi theo, chỉ biết một màn trước mặt khiến cho hắn ta ngơ ra cả người.

Mắt thấy Triệu Hoài bước tới gần, bất ngờ từ đâu xuất hiện một tên giật túi xách của cô gái kia. Tên đó như là anh hùng vậy, một cước đạp ngã t·ên c·ướp, thành công đoạt lại món đồ đã mất. Chưa kịp nói gì, cô ta đã trực tiếp ngã vào lòng hắn, vẻ mặt thì mười phần mãn nguyện

Triệu Hoài đưa ngón tay cái về phía đối phương, hãnh diện không thôi. Nhìn về một màn này, Cảnh Hoà đúng là không biết nói gì hơn. Không ngờ tới, trên đời này còn có chuyện như vậy xảy ra.

Triệu Hoài dẫn theo cô gái đi đến chỗ của đối phương, mặt đã hất ngược lên cao từ bao giờ. Cảnh Hoà thì hai mắt dán chặt, khó mà tin vào hiện thực đang diễn ra trước mặt. Nhưng ẩn trong đó là sự ngưỡng mộ cũng như tôn sùng vô bờ bến.

- Rồi, qua chỗ khác chơi đi, chỗ người lớn người ta làm việc!- Triệu Hoài thành thục mà đẩy Diệp Ninh qua một bên, cô ta cứ thế mà ngã nhào ra đất.

- Nhìn kĩ rồi chứ? Thấy gì chưa? Học được những gì rồi? Giờ đã tin anh mày chưa?- Nhìn về khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác của đối phương, Triệu Hoài tự tin mà nói.

- Không phải là nói có ba bước cơ bản hay sao? Sao mà nhanh dữ vậy?- Cảnh Hoà hai mắt tròn xoe, bộ dạng hiện tại thực sự là có chút ngây dại.

- Ngươi phải biết, thực tế và lí thuyết nó hoàn toàn khác xa nhau. Đó là bài học cuộc sống ta dành tặng cho ngươi. Còn một lí do nữa, là vì yếu tố đặc thù của chúng ta là không có thời gian, nên mới gộp ba bước thành một cho ngươi dễ hình dung. Như vậy còn đòi gì nữa?- Triệu Hoài bình thản mà đáp, không chút bận tâm. Thậm chí lời nói, còn có một chút chân lý.

- Tại sao chúng ta lại không có thời gian?

- Ngươi có còn ta thì không! Thời gian là vàng là bạc, ai đâu dư hơi mà lo chuyện bao đồng hoài. Ngươi có biết rằng, ngoài kia còn có bao nhiêu người cần ta trợ giúp hay không?- Triệu Hoài liền tìm một cái cớ, lấp liếm cho qua.

- À, ừm... Này sao giống diễn quá vậy?- Cảnh Hoà và một ngàn lẻ một câu hỏi vì sao của hắn.

- Ta bắt đầu mệt ngươi rồi đấy, giờ muốn ăn đập hay là ngậm miệng lại và nghe lời đây? Một trong hai, ngươi trọn đi!- Triệu Hoài vén tay áo của mình lên, khuôn mặt còn là dữ tợn không thôi.

Trong khi đó, Diệp Ninh nhìn về hắn bằng ánh mắt tràn đầy trìu mến. Vẫn là như cũ, bất giác mà ngã vào lòng của đối phương còn làm ra dáng vẻ có phần nũng nịu. Bầu không khí cũng vì lẽ đó mà trở nên có điều khó nói.

- Còn con nhỏ này nữa, đã bảo là đi ra chỗ khác chơi, để người lớn người ta làm việc. Cứ dựa vào người ta hoài là sao? Cột sống bị gãy à?- Triệu Hoài đưa tay định đẩy đối phương ra nhưng cô ta lại nhanh chóng mà sáp vào. Đối diện với tình hình này, hắn ta chỉ biết cười khổ một phen.

- Người ta thích như vậy mà!- Diệp Ninh nhỏ giọng mà nói, tay còn vẽ hình trái tim lên ngực hắn.

- Hazz, cô muốn làm gì thì làm đi, ta nói không nổi rồi! Còn ngươi nữa, suy nghĩ xong chưa?- Mắt thấy không thể làm gì Diệp Ninh, Triệu Hoài bất lực, đành chuyển dời sự chú ý lên người Cảnh Hoà.

- Mặc dù nó cứ sao sao ấy nhưng trải qua khoảng thời gian này. Ta tin ngươi!- Cảnh Hoà khẳng khái mà nói, bộ dáng thì ý chí dâng cao.

- Vậy thì đi thôi!- Triệu Hoài nghe lời được lời này, miệng liền nở ra nụ cười hài lòng. Dày công sắp đặt, e là sớm thôi sẽ có thành quả mong đợi.

- Em đi với!- Diệp Ninh bất ngờ lên tiếng, vẻ mặt còn là có chút hăng hái.

- Cô đi theo làm gì?- Triệu Hoài nhìn về đối phương, ánh mắt không khỏi hoài nghi.

- Chơi!- Diệp Ninh nhanh nhảu mà nói, tâm tình hớn hở không thôi. Mắt thấy cảnh này, Triệu Hoài cũng chỉ có thể thở dài ngao ngán.

Chương 246: Ba bước cơ bản