Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 247: Anh hùng cứu mỹ nhân, thất bại
Triệu Hoài sau khi lấy được sự tin tưởng của Cảnh Hoà, bây giờ đã đến lúc bắt đầu hành động. Thời gian có phần gấp rút, liền trực tiếp đi đến dưới lầu của kí túc xá nữ. Sắc trời dần tối, là thời cơ thích hợp nhất để cho bọn họ làm xằng làm bậy.
- E hèm, như đã nói trước đó, tán gái có ba bước cơ bản. Đầu tiên là tạo ấn tượng, với việc q·uấy r·ối của ngươi trong thời gian dài, e là ấn tượng của cô ta đối với ngươi cũng không hề nhỏ. Vậy chúng ta đến với bước thứ ba đi, hoạn nạn gặp được chân tình!- Triệu Hoài bình thản mà nói nhưng nó cứ sai sai thế nào ấy.
- Đấy không phải q·uấy r·ối, đó là quan tâm!
Mà khoan đã, không phải là đến bước thứ hai mới đúng sao? Tự nhiên lại nhảy tới bước thứ ba, ngươi không cảm thấy có vấn đề gì à? Đừng có nói với ta, lại là rút ngắn công đoạn đấy nhé?- Cảnh Hoà một mặt hoài nghi, tâm tình liền có chút r·ối l·oạn.
- Ta đã nói với ngươi rồi, có nhiều chuyện lí thuyết nó khác xa với thực tế lắm. Không phải là việc gì cũng theo tuần tự mà làm. Cái nào dễ thì chúng ta làm trước, khó quá thì bỏ qua. Ngươi như thế này mà đòi tẩy trắng thì lấy gì mà tẩy mà tẩy cái gì? Phải có cảm tình trước rồi mọi chuyện phía sau mới dễ dàng thực hiện được. Ngươi cứ tin ta là được, thấy gì đây không?- Triệu Hoài ra sức mà giảng dạy, thêm vào bằng chứng sống là Diệp Ninh. Đối phương thấy vậy cũng đành gật gù mà nghe theo.
- Vậy chúng ta... Tiếp theo sẽ làm gì đây? Không lẽ... Cứ rình như vậy hoài?- Cảnh Hoà ngờ vực mà hỏi, thái độ thì mong chờ không thôi.
- Tất nhiên là làm ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Người, ta đã sắp xếp sẵn. Ngươi chỉ cần xuất hiện đúng lúc là được!- Lời này nói ra, trên miệng Triệu Hoài liền lộ ra nụ cười nham nhở.
- Anh hùng cứu mỹ nhân? Cách này không chỉ cũ mà còn là cực kì cũ. Ta thấy như vậy không ổn đâu, không còn cách nào khác hay sao?- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà không khỏi nghi hoặc.
- Ngươi còn biết đòi hỏi nữa à? Cách này tuy cũ nhưng mà nó hữu ích. Nào tốt thì mình dùng thôi, cần gì phải tốn công phí sức cho những thứ vô bổ!- Triệu Hoài nhẹ giọng mà nói nhưng thâm ý cũng không ít.
Người mà Triệu Hoài nói đến, bao gồm hai tên. Một là Thanh Đạt, tham gia một phần là vì vui, một phần khác là bị nắm thóp, đành miễn cưỡng mà nghe theo. Hai là Lí Sự, tên này chỉ cần bỏ tiền ra là được, đơn giản hơn nhiều. Hai người bọn họ giờ đây thân mặc đồ đen, trùm đầu kín mít, trực chờ để hành động.
- Chúng ta làm như vậy, thực sự là không sao chứ?- Lí Sự lần đầu làm ra cái loại chuyện này, tất nhiên là có chút bối rối.
- Không sao đâu, hồi xưa ta với hắn chơi cái trò này suốt ấy mà. Không có gì phải lo cả, thoải mái lên nào. Lần đầu bỡ ngỡ, lần hai là quen tay thôi ấy mà!- Thanh Đạt lựa lời an ủi, thậm chí còn là khích lệ tinh thần.
Chờ đợi đã lâu, bóng dáng của Bích Hạ cuối cùng cũng xuất hiện. Hai người bọn họ ngây lập tức bao vây lấy cô ta, một trước một sau. Nụ cười nham nhở, không biết từ lúc nào đã vang lên liên hồi.
- Hahaha, cô em đêm khuya như thế này, còn đi đâu thế? Có rảnh, cùng bọn anh đây vui đùa một chút không?- Thanh Đạt mở lời trước, giọng điệu không khỏi đê hèn.
- Đúng vậy, đúng vậy! Sắc trời lạnh lẽo, hay là chúng ta cùng nhau sưởi ấm đi!- Lí Sự liền thuận thế mà tiếp lời, thêm phần phụ họa.
Ba người còn lại, sớm đã âm thầm quan sát một bên. Nhìn về màn kịch này, Diệp Ninh hứng thú không thôi, chăm chú mà quan sát. Triệu Hoài thì bình thản như thường, không chút bận tâm. Dù sao những việc như vậy, hắn ta trải qua cũng tính là không ít.
- Ta nhớ không lầm... Nơi đây hình như là Học viện Long Cơ thì phải. Thầy cô tuần tra, chắc là không thiếu đâu nhỉ?- Cảnh Hoà thoạt nhiên lên tiếng, sắc mặt đôi phần hoang mang lộ rõ.
- Bỏ mẹ rồi, ta quên chuyện này!- Trên môi Triệu Hoài liền xuất hiện nụ cười có phần gượng gạo, sự tình e là không ổn rồi.
- Vậy, giờ chúng ta phải làm sao?- Diệp Ninh nhỏ giọng mà nói, ánh mắt ngơ ngác thấy rõ.
- Về ngủ thôi, ngày mai rồi lại tính tiếp. Cứ lảng vảng ở đây, không tránh khỏi hiềm nghi đâu. Dù sao danh tiếng của ta, nó... E hèm, đêm nay như vậy là quá đủ rồi!- Triệu Hoài nhẹ cười, thản nhiên mà đối mặt với cuộc sống đầy biến cố này.
- Nhưng... Còn hai người bọn họ thì sao? Chúng ta đâu thể nào, bỏ mặt bọn họ như vậy được?- Cảnh Hoà nghi hoặc mà lên tiếng, ánh mắt thì tràn đầy chính nghĩa.
- Trên con đường thành công, không thể vắng mặt cái gọi là hi sinh. Đôi lúc, chúng ta phải biết từ bỏ, cho nên bây giờ về ngủ thôi!- Nói rồi, Triệu Hoài xoay người rời đi không chút bận tâm. Diệp Ninh cũng hối hả theo sau, đối với cô ta mà nói, hắn mới là tồn tại quan trọng nhất.
Cảnh Hoà giờ đây, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa. Dõi theo từng hành động cũng như cử chỉ của hai người bọn họ. Hắn nửa muốn tiến lên ngăn cản, tránh cho chuyện dần trở nên xấu đi. Nửa lại không dám, sợ rằng hoạ tới thân. Cứ lưỡng lự, nhất thời khó mà đưa ra đáp án.
Triệu Hoài tất nhiên là ở một nơi khác, âm thầm quan sát lấy thế cục hiện tại. Ánh mắt sắc sảo đến lạ thường, nét mặt bình thản như không. Chuyện cho đến hiện tại, chính là khảo nghiệm của hắn ta dành cho Cảnh Hoà.
- Triệu Hoài, không phải là anh nói trở về hay sao? Sao chúng ta, lại đứng ở đây?- Diệp Ninh nhỏ giọng mà nói, khuôn mặt thì tràn đầy ngây thơ.
- Bọ ngựa bắt ve se sẻ phía sau, cô có từng nghe qua chưa? Đôi khi mọi chuyện, không cần đích thân chúng ta phải ra tay. Núp ở sau húp thành quả là được rồi!- Triệu Hoài lạnh giọng mà đáp, khoé miệng còn nở ra nụ cười có phần nham hiểm.
Sáng hôm sau, ba người Thanh Đạt, Lí Sự, Cảnh Hoà đều bị phạt đứng giữa sân học viện. Trên người còn mang tấm bảng ghi dòng chữ có phần rõ to: 'Tôi là người xấu, tôi đáng bị trừng phạt!' Ai nấy, vẻ mặt đều là nét không cam tâm.
- Mẹ kiếp, tên Triệu Hoài khốn nạn đó làm thì không bị gì cả. Đến lượt chúng ta thì b·ị b·ắt, còn bị phạt nữa. Đúng là người so với người, tức c·hết ta mà!- Thanh Đạt nghiến răng mà mắng chửi, mười phần bực dọc.
- Nhận có 500 mà giờ phải chịu cảnh này, lỗ c·hết ta rồi. Nhất định phải tìm tên đó, đòi thêm thù lao mới được!- Lí Sự cũng không kém, phẫn nộ xem ra là không ít.
- Ai nhắc ta đó, có ta đây!- Triệu Hoài bất thình lình xuất hiện, trên tay còn cầm theo một chiếc máy ảnh, thoả thích mà chụp. Bởi vì khung cảnh trước mắt, thực sự là khó mà có được.
- Chậc chậc, nhìn ba tên các ngươi kìa, sao lại ra nông nổi này thế? Nào nào, tạo dáng đi, ta chụp cho vài tấm để làm kỉ niệm!- Triệu Hoài cố tình xát muối vào nổi đau của bọn họ, trên miệng còn lộ ra nụ cười có phần khoái ý.
- Cái đồ khốn nạn kia, anh em vì ngươi mới phải chịu cái cảnh này. Ngươi không giúp thì thôi đi, còn ở đó mà chọc ghẹo. Có tính người hay không thế?- Thanh Đạt hét lớn đầy giận dữ, giờ mà không bị phạt, thì sớm đã lao lên giao lưu vài đường quyền cơ bản với đối phương rồi.