Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 259: Đẹp!

Chương 259: Đẹp!


Triệu Hoài sau khi trải qua khoảng thời gian điều trị, cơ thể đã dần ổn định lại. Mặc dù thương tổn vẫn còn đó, nhưng tạm thời có thể nói là không sao. Chỉ tội cho Yến đứng trong khoảng thời gian dài, tê hết cả chân lại không dám nói gì.

- Cầm lấy đi! Đây coi như là phần thưởng của ngươi vậy!- Nói rồi, Triệu Hoài liền ném cho đối phương một lọ nhỏ, chứa đựng chất lỏng màu đỏ.

- Đây là?- Yến đưa tay bắt lấy, vẻ mặt vẫn là có chút ngỡ ngàng.

- Năm giọt tinh huyết của người cá, công dụng ắt hẳn ban nãy ngươi đã cảm nhận được rồi. Nhớ lấy chuyện này không thể để cho ai biết, bao gồm cả người phía sau ngươi. Có những chuyện nên nói và những chuyện không nên nói, ngươi tốt nhất là nên tự mình biết lấy. Lợi lộc, tất nhiên sẽ không thiếu!- Triệu Hoài giọng điệu có phần nghiêm trang, dáng vẻ thì một mặt thăng trầm hiếm thấy. Hắn đây là đang gắng sức mua chuộc cô ta, chuẩn bị cho một màn sau này.

- Máu người cá? Thứ này, người làm sao mà có? Không phải, đó là sinh vật vô cùng quý hiếm hay sao? Gặp mặt đã khó, nói chi đến lấy được máu!- Nhìn về vật trong tay, Yến không khỏi nghi hoặc.

- Ta đã nói rồi, có những chuyện nên biết và có những chuyện không nên biết. Ngươi... Có cần hỏi nhiều đến thế không?- Triệu Hoài sắc mặt âm ưu, ánh mắt thì lộ ra một tia lạnh lùng.

- Là thuộc hạ lỡ lời, mong người tha tội!- Yến chấp hai tay, cung kính mà nói.

- Hazz, thôi bỏ đi! Trời đã sáng rồi, ta ở lại nơi này lâu cũng không tiện. Trở về trước đây!- Triệu Hoài từ tốn bước xuống giường, dáng vẻ vẫn là có chút mệt mỏi.

- Cung tiễn Thủ Hộ Sứ!- Yến vừa nói dứt lời, Triệu Hoài cũng theo đó mà biến mất.

Sau khi đối phương rời đi, Yến nhìn vào lọ nhỏ trong tay. Ánh mắt, liền trở nên đôi phần khác lạ. Công dụng của máu người cá, hơn ai hết cô biết rất rõ. Chỉ là nghiên cứu đã lâu, đây mới là lần đầu gặp được. Sinh mệnh lực mà nó mang tới, ai nấy cũng đều thèm khát.

Triệu Hoài bên này, khó khăn lắm mới trở về phòng. Cả người đều rũ rượi đi không ít nhưng giờ không phải là lúc. Chỉ cần biểu hiện có chút khác lạ, hắn liền có cơ hội trở thành tâm điểm của sự chú ý. Dù sao danh tiếng bản thân ở học viện, nó đã nát lắm rồi, ai mà không nghi ngờ cho được.

- Mẹ kiếp, chỉ thiếu một chút nữa thôi. Nhiệm vụ thì không thành còn b·ị t·hương nữa chứ. Cái lão già đó, ra tay cũng nặng thật!- Triệu Hoài rệu rã mà ngã người lên giường, vẻ mặt ưu sầu lộ rõ.

- Đêm qua ngươi đi đâu mà tới tận sáng mới về thế? Lại rình mò em nào nữa à?- Thanh Đạt từ trong nhà vệ sinh bước ra, mắt thấy đối phương có phần mệt mỏi, liền buông lời bỡn cợt.

- Ngươi đấy chỉ nghĩ xấu về ta thôi!- Triệu Hoài thều thào mà đáp, hai mắt thì nhắm nghiền, sức lực đúng là không còn được bao nhiêu.

- Ngủ gì nữa, tới giờ học rồi. Hôm nay là tiết của cô chủ nhiệm đấy, muốn trốn cũng trốn không được đâu!- Đối phương nằm yên bất động ở đó, Thanh Đạt liền không ngừng ra sức mà lôi kéo.

- Gì? Hôm nay là tiết của cô Nguyệt à?- Triệu Hoài ngỡ ngàng bật dậy, vô tình đập đầu vào mặt đối phương. Hai bên cứ thế, một người ôm đầu một người ôm mặt.

- Wa, ngươi muốn m·ưu s·át ta à?- Thanh Đạt đau đớn mà hét lớn, b·iểu t·ình không khỏi tức giận.

- Ở đó là mà c·hết với không c·hết cái gì, đi thôi! Đến trễ là có chuyện đấy!- Mặc kệ đối phương có đau đớn ra sao, Triệu Hoài liền cầm tay hắn ta, tốc hành lên đường.

Tại phòng học, người người xôm tụ, nói chuyện rôm rả. Chỉ có Triệu Hoài là như người sắp c·hết vậy. Sắc mặt xanh xao, toàn thân vô lực mà gục xuống mặt bàn. Ngáp ngáp mà thở, tưởng rằng tùy thời đều có thể thả hồn theo gió.

Đang lúc hắn mắt nhắm mắt mở thì một bóng hình quen thuộc lại xuất hiện, Diệp Ninh. Cô ta nhẹ nhàng từng bước tiếp cận đối phương, nhân lúc Triệu Hoài không chú ý, liền hù dọa tên đó một phen.

- Hù!- Diệp Ninh bất ngờ xuất hiện sau lưng hắn ta, lớn tiếng mà hét. Mặc dù đã thành công dọa được đối phương, nhưng đổi lại là nâu một con mắt.

- Wa, cô làm cái trò gì thế?- Triệu Hoài giật mình, cứ thế mà đấm thẳng vào mặt cô ta. Lại làm ra dáng vẻ vô tội, 'tận tình' mà hỏi thăm.

- Aaa, đau c·hết người ta mất, hu a hu a!- Diệp Ninh nước mắt hai hàng chảy dài, miệng thì như là muốn mếu tới nơi vậy.

- Bé bé cái mồm lại thôi, cô muốn để người ta biết hả gì?- Triệu Hoài bịt miệng nàng ta lại, nhỏ giọng mà lên tiếng.

- Mà cô đến đây làm gì thế?- Triệu Hoài liếc mắt nhìn về xung quanh, ai nấy cũng đều dùng cặp mắt mười phần khinh bỉ mà đáp trả bản thân. Điều này dù sao hắn ta cũng quá thuộc rồi nên không lấy gì làm lạ.

- Ùm ù ùm ừm...- Đáp lời hắn ta là những âm thanh không rõ thành tiếng. Quay đầu nhìn lại, chính là nàng đang bị Triệu Hoài bịt chặt miệng, khó mà nói rõ thành lời.

- Wa, ta quên, cô không sao chứ?- Hắn ta vội vàng buông tay ra nhưng mà Diệp Ninh hiện tại, đúng là có chút thảm.

- Xém tí thì ngạt c·hết người ta rồi! Triệu Hoài à, sao anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết trơn vậy?- Diệp Ninh hít lấy hít để, dùng dằng mà nói, vẻ mặt thì không khỏi bực tức.

- Thương hoa tiết ngọc? Cô mà là hoa là ngọc cái gì, nhan sắc này chỉ tạm được mà thôi, ở đó mà ảo tưởng!- Triệu Hoài cười đùa mà đáp, thái độ còn là có chút bỡn cợt.

Thực ra, nhan sắc của Diệp Ninh không hề kém cạnh bất kì một ai. Dung nhan của cô ta, mười phần vẹn mười, ngũ quan thanh tú, nét đẹp đơn thuần, trong trẻo như làn nước mát. Nhưng đáng tiếc là trong lòng Triệu Hoài lại có người con gái khác, nên đối với hắn ta mà nói, ai cũng không so bì được với nàng ấy.

- Triệu Hoài, anh đợi đấy!- Diệp Ninh phùng má bánh bao lên mà nói, tức giận rời đi.

- Thượng lộ bình an, hẹn ngày gặp lại nhá!- Triệu Hoài mỉm cười, vẫy tay mà tạm biệt đối phương. Thái độ hiện tại, phải nói là cực kì nhiệt tình.

Tưởng rằng đó là kết thúc, không, nó chỉ là sự khởi đầu cho một hình thức khác, đáng kinh ngạc hơn mà thôi. Rời đi chính là để chuẩn bị, trở lại là mang theo bất ngờ mà đến. Cô ta lần này, chính là muốn chứng minh bạn thân với Triệu Hoài.

Triệu Hoài vẫn là như thường lệ, nằm gục trên bàn. Đối với hắn ta mà nói, ngủ ở đây mới là thoải mái nhất. Tiếng cô Nguyệt vang lên bên tai là có thể trực tiếp đưa bản thân vào cơn mê. Công năng này, không phải là ai cũng có.

Đó cũng là lí do vì sao, hắn ta cất công đến đây. Đang lúc hăng say, không biết từ đâu âm thanh phát ra, phá tan đi giấc ngủ của Triệu Hoài. Lờ mờ tỉnh dậy, nhìn về cảnh tượng trước mắt thì cả người không khỏi bàng hoàng.

Diệp Ninh khoác lên mình một chiếc đầm dài màu hồng, được trang trí vô cùng tinh xảo. Trên người lấp lánh ánh kim, là vô số hạt ngọc trai được đính lên. Không chỉ cầu kì, mà còn là chứa đựng uy quyền.

Cô ta giờ đây, bước chậm từng bước, là hàng trăm ánh nhìn ngước theo. Khí chất cùng với dáng vẻ, đều tăng lên gấp bội phần. Không thể dùng những lời mỹ miều nào để miêu tả vẻ đẹp của nàng ấy ngay lúc này. Cho dù là đôi môi khẽ động hay là một cái nhíu mày, đều khiến cho người ta trầm mê không lối thoát. Nhưng Diệp Ninh vẫn là giữ lấy, nét đẹp thanh thuần của bản thân.

Chương 259: Đẹp!