Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Chương 260: Làm nền
Triệu Hoài sau khi buông lời chê bai Diệp Ninh, không ngờ tới đối phương vậy mà lại chơi lớn. Lần nữa xuất hiện là có chút khoa trương, trang điểm cực kì diễm lệ. Trong giây lát, nàng ta liền trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Chứng kiến một màn ấy, Triệu Hoài cũng đôi phần ngơ ngác. Chuyện này, đúng thật là nằm ngoài dự liệu của hắn. Nhưng ánh mắt cũng không kém phần chăm chú, tận tình mà quan sát lấy đối phương. Thâm tâm liền trào dâng lên cảm xúc kì lạ, khó mà diễn tả thành lời.
- Lại là... Chơi cái trò gì nữa đây?- Nhìn về cảnh tượng trước mặt, Triệu Hoài bất giác mà buông lời cảm thán.
- E hèm, Diệp Ninh à, cô biết là em mới chuyển lớp. Nhưng mà làm như vậy, thực sự là không thỏa đáng cho lắm. Mau kiếm một chỗ mà ngồi vào đi, đây là đang trong giờ học đấy!- Cô Nguyệt nói lời nhắc nhở, b·iểu t·ình còn là có chút khoan nhượng.
- Vâng, thưa cô!- Diệp Ninh nhẹ giọng mà đáp, yểu điệu không ít.
- Wa, hôm nay cô uống lộn thuốc à? Nếu là thường ngày thì sớm đã thét ra lửa rồi, đâu có cái bộ dạng này?- Triệu Hoài phía dưới lớn tiếng mà nói, không chút kiên nể.
- Là em nào nói đấy? Có ngon thì đứng ra mà ý kiến. Chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, có đáng là bậc chính nhân quân tử hay không hả?- Cô Nguyệt dùng ánh mắt đôi phần 'trìu mến' mà quét ngang một lượt. Đáng tiếc là không phát hiện ra người lên tiếng, nếu không hậu quả e là rất thảm thương.
Triệu Hoài lời vừa nói xong đã gục mặt xuống bàn, tránh khỏi hiềm nghi. Dù sao hậu quả khi mà chọc tức đối phương, hắn hoàn toàn là gánh không nổi. Nhưng việc nói đểu này, bản thân không sao bỏ được.
Trở lại với sự việc chính, sự xuất hiện của Diệp Ninh khiến cho mọi người ở đó chăm chú mà nhìn theo. Trong giây lát, cô ta liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Có thể chơi lớn như thế này, không phải là ai cũng có khả năng làm được.
Mắt thấy, Diệp Ninh từ tốn mà ngồi xuống kề cận Triệu Hoài. Tình hình ngay lập tức có chuyển biến, hắn ta liền trở thành bia đỡ đ·ạ·n. Những lời xì xào bàn tán không ngừng vang lên, bọn họ không những chỉ trỏ mà ánh mắt còn là tràn đầy khinh miệt.
Còn hắn ta, n·ạn n·hân của vụ việc lần này. Nét mặt thì mười phần ngơ ngác, miệng không khỏi cười khổ một phen. Nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này, sớm đã không nói lời chê bài làm chi, để rồi bản thân phải chịu cảnh này.
- Cô... Cô... Rốt cuộc là đang làm gì thế?- Triệu Hoài giọng điệu run rẩy, nét mặt còn là có chút thất thần.
- Không phải là anh chê người ta không được xinh hay sao? Thế thì em chứng minh cho anh thấy, người ta đẹp đến cỡ nào. Có phải là hiện tại, em rất là xinh tươi, đẹp đẽ đến mức động lòng người, đúng không?- Diệp Ninh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, còn không quên nháy mắt với đối phương. Dáng vẻ hiện tại, yêu kiều không thôi.
Nhìn về một màn này, Triệu Hoài đúng là không biết nói gì hơn. Miệng cười không thành tiếng, một tay ôm mặt thì đầy ngao ngán. Phụ nữ gặp qua đã nhiều, nhưng đây là trường hợp đầu tiên gặp phải. Không biết bây giờ, làm sao mà đối phó đây.
- Không chỉ động lòng người thôi đâu, còn là khiến cho chúng sinh thần hồn điên đảo nữa kìa. Ta là ta sắp điên với cô rồi đó, chơi cái trò gì không biết nữa?- Triệu Hoài thở dài từng hơi mà đáp, thậm chí quở trách cũng tính là không ít.
- Người ta... Người ta cũng chỉ là muốn trở nên xinh đẹp hơn trong mắt anh mà thôi, có cần phải nặng lời như vậy không?- Diệp Ninh giọng điệu hờn dỗi, uất ức mà xoay người sang hướng khác.
- Thôi được rồi, ta đùa đấy! Cô đẹp lắm, như tiên nữ hạ phàm vậy. Không ai là có thể so sánh được với cô. Đời ta sống tới từng tuổi này rồi, đây là lần đầu tiên gặp được người xinh đến mức hoa nhường nguyệt thẹn như cô đấy!- Mắt thấy sự tình có phần không ổn, Triệu Hoài liền ra sức mà dỗ dành. Giọng điệu êm dịu nhưng không kém phần ngọt ngào.
- Thật không?- Diệp Ninh quay người lại, mặt đối mặt với hắn ta. Nghe được những lời đó, tủi hờn giờ đây đã vơi đi phần nào. Chỉ còn lại sự mong chờ trong ánh mắt.
- Thật chứ sao không! Ta có lừa ai bao giờ đâu, là người có uy tín nhất cái học viện này, lẽ nào lại lừa gạt thiếu nữ như cô? Mà hỏi nhỏ này, sao cô lại xuất hiện ở đây thế? Vốn dĩ, cô là học viên của lớp A cơ mà!- Triệu Hoài ân cần đưa tay lau đi giọt nước mắt của đối phương, nhẹ vuốt mái tóc đó. Thái độ hiện tại, là hoàn toàn khác xa với trước đây.
- Người ta là vì anh, mới đặc biệt chuyển lớp đến đây đấy. Có phải là, rất cảm động hay không?- Diệp Ninh thẹn thùng mà nói, nét mặt còn là có chút xấu hổ.
- Wa, có cần chơi lớn như vậy hay không?- Triệu Hoài nghe được lời đó, cả người đều sửng sờ. Không ngờ tới bản thân, còn có một ngày này.
Trong lúc hai người bọn họ trò chuyện, tất nhiên là thu hút không ít ánh nhìn. Ghen tị có, bàn ra tán vào cũng có, cũng đơn giản thôi loại người như Triệu Hoài, lại có người chủ động làm quen. Tin tức này quả thật là có chút khó mà tiếp thu.
Tội nhất thì phải kể đến Thanh Đạt, mắt thấy tất cả nhưng lại không thể làm được gì. Độc thân mà gặp phải cảnh này, đúng là trêu ngươi mà. Đành ngậm ngùi chấp nhận chứ biết sao giờ, than thân trách phận nào đâu có ích chi.
- Đấy, thấy gì chưa? Triệu Hoài cái tên khốn kiếp đó, vậy mà lại cười cười nói nói với người ta kìa! Nhược Tuyết à, hắn ta sớm đã quên cậu rồi!- Bích Hạ thấy vậy, liền tranh thủ thời cơ này mà nói xấu sau lưng đối phương.
Nhưng đổi lại là không một lời hồi âm, chỉ thấy Nhược Tuyết đưa mắt liếc nhìn, rồi lại xoay người sang hướng khác. Vẻ mặt, vẫn là vô cảm như cũ. Nhưng trong lòng, sớm đã dâng trào cảm xúc khó mà diễn tả thành lời.
Còn về một bên khác, cô Nguyệt giận lắm nhưng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong. Bởi vì thân phận của Diệp Ninh cũng không phải là hạng thường. Lớ ngớ chọc vào, chỉ khổ cho bản thân. Nhưng thù này thì lại không thể bỏ qua, vậy thì cứ ghi hận lên người còn lại là được rồi.
( Nguyệt à, ta biết ngươi làm được mà! Chỉ là mấy đứa nhỏ, nói chuyện yêu đương trong lúc ngươi đang giảng bài thôi. Không có gì là lớn lao cả, không có việc gì là phải tức giận cả!) Cô Nguyệt tự nói lời trấn an bản thân, sự nghiệp giảng dạy cho tới hiện tại. Đã hơn 20 năm, nhưng chưa từng có ai dám không đặt cô ta vào mắt như vậy. Ấy thế mà hôm nay lại gặp phải, không giận làm sao cho được.
- Ta không lên tiếng là các ngươi thực sự không xem ta tồn tại luôn đấy à? H·i·ế·p người thì vừa vừa phải phải thôi chứ, có cần làm quá đáng như vậy không?- Thanh Đạt bất ngờ lên tiếng, nhằm minh chứng sự tồn tại của bản thân. Không thì, người ta sẽ quên đi hắn mất.
- Ngậm mồm vào đi, ngươi có tồn tại hay không thì liên quan quái gì đến ta chứ? Cứ làm người vô hình đi, đó mới là chức trách của ngươi!- Triệu Hoài thờ ơ mà đáp, thái độ còn là có chút khinh miệt.
- Ngươi... Đồ khốn!- Bất lực, Thanh Đạt cũng chỉ có thể mắng đối phương cho bỏ tức. Dù sao hắn ta trong tình huống này, làm nền mới là đúng nhất.