Long Cơ Chiến Hồn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Chuột Đồng Đen
Vì thế, lớp của Triệu Hoài nhận lấy nhiệm vụ tiêu diệt bọn chúng. Vừa bảo vệ nông sản, vừa rèn giũa bản thân. Đây là điều cần thiết, để cho học viên làm quen với việc đối chiến yêu ma. Củng cố tinh thần cũng như rèn luyện thực lực của bọn họ.
- Em học viên này, xem ra rất khá!- Thầy Thông nói lời khen ngợi, nhưng nét mặt lại thâm sâu khó lường.
- Ừm, lần g·iết yêu ma này. Các em cần thu thập Ngọc của chúng, chỉ cần đưa nó lại gần vòng tay thì sẽ tự động hấp thụ, điểm sẽ được tính cho các em. Tùy theo thứ hạng mà có phần thưởng xứng đáng. Hạng 1 lần này sẽ được 1 viên cường hóa loại 2 cao cấp, so với loại 1 kia tốt hơn nhiều lần. Nên cố phấn đấu đấy!- Thầy Thông tiếp lời, tận tình giải thích.
Mùa xuân, là sự khởi đầu của mọi vật. Trong đó có yêu thú cấp 1, Chuột Đồng Đen. Tập tính thì sinh sống theo bầy, tồn tại nhiều ven cánh đồng lúa. Chuyên p·há h·oại mùa màng của người nông dân, nên đáng ghét vô cùng.
Ngay lúc Triệu Hoài sắp không chống đỡ nổi, một nguồn năng lượng từ phía sau truyền tới. Không ngừng cân bằng với sức mạnh của thầy Thông, hỗ trợ bản thân. Hắn ta cảm giác được cả cơ thể nhẹ nhàng sảng khoái chưa từng có. Thì ra, đó là thầy Mạnh đang trợ giúp hắn.
- Wa, ta thấy hai người này, dường như có cái gì đó không cho ổn lắm thì phải?- Triệu Hoài nhỏ giọng mà nói, khuôn mặt toàn là sự hóng hớt.
- Triệu Hoài, nhìn xem cánh đồng này cũng lớn thật đấy!- Tiếng Thanh Đạt nói to, vẻ háo hức in rõ trên mặt.
Còn Triệu Hoài giờ đây, vẫn đang đứng đó mà tận hưởng dư vị sót lại. Cái cảm giác ấy, trước đây bản thân chưa từng trải qua. Và hơn bao giờ hết, hắn ta lúc này vô cùng khao khát thứ sức mạnh cường hãn đó.
Từ đây, hắn ta cảm nhận được một áp bức vô hình xuất hiện. Một nguồn năng lượng mạnh mẽ từ thầy Thông, không ngừng thông qua cánh tay mà truyền sang bản thân. Cái sức mạnh ấy, khiến Triệu Hoài trong phút chốc, không thể thích ứng. Cả cơ thể dường như không cử động nổi, cái cảm giác đó giống như có một ngọn núi lớn đè nặng lên toàn thân. Đến ngay cả việc hít thở, cũng là điều vô cùng khó khăn.
- Nàng có biết rằng, có người từng nói với ta. Mỗi một người trên thế gian này, đều có một vị thần hộ mệnh của riêng mình. Đó chính là ngôi sao sáng trên bầu trời đêm kia!- Triệu Hoài nhẹ giọng mà lên tiếng, nhưng không kém phần văn vở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chuột Đồng Đen, hình thể to lớn không kém gì một con mèo, toàn thân màu đen một màu. Hai mắt đỏ rực như lửa, hai chiếc răng cửa thì vừa dài vừa nhọn. Vào mùa xuân, sinh sản cực nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
- E hèm! Như những gì đã nói trước đó với các em. Thì lần rèn luyện này, mục đích chính là g·iết yêu ma, củng cố bản thân, bảo vệ tài sản của nông dân. Nhưng nhớ lấy, phải chú ý an toàn của chính mình, đừng vì hiếu thắng nhất thời mà phạm phải sai lầm. Yêu ma, không dễ đối phó như các em nghĩ đâu!- Thầy Mạnh cất tiếng, giọng điệu nghiêm trang không thôi.
Sau một hành trình dài trên xe, cuối cùng cả hai lớp cũng đã đến đích. Cảnh quan trước mắt là cánh đồng lúa trải dài, một màu xanh bát ngát, thơm mùi hương lúa chín. Báo hiệu cho một mùa màng bội thu sắp đến. Mà kế bên là một cánh rừng rộng lớn, Chuột Đồng Đen cũng từ đây mà ra.
- Đi đâu thế em? Nào lên đây, để thầy giới thiệu em với thầy Thông!- Thầy Mạnh cất tiếng, giọng điệu còn là có chút âm trầm. Ẩn trong đó, là đôi phần nham hiểm.
- Làm gì thế? Đây đâu phải là lần đầu tiên mà em ngại. Nào, để thầy giới thiệu cho em làm quen. Đây là thầy Thông, người hướng dẫn lớp A. Còn đây là Triệu Hoài, học viên mạnh nhất lớp C!- Thầy Mạnh thong thả mà nói, nào đâu quan tâm tới cảm xúc của đối phương.
- Chào em!- Nói rồi, thầy Thông chìa một tay ra. Triệu Hoài thấy thế, cũng đưa tay bắt lấy.
- Đẹp lắm sao?- Thoạt nhiên có âm thanh vang lên, Triệu Hoài đưa mắt nhìn tới, là một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, Nhược Tuyết. Hắn ta nhẹ mỉm cười, nhìn nàng với ánh mắt trìu mến.
Lần này, đồng hành cùng lớp C là lớp A. Cả hai sẽ tiến hành rèn luyện cùng nhau, đây cũng là một trong những điều mà học viện sắp đặt. Chỉ khi có sự ganh đua thật sự, con người mới có sự tiến bộ rõ rệt.
- Được rồi Triệu Hoài, em trở về đi. Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta tiến hành rèn luyện!- Thầy Mạnh cất tiếng, hắn ta mới hoàn hồn trở lại.
- Wa, ngươi có cần trù ẻo ta như thế không?- Triệu Hoài nhìn lên, mắt thấy khuôn mặt của thầy Mạnh. Hắn ta liền cảm giác bất an trong lòng, nhất định là không chuyện gì tốt xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhược Tuyết nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Triệu Hoài, theo đó là một cơn gió thổi qua. Khung cảnh này còn đẹp ngàn lần so với bầu trời đêm kia. Không cần ngàn sao rực rỡ, vì ở đây hắn ta có nàng.
Không gian rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng dế kêu, tiếng gió nhẹ mùa xuân, tiếng ngọn cỏ xào xạc. Triệu Hoài nhắm nghiền đôi mắt mà tận hưởng tất cả, như thể đó là bản nhạc dành riêng cho hắn.
Thế là hắn ta bị cưỡng chế đưa lên đứng trước tất cả mọi người. Học viên lớp C đã quá quen thuộc với cảnh này, dù sao cái nào khó cũng đều do Triệu Hoài gánh lấy. Còn về người lớp A, đối với bọn họ vẫn là có chút bỡ ngỡ.
Thầy Mạnh ho lên vài tiếng 'Khụ, khụ' như lời nhắc nhở, đối phương mới dừng tay lại. Xem ra đây là một màn thăm dò thực lực của thầy Thông dành cho Triệu Hoài, khiến cho hắn ta được phen mở mang tầm mắt.
- Vậy, đâu là thần hộ mệnh của ngươi?- Nhược Tuyết nhỏ giọng mà hỏi, ánh mắt còn là có chút mong chờ.
- Nghe đồn đâu, giữa hai người bọn họ có xích mích từ thời niên thiếu tới giờ, xem ra đúng là sự thật rồi!- Thanh Đạt đáp lời, nhiều chuyện cũng không ít.
- Ngày mai, ngươi định thế nào?- Nhược Tuyết thoạt nhiên lên tiếng, phá tan đi bầu không khí tưởng chừng vui vẻ nhưng lại tràn đầy ưu ám đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảm giác đó quả thật là khó tả, như đạt được ngưỡng cửa của sự thăng hoa. Như làm được việc mà bản thân luôn muốn làm, cảm xúc trào dâng tột độ. Ngay lúc này, Triệu Hoài cảm nhận được một sức mạnh chưa từng có trong trước đây đang chạy trong cơ thể.
Cả hai lớp cũng theo đó mà tiến hành dựng trại. Bọn họ hiện tại vẫn còn vui vẻ, cười cười nói nói với nhau. Dù sao đối với nhiều người mà nói, đây không khác gì một chuyến dã ngoại. Sự thảm khóc khi đối chiến với yêu ma, những học viên này nhất thời vẫn chưa hiểu rõ. Thời gian, rồi sẽ khiến cho tất cả trưởng thành.
- Triệu Hoài, em đâu rồi?- Bỗng nhiên có một thanh âm quen thuộc vang lên, dọa cho hắn ta được phen sợ hãi.
- Tập hợp kia kìa, đi thôi!
- Ta không biết nữa, có thể vẫn vậy, cũng có thể sẽ khác đi. Nàng nói xem, cái nào tốt hơn đây?- Triệu Hoài từ tốn mở mắt ra, điềm tĩnh mà nói nhưng ẩn ý lại không ít.
- Cái đó, có thể không lên được hay không hả thầy?- Triệu Hoài nhỏ giọng nói, đổi lại là một nụ cười thân thiện của đối phương.
Ban đêm, Triệu Hoài nằm giữa một bãi cỏ mà nhìn lên bầu trời đầy sao đêm ấy. Lấp lánh những vì sao nhỏ, có ngôi sao tỏa sáng giữa bầu trời đêm, cũng ngôi sao mờ nhạt mà tồn tại. Đó là bức tranh của thiên nhiên, một khung cảnh đồng quê, mà đối với nhiều người chỉ còn gợi nhớ trong kí ức.
Chương 26: Chuột Đồng Đen
- Thầy à, có thể bỏ em ra được không? Làm như thế này, em ngại lắm!- Triệu Hoài ra sức mà van nài, nét mặt thì đáng thương không ít. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ thấy Triệu Hoài im lặng hồi lâu, đến khi cất tiếng liền mang một chút đau thương bất tận nhưng lại bình thản như thường: 'Ngôi sao của ta ấy hả? Đã không còn từ lâu rồi!'
( Mạnh nhất cái quái gì? Thầy không thấy ánh mắt bọn họ nhìn em à, như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy. Muốn lấy em ra làm bia đỡ đ·ạ·n, tập chung mọi sự chú ý của bọn họ. Sau đó để những người kia tự do hoạt động còn em thì thảm rồi, không chừng còn được bọn họ 'chăm sóc' đặc biệt nữa!) Triệu Hoài buông lời cảm thán, một mặt hoang mang lộ rõ.
- Chuyện này nghe qua đã lâu, hai người năm đó là một cặp bạn thân, đáng tiếc lại thích cùng một cô gái. Kết quả thì chẳng ai đạt được cô gái kia, hai người cũng trở mặt thành thù. Đấu đá nhau đã nhiều năm, xem ra lần này cũng không ngoại lệ. Ngươi đấy, coi chừng có hoạ rơi vào đầu!- Thanh Đạt một lời tường thuật nhưng không quên nói lời nhắc nhở.
- Chào thầy!- Triệu Hoài nhẹ mỉm cười, miễn cưỡng mà nói.
Giữa lúc hai người thầy đang nói lời dặn dò phía trên thì phía dưới Triệu Hoài, Thanh Đạt cùng nhau buôn chuyện. Chủ yếu vẫn là nói xấu sau lưng người khác. Hai tên này, chỉ đến thế là cùng.
- Đừng réo nữa, ta sắp mệt c·hết rồi đây này, để ta nghỉ ngơi một chút đi!- Triệu Hoài than ngắn thở dài, thái độ thì chán trường vô cùng.
Nghe được lời này, bản thân liền có dự cảm không lành. Triệu Hoài đành im lặng mà chuồn đi, đáng tiếc chưa được ba bước đã có một bàn tay đặt lên vai hắn. Nhìn lại, vẫn là ánh mắt thâm tình đó.
- Ngươi nói xem, giữa hai người họ có xích mích gì?- Triệu Hoài nhíu mày, không khỏi suy tư.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.